Ngự Phật

Chương 64: Ở lại Hồ Khâu




Ở lại Hồ Khâu

Nói thật, Hoa Liên có cảm giác như bị bánh thịt rớt trúng người. Nàng cũng không lo Lạc Lâm Cửu nhìn ra chân thân của bản thân, thật ra thì cho dù ông ta có nhận ra, cũng chưa chắc đã biết.

Dù sao từ Thái Cổ đến giờ, không có mấy người chú ý đến Hoa Liên. Cho nên, Lạc Lâm Cửu này tìm đến nàng, quá nửa là thực sự chẳng hề có ác ý. Hoa Liên cũng không cho rằng một tiểu yêu Yêu Soái kỳ như nàng, lại có điểm nào đáng để một vị tiền bối yêu tộc đã sống hơn vạn năm phải bày mưu tính kế.

Trong lòng nàng chỉ có một nghi vấn mà thôi, “Không biết tiền bối rốt cuộc là nhìn trúng Hoa Liên ở điểm nào?”

“Cái này…” Lạc Lâm Cửu do dự một lát, “Thực ra thì, ta cũng chỉ dựa vào cảm giác…”

Hoa Liên đã hiểu tại sao hơn một vạn năm qua, cộng thêm mình, ông ấy chỉ nhìn trúng có bốn người. Dựa vào cảm giác, phương pháp tìm đồ đệ này quả nhiên không hề tầm thường.

Dĩ nhiên, nàng cũng không cảm thấy chuyện này có gì hoang đường, trên thực tế, việc này có thể nói lên, tu vi của Lạc Lâm Cửu đã đến một cảnh giới vô cùng kinh khủng.

“Không biết tiền bối có thể dạy ta những gì?” Mặc dù rất kích động, nhưng Hoa Liên cũng chưa bị sự hưng phấn này làm cho váng đầu.

“Ngươi không phải người trong Hồ tộc của ta, cho nên công pháp của ta cũng không thích hợp với ngươi, vậy đi, ngươi muốn học cái gì, ta dạy ngươi cái đó, thế nào?”

“Đã vậy, Hoa Liên bái kiến sư phụ.” Mặc dù không nhìn thấy người thật của Lạc Lâm Cửu nhưng Hoa Liên vẫn cung kính quỳ xuống hành lễ bái lạy.

“Aiz, thật không dễ dàng, cuối cùng ta cũng thu được một đồ đệ.” Lạc Lâm Cửu không nhịn được cảm thán một câu, “Đứng lên đi đứng lên đi, thời gian này vi sư đang bế quan, vài ngày nữa ta sẽ ra ngoài, ngươi cứ suy nghĩ kỹ xem muốn học cái gì, đến khi đó hãy nói cho vi sư biết.”

“Dạ.” Hoa Liên vừa đáp xong, thanh âm của Lạc Lâm Lâu đã biến mất.

Cứ thế mà bái sư, ngẫm nghĩ một chút, bản thân vẫn cảm thấy có chút kỳ diệu khó tả. Có điều, thông qua cuộc nói chuyện của hai người, Hoa Liên lại cảm thấy vị sư phụ này dường như rất dễ gần.

Bước đi trên con đường tu hành đã không dễ, từ trước đến nay Hoa Liên chưa bao giờ cảm thấy mình mạnh hơn người khác, có sư phụ chỉ điểm so với việc tự mình tiến lên khá hơn nhiều. Cho dù Ân Mạc có thể giúp mình, nhưng hai người bọn họ dù sao cũng đứng ở hai phe đối lập, cho dù chẳng ai ngại, nhưng cũng rất bất tiện.

Nhớ đến Ân Mạc, Hoa Liên không nhịn được lấy từ trong túi đựng đồ ra một chuỗi Phật châu màu hổ phách, lúc đi, Ân Mạc đã tặng chuỗi Phật châu này cho nàng, nói là cho nàng dùng để phòng thân. Cúi đầu nhìn chuỗi Phật châu trong tay, trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến người kia, cứ cảm thấy có chút ý tứ nhìn vật mà nhớ người.

Chẳng lẽ là vì mấy ngày qua cứ bị mẹ rồi cả Khổng Uyên lải nhải mãi, cho nên nàng mới không tự chủ mà luôn nhớ đến Ân Mạc? Thân ảnh màu trắng xẹt qua trước mắt, Hoa Liên thầm thở dài.

Mặc dù trong lễ cưới đã xảy ra ít chuyện, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến mọi người, bên trong Hồ tộc lại càng thêm một mảnh vui mừng. Tin đồn vị tộc trưởng thứ chín vẫn còn ở lại trần thế, đây đơn giản chính là một tin vui ngất trời.

Mặc dù mỗi tộc đều có vài vị cao nhân ẩn dật, nhưng Lạc Lâm Cửu chỉ e chính là người lớn tuổi nhất trong Yêu tộc. Trước kia, tu vi của ông ta đã đến đỉnh cao nhất, có trời mới biết hiện giờ ông ta lợi hại đến đâu.

Nghỉ ngơi một lát, Hoa Liên mới bước ra khỏi bụi cây. Đối diện, vừa hay lại có người quen đang bước tới. Hồ Yêu Nhiêu, không ngờ nàng ta vẫn còn sống.

Nếu không phải Quân Hầu đột nhiên xuất hiện, sợ rằng nàng đã sớm chết trong tay Hồ Yêu Nhiêu, không ngờ là sau khi bị đưa về Hồ tộc mà nàng ta vẫn còn sống có vẻ thoải mái như vậy, chuyện này khiến cho Hoa Liên có một chút khó chịu trong lòng.

Đi cùng với Hồ Yêu Nhiêu, là một lão già tóc trắng râu bạc, có điều, ánh mắt của lão già kia vô cùng sắc bén, Hoa Liên chỉ mới nhìn lão ta một cái, đã có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm.

Nếu chỉ có một mình Hồ Yêu Nhiêu mà nói, nàng cũng không ngại đi qua chào hỏi, trao đổi tình cảm một lát, có điều trước mắt, hiển nhiên không phải là thời cơ tốt.

Đối phương cũng không có ý định gây phiền phức với nàng, Hoa Liên cũng chẳng muốn cố ý rước phiền toái.

Hai bên chẳng ai lên tiếng, lướt qua đối phương. Đợi đến khi Hoa Liên đã đi xa rồi, Hồ Yêu Nhiêu mới có chút không cam lòng mở miệng, “Ông nội, cứ để nàng ta đi như vậy?”

Lần trước vì nàng tự tiện hành động, sau khi quay lại tộc, Hồ Yêu Nhiêu ăn không ít vị đắng, nếu không phải nể mặt Thất trưởng lão, giờ nàng có còn mạng hay không cũng là vấn đề, cho nên đến giờ Hồ Yêu Nhiêu vẫn cứ canh cánh trong lòng với Hoa Liên.

“Hừ, cháu yên tâm, kiểu gì cũng có người có thể dọn dẹp được nàng, trừ phi, nàng vĩnh viễn không ra khỏi Hồ Khâu.” Ở Hồ Khâu, tạm thời không có ai dám ra tay với Hoa Liên, vô luận có chứng cứ hay không, Hồ Hoàng đều sẽ không bỏ qua bất cứ khả năng nào, kết quả kia tuyệt đối không thể hình dung chỉ bằng một chữ thảm, không ai muốn đắc tội Hồ Hoàng cả.

Có điều, nếu Hoa Liên im hơi lặng tiếng chết ở bên ngoài, thì hết thảy đều không thể làm gì.

“Ông nội, nhất định không thể bỏ qua cho nàng, còn cả Hồ Uẩn kia nữa, nếu không phải vì bà ta, cô cô làm sao có thể….”

Thất trưởng lão không trả lời, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, con gái của mình là dạng gì, trong lòng lão ta rất rõ ràng. Mặc dù được cái mặt xinh đẹp, nhưng lại không đủ đầu óc.

Nó tưởng là Hổ Uẩn trông có vẻ dễ bắt nạt, lại không có căn cơ, nên tự tiện dẫn người đến gây sự với nàng ta. Lần đầu tiên, Hồ Uẩn nhịn, đến lần thứ hai, lần thứ ba.

Thật bất hạnh, lần thứ ba, khi nàng tìm đến chỗ Hổ Uẩn gây phiền phức, đúng lúc bị Hồ Hoàng gặp phải, hơn nữa, còn để Hồ Hoàng nhìn thấy cảnh Hồ Uẩn bị ăn một cái tát.

Thất trưởng lão tự hiểu trong lòng, dù tu vi Hồ Uẩn không cao, nhưng con gái mình muốn đánh được nàng ta cũng tuyệt đối không dễ, e là, nàng ta đã sớm tung lưới để cho người khác chui vào trong.

Dưới cơn thịnh nộ, Hồ Hoàng tự mình động thủ giết người, cho dù Thất trưởng lão có bất mãn, cũng không dám bất kính với Hồ Hoàng. Nếu ông ta tỏ ra một chút bất mãn, sợ rằng đến khi đó, kẻ phải chết chính là toàn bộ tộc nhân của bọn họ.

Thù này, nếu không thể bắt Hồ Hoàng và Hồ Uẩn trả, vậy thì đành để cho Hoa Liên kia gánh lấy thôi.

Sau nghi thức, chính là tiệc mừng, khách nhân đến từ các tộc lần lượt dâng quà tặng lên, đều là thiên tài địa bảo, quý hiếm khó tìm, Hoa Liên đứng một bên nhìn mà cũng có chút thèm thuồng. Đúng là nhiều tiền khí lớn, không biết Hồ Hoàng nhận được bao nhiêu bảo bối đây.

Hoa Liên biết, sau khi hôn lễ này chấm dứt, sợ rằng nàng sẽ phải ở lại Hồ tộc, cho nên quyết định đến tìm Khổng Uyên nói trước một tiếng, kết quả Khổng Uyên thì chẳng thấy, chỉ thấy lão quản gia.

Vị lão quản gia này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, rõ ràng lúc đến không có thấy ông ta. “Hoa Liên tiểu thư.” Khổng lão quản gia cười tít mắt hành lễ với Hoa Liên.

“Lão quản gia khách khí rồi.” Hoa Liên nào dám nhận lễ của ông ta, nói thế nào thì nàng cũng đã từng nhờ người ta chỉ điểm, vị lão quản gia này cũng có thể coi như một nửa sư phụ của nàng.

“Hoa Liên tiểu thư đang muốn tìm thiếu gia sao?”

“Phải, hắn không ở đây?”

“Aiz, thiếu gia vừa mới đi xong, cậu ấy lại bị lão gia trục xuất khỏi gia môn rồi.” Khổng lão quản gia vểnh râu, giọng nói rất nghiêm túc, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần ý cười. Xem ra, chuyện kiểu này ông ta đã trải qua không ít.

Hoa Liên sững sờ một chút, sau đó cười khổ, Khổng Uyên đúng là không nhàn hạ được. E là, Khổng Tước Hoàng cũng chỉ bởi vì Băng phu nhân đều tập trung lực chú ý lên người nàng rồi nên mới bảo Khổng Uyên đi.

Chuyện Khổng Uyên thay nàng chống lại Ngọc Ẩn Tình, là nàng nghe Hồ Uẩn nói lại. Dù sao Ngọc Ẩn Tình cũng là người thừa kế của Linh Lung cung, tin nàng ta vong mạng vừa truyền tới, mấy đại Yêu Hoàng đều đã biết.

Hoa Liên cảm thấy, quen được một người bạn như Khổng Uyên, nàng cũng coi như đã không uổng phí cuộc đời này.

Vô luận lúc đầu, hắn vì thứ gì mà tiếp cận mình, nhưng sau đó, hắn thực sự đã coi mình như bằng hữu, nếu không đã không thay mình gánh tất cả phiền phức.

Cho dù hắn là con của Khổng Tước Hoàng, tội danh giết Ngọc Ẩn Tình cũng tuyệt đối không nhỏ. Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, chuyện này sẽ nhanh chóng truyền đi, cho dù Linh Lung cung có chứng cớ hay không, đến lúc đó, Khổng Uyên cũng sẽ gặp phiền phức không nhỏ.

Hiện giờ, Băng phu nhân đặt lực chú ý trên người mình, lại khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng và Khổng Uyên khác nhau, cho nàng chết dí nguyên một chỗ, nàng cũng vẫn ở được, nhưng con người của Khổng Uyên, bắt hắn ở yên một chỗ trong vòng một tháng, chỉ sợ chẳng khác nào lấy mạng của hắn.

Dù sao vô luận thế nào Băng phu nhân cũng không dám xông vào Đại Hoang sơn, nàng cứ sống ở đây, còn sợ bà ta nuốt mình chắc.

Ngày thứ ba sau khi lễ cưới kết thúc, tất cả khách mời đều trở về, Hồ Khâu lại khôi phục lại sự yên bình. Giờ Hồ Uẩn đã thành thân với Vân Khi, đương nhiên là phải ở cùng một chỗ với Vân Khi, cho nên Hoa Liên liền dọn đến chỗ ở cũ của Hồ Uẩn.

Có hai nha hoàn đến hầu hạ nàng, là Vân Khi phái tới, tu vi vậy mà cũng đến Yêu Vương kỳ giữa, thực đúng là khiến cho Hoa Liên có cảm giác được chiều mà lo.

Hoa Liên vốn là một người trầm tĩnh, mặc dù Lạc Lâm Cửu nói ông ấy sẽ nhanh chóng xuất quan, nhưng nàng ở trong Hồ Khâu gần một tháng vẫn không gặp được vị sư phụ này. Khiến cho Hoa Liên có cảm giác như là hôm đó đã nằm mơ gặp ảo giác.

Có điều, nàng cũng chẳng mấy vội vàng, vẫn giữ vững thói quen nghỉ ngơi thường ngày, sau khi tu luyện xong thì đi luyện chế đan dược trong phòng luyện đan được dựng riêng cho nàng bên trong viện.

Dù sao nàng cũng là kế nữ của Hồ Hoàng, lấy chút thảo dược gì đó vẫn không phải chuyện khó, mặc dù trước mắt luyện chế đan dược với Hoa Liên đã chẳng có tác dụng gì, đem ra ngoài bán cũng lãng phí thời gian, có điều, luyện đan càng nhiều, Hoa Liên lại càng cảm thấy sự khống chế của mình với Nghiệt hỏa càng thành thạo thêm mấy phần.

Nghiệt hỏa chính là chiêu thức để bảo vệ tính mạng của nàng, vận dụng thành thạo mới có thể gánh vác được sinh mệnh của mình, vì cái mạng nhỏ, Hoa Liên tuyệt đối không dám lười biếng.

Kết quả của việc này là trong vòng một tháng, nàng đã luyện ra hơn trăm bình đan dược Huyền cực hạ phẩm và trung phẩm, vứt đi thì tiếc, cuối cùng, nàng gọi hai nha hoàn tới, để cho các nàng xử lý.

Hai nha hoàn mà Vân Khi phái tới, một tên là Giang Lưu, một tên là Giang Tâm, tu vi của hai người dù rất cao, nhưng tính tình cũng không tệ, cô chị Giang Lưu thì hơi hấp tấp nhưng cũng nhanh mồm nhanh miệng, cô em Giang Tâm nhìn qua thì có vẻ nhu nhược. Hơn một tháng nay, ba người ngày ngày ở cùng nhau, quan hệ cũng không tệ.

Thấy Hoa Liên loáng cái đã lấy ra bao nhiêu đan dược như vậy, cả hai đều ngây ra, “Tiểu thư.. ô, đây là Hỏa Tinh đan?” Giang Lưu mở một bình đan dược Huyền cực trung phẩm ra, đưa lên mũi ngửi một cái, trong mắt có chứa sự kinh ngạc.