Ngự Phật

Chương 30: Có trò hay để xem




Có trò hay để xem

Ngậm bồ hòn làm ngọt, La Phong cũng không tiện tiếp tục hỏi nữa. Dù sao Quân Hầu vẫn đang ngồi ở đây, nếu như hắn nói quá đáng, chính là đã không nể mặt Quân Hầu. Trong thành Nam Khê sơn, khiến cho Quân Hầu không vui, chính là tự chuốc bực vào người.

Đưa mắt nhìn La Phong bỏ đi, tâm trạng tốt đẹp của Hoa Liên cũng khôi phục được bảy tám phần. Quân Hầu dù sao cũng là thành chủ, gần đây là thời điểm bận rộn nhất, hắn chỉ ngồi được trong chốc lát rồi cũng phải lưu luyến rời đi.

Với tình cảm mà Quân Hầu dành cho Tiểu Chỉ, Hoa Liên cũng không muốn nói gì thêm, nàng chỉ cảm thấy thực kinh ngạc, trên cõi đời này lại thực sự có một thứ tình cảm có thể khiến một người toàn tâm toàn ý hướng về người khác. Rất kỳ diệu, nhưng lại có chút ngốc ngếch.

Trải qua màn nhạc đệm nho nhỏ này, Lưu Ly đường lại khôi phục lại vẻ yên bình, khách đến mua thuốc cũng không nhiều lắm, Hoa Liên lại bị Tiểu Chỉ đuổi về.

Vì những ngày tháng tốt đẹp sau này, nàng tiếp tục quay lại phấn đấu cùng một đống phương thuốc kia.

Trong quá trình luyện dược, Hoa Liên phát hiện ra một điểm kỳ lạ. Nếu dùng ngọn lửa có dung nhập thêm một tia nghiệt hỏa để luyện đan, sau khi mở lò, đan dược cũng có chút biến hóa.

Tạm thời mới chỉ phát hiện ra dược hiệu dường như có tăng lên chút ít, nhưng số lượng đan luyện ra lại không chỉ tăng có gấp bội. Phát hiện này khiến cho Hoa Liên hơi kích động, cuối cùng cũng tìm ra một cách khác để sử dụng nghiệt hỏa, dù sao cũng từng là loại lửa danh chấn Đại Hoang, ngay cả Thái dương Chân hỏa cũng không thể bằng, nếu như không có chút công dụng đặc thù thì mới thực sự là bi kịch.

Xem trước mắt, có lẽ chưa có lời cho lắm, nhưng mà, nếu như một ngày nào đó nàng luyện được đan dược Địa cấp, thậm chí là Thiên cấp, khi đó nếu có thể tăng được dược hiệu thì chẳng khác nào kì tích thần kì.

Có điều, mỗi khi luyện xong một lò đan dược, nghiệt hỏa trong cơ thể nàng lại bớt đi một tia. Dù có khôi phục nhưng tốc độ rất chậm. Điều này hiển nhiên là có hơi mất nhiều hơn được.

Vốn nàng còn định nhờ nghiệt hỏa để làm giàu kia, xem ra nguyện vọng đẹp đẽ này không thực hiện được rồi. Cho dù vậy, trong lòng Hoa Liên vẫn thấy rất vui vẻ.

Tu vi của nàng sau khi đạt đến Yêu tướng hạ cấp xong thì không sao đột phá được, ngày ngày luyện thuốc cũng có thể tu thân dưỡng tính. Vì mỗi một luồng nghiệt hỏa đều cực kỳ trân quý nên Hoa Liên không dám lãng phí một tia, mấy ngày liền liên tục luyện đan, nàng càng ngày càng sử dụng nghiệt hỏa một cách thành thạo.

Không biết bản thân đã ở trong phòng luyện đan bao lâu, chỉ biết những thảo dược Tiểu Chỉ đưa xuống đều đã vơi gần hết, trái lại, những chiếc bình ngọc đựng đan dược lại được bày đày trên mặt đất.

Sau khi lò Cố Nhan đơn trung phẩm Huyền cấp cuối cùng được luyện thành, đợi đến khi tia lửa cuối cùng trong lò tắt ngúm, nàng mới cẩn thận mở lò luyện đan ra, một mùi hương thuốc nhàn nhạt truyền vào xoang mũi của Hoa Liên.

Hoa Liên hơi thất vọng nhìn vào trong lò luyện đan, bên trong chỉ có mười viên Cố Nhan đơn màu hồng nhạt, nàng còn tưởng ít nhất cũng được hai mươi viên chứ! Thực ra đối với một tay mơ như nàng mà nói, có thể trong vòng mười ngày luyện ra được đan dược trung phẩm Huyền cấp, hơn nữa với số lượng còn trên năm viên là đã đủ để kiêu ngạo mỉm cười với đám đan sư cùng lứa rồi. Đáng tiếc, Hoa Liên không hề biết điều này.

“Tiểu Liên, cô vẫn còn đang luyện đan à?” Cánh cửa đá của phòng luyện đan bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra từ bên ngoài, Tiểu Chỉ mặc một bộ váy mỏng màu xanh biếc ló đầu vào, mái tóc đen nhánh của nàng tết thành hai bím tóc buông trước ngực, cặp mắt đen trên gương mặt phấn nộn tỏa ra ánh sáng động lòng người, nhìn qua thực thanh thuần khả ái.

Nhìn lại bản thân mình, vì cả một đoạn thời gian đều chết dí trong này, cả người gần như là chật vật. Nếu không có mùi thuốc che dấu, chắc cũng có thể tỏa ra mùi hôi rồi.

“Luyện xong rồi, mấy thứ này là hạ phẩm Huyền cấp, mấy bình này là trung phẩm Huyền cấp, tạm thời ta chỉ có thể làm được đến vậy thôi.” Nghe Tiểu Chỉ nói hồi mẫu thân nàng vẫn còn sống, Lưu Ly đường còn bán cả đan dược trung phẩm Địa cấp, không biết đến bao giờ mình mới có khả năng ấy đây.

Luyện chế đan dược không chỉ cần có thủ pháp thành thạo và lực khống chế với ngọn lửa, còn phải có Yêu lực mạnh mẽ để phụ trợ mới được. Khi nổi lửa và luyện đan, Yêu lực nhất định phải một khắc cũng không ngừng, đan dược cấp bậc càng cao thì càng cần nhiều yêu lực. Giờ Hoa Liên vận dụng nghiệt hỏa, mới miễn cưỡng luyện chế được đan dược trung phẩm Huyền cấp mà thôi.

Kể ra thì luyện đan cũng vô cùng nguy hiểm, nếu như tu vi không đủ, cưỡng ép luyện đan vượt cấp, may mắn thì bị hủy mất một lò dược, bi kịch hơn thì bị đan dược hút khô. Đây cũng là lý do tại sao mỗi lần đan dược Thiên cấp được luyện chế, đan sư đều phải có trên trăm người. Nếu như một người luyện, căn bản không thể chống đỡ nổi.

Những đan dược này đối với Tiểu Chỉ mà nói đã là quá tốt, nàng còn tưởng Hoa Liên ít nhất cũng phải học mấy tháng mới thành công, dù sao trước kia khi mẫu thân dạy nàng cũng từng nói, không có sư phụ dạy bảo, muốn luyện chế ra một lò đan dược khó khăn thế nào.

Xem ra, cõi đời này quả nhiên có một loại người, trời sinh đã là đan sư.

Hoa Liên cũng mặc kệ Tiểu Chỉ vui vẻ thế nào, nàng ném đan dược cho Tiểu Chỉ xong, vội vàng lách qua cửa, chuẩn bị tắm rửa tử tế một phen.

Mặc dù có thể dùng pháp thuật để tịnh thân, nhưng nàng vẫn thích cảm giác cả người đầm mình trong nước kia hơn, cảm giác nước và thân thể tiếp xúc, vô cùng chân thật.

Hoa Liên có lúc rất lo lắng, sợ tất cả những gì mình trải qua chỉ là một giấc mộng, mà thực tế thì nàng vẫn còn là đóa Hồng liên ở trong ao Dưỡng Thiên kia. Nàng không muốn phải nếm trải nỗi cô độc thiên địa chỉ có mình ta đó nữa.

Đại Hoang huy hoàng không thuộc về nàng, thứ nàng muốn, chỉ là một cuộc sống chân thực mà thôi. Cho dù, con đường phía trước rất bấp bênh.

Cuối cùng cũng chỉnh trang bản thân sạch sẽ xong, Tiểu Chỉ đến gõ cửa phòng của nàng, “Tiểu Liên, muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”

“Đi đâu?” Hiếm khi Tiểu Chỉ lại không muốn ở trong Lưu Ly đường, Hoa Liên mở cửa, nhìn Tiểu Chỉ đứng bên ngoài, trong lòng có chút kinh ngạc.

“Quần Yêu hội hôm nay có trò hay để xem, khách chắc cũng ít, chúng ta cũng đi xem một chút đi.”

“Trò gì hay?” Có thể khiến cho Tiểu Chỉ cũng không kìm được, Hoa Liên cũng có chút tò mò.

“Khổng Uyên và La Phong.” Ánh mắt Tiểu Chỉ nheo lại, nhe răng cười một tiếng, bên má phải còn có một lúm đồng tiền mờ mờ.

Khổng Uyên lại tới thành Nam Khê sơn? Hoa Liên có chút kinh ngạc, lại nghĩ lại, thấy cũng bình thường. Dù sao Quần Yêu hội cũng là một sự kiện lớn, hắn lại là kẻ chẳng bao giờ chịu ngồi yên, sao có thể không đến xem náo nhiệt. Xem ra La Phong cuối cùng cũng đã được như ý, mà nàng, cuối cùng cũng không bị người ta coi là tiền cược nữa rồi, ông trời đối xử với nàng không tệ.

Thực ra thì, nàng và Khổng Uyên thực sự chẳng có gì, có điều vừa mới nhắc đến Khổng Uyên, ánh mắt Tiểu Chỉ nhìn nàng lại có chút kỳ quái, Hoa Liên cũng thực bất đắc dĩ.

Ở trong phòng luyện đan suốt mấy ngày trời, nàng đã sớm muốn ra ngoài dạo quanh một chút. Chắc La Phong bây giờ cũng sẽ không đến gây phiền toái cho mình nữa, thế thì đi xem một chút đi, Hoa Liên cũng muốn biết, đám nhân tài kiệt xuất năm nay lợi hại thế nào.

Hai người đóng cửa tiệm, di dọc theo con đường hướng về trung tâm của thành. Thành Nam Khê sơn nhìn qua không lớn, nhưng bên trong lại có một mảnh Càn Khôn riêng biệt, như tiệm mì nhìn qua rất nhỏ kia, trên thực tế bên trong lại có một khoảng trời đất khác. Nghe nói những thứ này đều là bút tích của vị thành chủ đầu tiên để lại.

Có thể mở ra một khoảnh trời đất riêng biệt, bình thường chỉ có Yêu Hoàng mới có thể làm được, từ đó có thể thấy, vị thành chủ đầu tiên của thành Nam Khê sơn này lợi hại thế nào.

Quần Yêu hội được mở trong một không gian giới hạn, giữa thành có một mảng tường, đi xuyên qua mảng tường đó là có thể tiến vào hội trường bên trong. Dĩ nhiên, hội trường này không phải ai cũng vào được, khi hai người bọn họ đi tới, đã thấy có mấy nhóm yêu quái bị cản lại.

Chờ đến phiên hai người bọn họ, thị vệ canh giữa hai bên tường vậy mà lại cung kính nửa quỳ trên mặt đất, cho đến khi hai người đi qua mới đứng dậy.

Người ta đương nhiên là không phải quỳ mình, Hoa Liên liếc nhìn tấm lệnh bài đeo bên hông kia, là thứ Quân Hầu ném cho nàng hôm đó, quả nhiên rất hữu dụng. Nghe nói, có tấm lệnh bai fnayf, gần như có thể đi lại tự do khắp cả thành, tuyệt đối sẽ không có thủ vệ nào dám ngăn cản.

“Cút ngay.” Hai người vừa bước vào hội trường, chưa đứng vững đã bị một nhóm người vội vã đi từ phía trước tới, thấy Hoa Liên cản trước mặt, không nói hai lời thô lỗ đẩy nàng qua một bên.