Ngự Phật

Chương 171: Không bằng không gặp




Không bằng không gặp

Lăng Loan đứng ở ngoài một ngày trời vẫn không thấy được mặt mũi Hoa Liên, ôm một bụng lửa giận quay về Tuyết Oa. Đại khái là bị kích thích không nhỏ, tìm thẳng tới Khổng Uyên.

Khổng Uyên đang nằm trên nhuyễn tháp, được một đám nữ tử diễm lệ vây quanh, nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Loan, khóe miệng hắn nhướn lên, nâng cao ly rượu trong tay, “Công chúa Lăng Loan có muốn uống một chén không?”

“Không cần!” Lăng Loan nghiến răng hung tợn đáp.

“Vậy công chúa tìm ta có việc gì sao?”

Thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Khổng Uyên, cơn tức trong lòng Lăng Loan lại càng lớn, giọng nói không nhịn được cũng to hơn, “Khổng Đặc sứ, phụ thân phái ngươi đến đây không phải là để uống rượu!”

“Ta biết chứ, trừ uống rượu ra, ta còn làm chuyện khác nữa kia mà.” Nói xong, Khổng Uyên vươn tay ôm lấy nữ tử bên cạnh hôn chụt một cái.

“Ngươi…” Lăng Loan bị hắn làm cho tức đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hít một hơi thật dài, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng rồi mới nói tiếp, “Ta sẽ báo cáo tất cả mọi chuyện ở đây với phụ thân, hy vọng chờ đến khi ông ấy tới đây rồi, ngươi còn có chuyện để nói.”

“Không tiễn.” Khổng Uyên khoát tay với nàng ta.

Lăng Loan đi rồi, Khổng Uyên cho tất cả lui ra ngoài, ngồi trên nhuyễn tháp nốc từng chén từng chén. Cửu U Vương có tới hay không hắn không quan tâm, bất kể Lăng Loan có nói gì, ông ta cũng chẳng thể vì vài câu nói mà làm gì hắn.

Hắn đang suy nghĩ xem có nên nói cho Phong Biệt Tình biết chuyện Hoa Liên còn sống hay không. Hai người họ mấy năm nay gần như lúc nào cũng ở bên nhau, hắn ít nhiều cũng hiểu được tình cảm của người kia dành cho Hoa Liên, nếu hắn biết, có nóng đầu lên rồi gây ra chuyện gì hay không đây.

Sau khi Lăng Loan rời khỏi Tuyết Oa, số lần Hoa Liên đến Tuyết Oa cũng trở nên nhiều hơn, Ân Mạc mặc dù không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể thỉnh thoảng phá hoại cuộc hẹn của hai người.

Mỗi lần thành công giữ được Hoa Liên ở lại, hắn đều cảm thấy phi thường thỏa mãn, tin là tình yêu của hắn cũng muốn như vậy.

“Bảo bối…” Nụ hôn ấm nóng ẩm ướt trượt từ tấm lưng trần trụi trắng như tuyết, chuyển qua đóa hồng liên xinh đẹp bên hông. Nằm lỳ trên giường, Hoa Liên hừ cũng không hừ lấy một tiếng, cả người tựa như một tấm gỗ vậy.

“Tình yêu à, nàng bất mãn với ta hay sao?” Trêu chọc thật lâu mà đối phương chẳng phát ra thanh âm nào, Ân Mạc không tiếp tục nữa, cả người đè lên người nàng, cắn cắn vành tai nàng hỏi.

“Chàng nói xem?” Hoa Liên nhả khăn trải giường đang cắn trong miệng ra, hung tợn quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt hừng hực lửa giận. Nếu không phải tình cảnh trước mắt quá mức mập mờ, còn tưởng là hai người có thâm thù đại hận gì nữa kìa.

“Tiết trời lạnh như vậy, ở nhà vẫn hơn mà, ta sẽ phụ trách làm ấm cho nàng.” Nói chưa được đôi câu đã có điểm biến chất.

“Làm ơn đi… Khổng Uyên nói muốn giới thiệu một người quan trọng cho ta.”

“Không cho đi, không ai quan trọng bằng ta hết!” Ân Mạc cúi đầu cắn một cái lên bả vai trơn láng của nàng.

“Rồi rồi rồi, chàng quan trọng nhất.” Hoa Liên nằm trên giường, kiên nhẫn dỗ dành nói, “Ta bảo đảm chỉ đi một chút rồi sẽ quay lại ngay, có được không.”

“Lần trước nàng cũng nói vậy, kết quả một đi không trở lại.” Không nói thì thôi, nhắc đến Ân Mạc lại càng tức hơn. Nếu không phải là vì không muốn chọc giận nàng, hắn đã sớm diệt tên Khổng Uyên kia!

Hoa Liên bất đắc dĩ trợn trừng mắt, nàng đi chưa đến nửa ngày đã về rồi, vậy mà gọi là một đi không trở lại sao? Người này đúng là không thể nói lý.

Đại khái cảm thấy sắc mặt Hoa Liên không ổn, Ân Mạc do dự một chút, “Thế thì ta phải đi với nàng.”

“Không phải chàng muốn ở nhà ngủ sao?”

“Lát nữa về nàng ngủ cùng ta.”

“Được rồi…”

Từ khi theo Ân Mạc đến nơi này, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau ra ngoài, hứng trí của Ân Mạc cũng không cao, ngoan ngoãn đi theo sau Hoa Liên.

Sau khi tiến vào Tuyết Oa, lập tức có người tiến lên đón, “Cô nương, Đặc sứ đang chờ ngài.” Tuy nói thì nói với Hoa Liên nhưng người thì lại quan sát Ân Mạc đứng bên người nàng.

Trong lòng lại có chút nghi hoặc, người ở đây đều biết quan hệ của Khổng Uyên và Hoa Liên không bình thường, hôm nay nàng dẫn người đàn ông này tới là có ý gì?

Bất quá lời này hắn chắc chắn sẽ không nói ra, chỉ có thể nén một bụng nghi ngờ dẫn hai người đi tìm Khổng Uyên.

Khổng Uyên ngồi trong Lạc Tuyết các, hiếm khi bên cạnh hắn không có rượu cũng không có nữ nhân, không phải là không muốn, mà là người đối diện có rất nhiều tật xấu, tính khí lại còn khó chịu, để phòng ngừa hắn lạt thủ tồi hoa, hắn cũng chẳng biết làm gì khác hơn là đành phải khiêm tốn một chút.

“Ngươi tìm ta làm gì?” Phong Biệt Tình thẳng lưng ngồi đối diện với Khổng Uyên, nếu không phải nghe hắn nói chuyện, còn tưởng đó là một con rối, ngay cả nét mặt cũng không thay đổi.

“Nhớ ngươi ấy mà.”

“Đừng nói nhảm.” Phong Biệt Tình ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn một cái, hắn đang ở trên chiến trường thì nhận được tin của Khổng Uyên, chỉ có một câu, cứu mạng. Kết quả sau khi đến, phát hiện hắn chẳng gãy tay cũng chẳng mất chân, chỉ thiếu ăn đòn mà thôi.

“Ai da, ta thực sự rất nhớ ngươi mà, ngươi không ở đây ta mất ăn mất ngủ, chẳng lẽ ngươi không thế?”

”… Không hề.” Phong Biệt Tình nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, lạnh lùng nhả ra hai chữ.

Khổng Uyên đập đầu vào bàn, ra vẻ vô cùng bị đả kích. Có điều mấy năm nay hắn cũng đã quen rồi, cứ coi như không nghe thấy gì là được.

“Nói thật, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.” Nói linh tinh cả nửa ngày, Khổng Uyên mới bắt đầu vào chuyện chính.

“Nói.”

“Ta đã gặp Hoa Liên.”

Phong Biệt Tình ngẩng đầu, mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ, nhưng không hề mở miệng nói chuyện, hắn biết Khổng Uyên còn chưa nói hết lời.

“Một lát nữa nàng sẽ đến đây, ta chỉ nói trước với ngươi một tiếng thôi.”

“Nàng chưa chết?” Một lúc lâu sau, Phong Biệt Tình mới mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo nỗi kích động khó có thể đè nén.

“Chưa chết.”

“Chưa chết là tốt rồi.” Nói xong đứng dậy xoay người đi.

“Này… ngươi làm gì vậy?” Thấy hắn định đi, Khổng Uyên vươn tay kéo hắn lại. Hắn đã chuẩn bị sẵn năm cái khăn tay cho tên này lau nước mắt rồi, sao phản ứng của Phong Biệt Tình không giống những gì hắn nghĩ vậy.

Phong Biệt Tình dừng lại một chút, “Biết nàng còn sống là được rồi.” Thực ra thì, không phải là không muốn gặp nàng, chỉ có điều trong lòng hắn biết rõ, cho dù có gặp thì quan hệ giữa họ cũng không có gì thay đổi, đã vậy, cần gì phải chấp nhất gặp một lần làm gì.

Cõi đời này, đáng sợ nhất không phải là yêu, mà là yêu phải người không yêu mình. Con người Hoa Liên, có lúc rất dễ mềm lòng, có lúc lại máu lạnh đến đáng sợ.

“Phong Biệt Tình, ngươi có phải đàn ông không hả!” Khổng Uyên thực sự là bị hắn làm cho tức đến mức không biết nói gì cho phải, trong đầu tên này rốt cuộc chứa cái gì, người bình thường hẳn là không phản ứng như hắn mới đúng.

Phong Biệt Tình quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bí hiểm, nhìn mà khiến Khổng Uyên phát lạnh cả người, bất đắc dĩ đành phải buông tay ra, “Thôi ngươi biến nhanh đi, cứ coi như ta xen vào việc của người khác.”

“Khổng Uyên.” Lúc này, Phong Biệt Tình không đi mà lại xoay người lại.

“Gì chứ?” Khổng Uyên tức giận hừ một tiếng nói.

“Những thứ qua đi đã thành quá khứ rồi, cũng đến lúc phải buông tay.” Lời này, không biết là hắn nói cho bản thân nghe, hay là nói cho Khổng Uyên nghe, hai người trong phút chốc đều trầm mặc không nói gì.

_________________