Ngự Phật

Chương 136: Cản đường




Cản đường

Thanh Lam Tiên Đế trầm ngâm trong chốc lát, đưa cho Tử Thần một chiếc bình nhỏ nửa trong suốt, bên trong chứa một chất lỏng màu tím, mở bình ra, một hương thơm lạ lùng xộc vào mũi.

“Biết phải làm gì rồi chứ?”

“Dạ.” Tử Thần đón lấy chiếc bình, cung kính lui ra.

“Muốn nàng sống lại? Tử Vi, ngươi cứ ở đó mà mơ đi.” Trong nháy mắt, sắc mặt của Thanh Lam Tiên Đế trở nên dữ tợn.

Tháng thứ ba Bách Hoa Viên bị vây, Hoa Liên đột nhiên phát hiện ra rễ của đóa sen vô căn trong hồ bắt đầu bị tróc ra, sức sống nhanh chóng bị xói mòn, giống như sắp khô héo đến nơi.

Đóa sen này sinh trưởng trong Bách Hoa Viên trăm vạn năm vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, cố tình đến khi Tử Vi Tiên Đế đi vắng, Thanh Lam Tiên Đế phái người tới lại xảy ra tình huống như vậy. Biết rõ trong này có gì đó không ổn nhưng nàng lại không có chứng cớ.

Nàng là Bách Hoa Tiên tử, một khi đóa sen kia có vấn đề, nhất định nàng phải phụ trách. Nếu thực sự khô héo, với mức độ coi trọng của Tử Vi Tiên Đế với đóa sen kia, nàng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.

Quan trọng nhất là, đóa sen này không thể chết.

Hoa Liên đứng bên cạnh hồ, tay phải điểm lên giữa trán, sau đó vươn ngón tay búng ra phía hồ. Một giọt máu đỏ tươi rơi vào trong hồ, không hề bị cấm chế ngăn cản, nhanh chóng dung nhập vào nước hồ.

“Bách Hoa Tiên tử, ngươi đang làm gì vậy?” Tử Thần chẳng biết đã xuất hiện đằng sau Hoa Liên từ lúc nào, nhàn nhạt hỏi.

Hoa Liên xoay người, cười dài nhìn về phía hắn, “Việc của Bách Hoa Viên này, Tử Thần Tiên quân cũng có hứng thú muốn biết sao?”

“Bách Hoa Tiên tử suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng chỉ tò mò thôi.”

“Ta cũng rất tò mò, tại sao Tử Thần Tiên quân mới đến mà hoa chỗ ta lại bắt đầu khô héo được nhỉ?” Liếc Tử Thần một cái, Hoa Liên cất bước rời đi.

Chờ nàng đi rồi, Tử Thần nhìn chằm chằm đóa sen kia một lúc lâu, không thấy có gì thay đổi, không kìm được nhíu mày một cái.

Sau ba ngày, đóa sen vô căn kia lại mọc rễ, thực sự khiến cho Tử Thần giật mình không ít. Hắn báo cáo chuyện này cho Thanh Lam Tiên Đế, bao gồm cả chuyện Hoa Liên đã từng nhỏ máu vào, đối với chuyện này Thanh Lam Tiên Đế cũng không kinh ngạc lắm, chỉ phân phó hắn dẫn người rút lui khỏi Bách Hoa Viên.

Người của Thanh Lam Tiên Đế vừa đi, Anh rốt cục cũng ra khỏi kết giới, trừ sắc mặt có hơi khó coi ra, những chỗ khác coi như bình thường.

“Bọn họ không làm gì sao?” Anh đại khái là rất hiểu những kẻ kia, vừa ra ngoài câu đầu tiên đã hỏi như vậy.

Hoa Liên cười cười, “Đóa sen kia đột nhiên khô héo, có điều sau đó đã ổn rồi.”

Anh nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu. “Ngươi phiền phức to rồi.” Nàng đương nhiên biết, đóa sen kia khôi phục lại có liên quan đến Hoa Liên. Hoa Liên lại không hiểu những chuyện dính dấp ở đây, không phải tất cả mọi người đều muốn đóa sen kia khôi phục lại như cũ.

Dù nàng ít nhiều cũng biết được suy nghĩ của Hoa Liên, nhưng người khác thì không.

“Đúng là không nhỏ.” Lúc đó nàng cũng chẳng còn cách nào khác, đóa sen kia héo rũ quá nhanh chóng, nếu như nàng không ra tay, căn bản sẽ không chống đỡ nổi. Chuyện nàng làm, sợ rằng Tử Thần đã thấy hết, điều này thể hiện cái gì đây?

“Ta muốn đến núi Vĩnh Sinh, có hứng thú đi cùng ta một chuyến không?” Anh cúi đầu suy tư một lúc, đột nhiên hỏi.

Núi Vĩnh Sinh là nơi thế nào Hoa Liên cũng không biết, nhưng Anh đột nhiên lại nhắc đến vào thời điểm này, nhất định là có ý tứ của nàng ấy, Hoa Liên gật đầu đồng ý.

Hoa Liên không biết là, nàng vừa mới rời khỏi Bách Hoa Viên với Anh, Thanh Lam Tiên Đế đã dẫn người đến chỗ nàng.

“Các nàng đi đâu?”

“Tướng lĩnh thủ vệ Thiên môn nói, hình như Anh đại nhân đưa nàng ta đến núi Vĩnh Sinh.” Tử Thần cẩn trọng trả lời.

Thanh Lam Tiên Đế hé mắt, “Nói tin tức của nàng ta cho Đông Lâm.”

“Tiên Đế, như vậy… sẽ không xảy ra vấn đề chứ?” Ai cũng biết tính khí của Đông Lâm Tiên quân hư hỏng cỡ nào, hơn nữa có thù phải báo, lần trước Hoa Liên đắc tội hắn, lại chẳng bị trừng phạt gì, Đông Lâm vẫn nghẹn một bụng tức trong lòng. Hắn không dám động vào Hoa Liên ở Tiên giới, nhưng ra khỏi địa giới này, hắn sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

Một Đông Lâm có lẽ cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là phía sau hắn còn có mấy kẻ lợi hại hơn.

“Cho dù có vấn đề thì có can hệ gì đến chúng ta.” Thanh Lam Tiên Đế hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.



Núi Vĩnh Sinh cách Tiên giới cũng không gần, cho dù cưỡi mây phi hành cũng phải mất hơn nửa ngày mới tới. Xem thần thái của Anh, chuyện này hình như còn phiền phức hơn nàng tưởng nhiều. Hoa Liên đã vận dụng tốc độ nhanh nhất mà vẫn có chút không theo kịp Anh.

Hai người một trước một sau bay về phía núi Vĩnh Sinh, cũng không mất bao lâu, chân trời đột nhiên xuất hiện một luồng sáng bảy màu, luồng sáng kia trực tiếp dừng lại trước mặt hai người.

Từ trong luồng sáng có bốn người bước ra, cầm đầu chính là Đông Lâm Tiên quân đã nếm không ít thua thiệt trong tay Hoa Liên.

“Anh đại nhân vội vàng như vậy, định đi đâu thế?” Lúc Đông Lâm cười rộ lên, vẫn khiến người ta cảm thấy rất ngại ngùng như trước, có điều khi nhìn về phía Hoa Liên, sự ngoan độc trong mắt đã phá hỏng toàn bộ hình tượng của hắn.

Anh khẽ nghiêng người chắn trước người Hoa Liên, “Đông Lâm, ngươi đến đây làm gì?”

“Ta nghĩ Anh đại nhân nên biết là, ở Tiên giới này, không có một kẻ nào động đến ta rồi lại vẫn bình yên vô sự cả.” Lời này của Đông Lâm cực kỳ phách lối, vậy mà Anh lại không hề phản bác, tựa hồ như về lý là phải như thế vậy.

Sớm nghe nói Đông Lâm và Trấn Nguyên Đại Tiên có chút quan hệ, trước mắt xem ra hình như không chỉ có thế.

“Ngươi muốn thế nào?”

“Để ả ta lại, hoặc là cả hai người các người cùng ở lại.”

“Động đến nàng không có lợi cho ngươi.” Ánh mắt của Anh quét qua ba người phía sau Đông Lâm, ba người kia, xem vẻ bề ngoài bất quả cũng chỉ hơn hai mươi, một thân phục sức cực kỳ hoa lệ, trong số đó có một gã nam tử tóc đỏ, trên tay cầm một viên hạt châu sáng bóng, bên trong dường như có một con kim long đang chuyển động.

“Có lợi hay không, tự ta biết là được, ngươi yên tâm, bên phía Tử Vi sẽ có người đến nói chuyện, giao ả cho ta, ngươi có thể đi.” Đông Lâm không nhịn được phất phất tay.

“Đông Lâm, ngươi…”

“Anh đại nhân, tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ thân phận của mình, ta gọi ngươi một tiếng Anh đại nhân là nể mặt mấy vị kia, đừng có tưởng ngươi là gì đó thật. Bây giờ, cút cho ta!” Thái độ của Đông Lâm lại càng thêm phách lối, Hoa Liên vừa định tiến lên đã bị Anh giữ chặt.

“Đông Lâm, ngươi thật thiếu lễ phép với Anh đại nhân.” Gã nam tử đang chơi đùa viên hạt châu kia cười cười mở miệng, sau đó ngước mắt, “Anh đại nhân, ngươi nên đi trước đi, ta bảo đảm, Đông Lâm sẽ không làm gì quá đáng.”

Sau khi nam tử kia mở miệng, tay của Anh chợt run lên một cái, giọng nói hơi khản đặc, “Thái tử nhất định phải làm vậy sao?” Vị Thái tử gia này mặc dù có quan hệ không tệ với Đông Lâm nhưng tuyệt đối không lỗ mãng giống như hắn, làm vậy, nhất định còn có nguyên nhân khác.

“Con gái của Thủy Đức chỉ còn dư lại tàn hồn, ở kiếp thứ hai luân hồi đã trở thành súc sinh, chuyện này ngươi có biết không?” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên.

Hoa Liên mắt đối mắt với nam tử kia, lập tức hiểu ra người hắn nhắc đến là ai. Bị nàng khiến cho chỉ còn dư lại tàn hồn, trừ Thương Tình ra không có kẻ thứ hai, không ngờ tới nhanh vậy mà đã có kẻ đến báo thù.

“Biết.”

“Được lắm, nha đầu kia, cũng có thể coi là được ta nhìn từ lúc bé cho đến khi lớn.”