Thu hồi lại lời nói của ngươi đi
“Nếu Tiên quân thua thì sao?” Hoa Liên rút lọn tóc trong tay hắn lại, nhàn nhạt nói.
“Ta đương nhiên sẽ thắng, ngươi không tin ta sao?” Đông Lâm Tiên quân nghiêng người nhìn thẳng vào gương mặt bên của Hoa Liên, giống như có thể nhìn ra một đóa hoa từ trên mặt nàng vậy.
“Hoa Liên đương nhiên là tin Tiên quân.” Hoa Liên nói rất chi là nghiêm túc, nghe không ra chút lấy lệ nào. Đông Lâm Tiên quân nhìn Hoa Liên, từ từ nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cho đến khi hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
So với sự điên cuồng của Đông Lâm, Hoa Liên giống như chẳng hề có cảm giác, lẳng lặng ngồi ở vị trí của mình, trước sau vẫn lạnh nhạt mà đối diện.
“Khụ khụ, Đông Lâm.” Tử Vi Tiên Đế thực sự là không nhìn nổi nữa, đành phải nhỏ giọng nhắc nhở hắn một tiếng. Đông Lâm này, cả Tiên giới không có mấy người dám đắc tội với hắn. Có điều trong trường hợp thế này, hắn cũng nên tiết chế một chút mới đúng.
Tiếng cười của Đông Lâm yếu dần, đứng dậy từ trên chỗ ngồi, đi thẳng về phía đoàn người kia.
Thấy Đông Lâm tiến lại, Tử Vi Tiên Đế thoáng nhíu mày, nhưng không mở miệng cản lại.
Đông Lâm bước đến trước mặt Ân Mạc thì dừng lại, giọng nói đầy khiêu khích, “Sát Sinh Phật, đến đây không sợ không về được à?”
Ân Mạc nhìn Đông Lâm, nụ cười dần tràn ra khắp gương mặt, “Đông Lâm Tiên quân mấy năm nay chắc sống không tệ đúng không, nghe nói ngươi xâm nhập Ma giới, bị người ta đánh ra ngoài, vết thương trên người đã lành hẳn chưa?”
Thực ra thì, hắn dám xông vào Ma giới cũng có thể coi là khó lường rồi, chỉ riêng vùng biển hỗn độn nằm ở ranh giới Tiên Ma thôi, người bình thường đi qua khó mà không gặp trở ngại, hắn đã đi một lượt ở bên trong, lại còn sống sót mà thoát khỏi sự đuổi giết của mấy tên Tôn giả Ma giới đã đủ kinh thế hãi tục rồi.
Nhưng hắn dù sao cũng là Đông Lâm chứ không phải tiên nhân bình thường. Chuyện này đối với hắn mà nói, hoàn toàn là một sự sỉ nhục. Giờ bị Ân Mạc lôi ra nói trước mặt bao người như vậy, dù không ai dám cười nhưng cũng như một cái gai găm vào lòng hắn, càng thêm khó chịu.
“Đa tạ đã quan tâm, không chết được. Huống chi, còn có người sẽ chăm sóc cho ta.” Nói xong, Đông Lâm Tiên quân quay đầu lại, “Hoa Liên, đến đây gặp Sát Sinh Phật.”
Từ cuộc trò chuyện vừa nãy của hai người, Hoa Liên đã hiểu tại sao Đông Lâm lại nhắm vào mình. Số tiên nhân có thù oán với Ân Mạc ở Tiên giới xem ra không ít. Có điều người muốn lợi dụng nàng để đối phó với Ân Mạc thì không nhiều lắm, có lẽ, vị Đông Lâm Tiên quân này chính là một trong số đó.
Trước mắt, khi hắn chưa xác định được mình đến cùng có vị trí thế nào trong lòng Ân Mạc, chắc sẽ không dễ dàng động thủ.
Hoa Liên không chút do dự, nghe lời bước tới, duyên dáng cúi người với bọn họ, không hề mở miệng.
“Sát Sinh Phật thấy thị thiếp ta vừa mới thu nạp thế nào?”
“Thị thiếp?” Ân Mạc nhíu mày, cười như không cười nhìn về phía Hoa Liên.
“Thì ra là Đông Lâm vừa gặp đã yêu Hoa Liên, ta còn đang thắc mắc hắn làm sao lại dám đi tìm Chân Vũ Đại Đế để đòi người đây.” Thanh Lam Tiên Đế cười cười chen vào một câu.
“Ta nhớ tiểu tử Đông Lâm này đã thu gần mấy trăm thị thiếp thì phải? Lần nào cũng là vừa gặp đã yêu sao?” Thanh Lam Tiên Đế vừa dứt lời, Câu Trần Đế đã lập tức mở miệng, trên mặt điểm một nụ cười nhạt như có như không, giống như chỉ sợ chưa đủ loạn vậy.
Hoa Liên là do Ân Mạc tự mình đưa lên, hành vi này của Đông Lâm rõ ràng là đang gây sự với Ân Mạc, không biết hắn sẽ làm thế nào, tất cả bọn họ đều đang đợi phản ứng của Ân Mạc.
Nhưng Ân Mạc lại chẳng hề kích động như họ tưởng, hắn chỉ nheo mắt cười, nhìn Hoa Liên, trừ hắn ra, cả Tiên giới, không một ai hiểu rõ nữ nhân này.
Từ khi Thiên Địa này sinh ra trong Hỗn độn, hắn đã ở bên cạnh nàng. Có điều khi đó, nàng không biết hắn. Nhưng hắn biết nàng, vẫn dõi theo nàng, nhìn thấy hết thảy những gì nàng đã từng làm.
Tính khí của nữ nhân này chẳng tốt đẹp được như những gì thấy được ở bên ngoài.
Chọc giận nàng, muốn lấy được sự tha thứ của nàng là một chuyện vô cùng khó khăn, tạm thời, hắn vẫn còn đang rối rắm.
Nụ cười trên mặt Hoa Liên trước sau vẫn không biến mất, cho dù sau khi Đông Lâm thốt ra câu nói kia, nàng cũng chẳng có quá nhiều cảm xúc dao động. Chẳng qua là sâu trong tròng mắt, có một luồng ánh sáng màu đỏ thẫm xẹt qua.
Đông Lâm kéo Hoa Liên qua, “Ta nghe nói Hoa Liên quen Sát Sinh Phật, ta thu nạp nàng vào Đông Lâm phủ, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Chỉ cần nàng không có ý kiến.” Ân Mạc cười khẽ.
Đồng thời ngay lúc này, tất cả tiên nhân xung quanh đều cảm nhận được một luồng sát khí khiến da đầu người ta tê rần. Loại sát khí kinh khủng đó, trừ Sát Sinh Phật ra, không ai có thể phát ra.
Nhưng mà, lại không phải là hắn.
Hoa Liên gạt tay của Đông lâm trên vai mình xuống, đứng cách hắn nửa bước mà nhìn hắn, con ngươi màu đen đã hóa thành màu đỏ thậm, yêu dị mê hoặc đến vậy.
“Đông Lâm Tiên quân.”
“Hoa Liên có ý kiến?”
“Xin thu hồi lại lời nói của ngươi đi.”
Giọng nói kia khiến cho Đông Lâm biến sắc, “Hoa Liên, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai chứ?”
“Nếu Đông Lâm Tiên quân cảm thấy giọng điệu của ta không ổn, vậy Hoa Liên có thể đổi cách khác.” Dứt lời, Hoa Liên ngẩng đầu nhìn về phía Ân Mạc, “Nếu ta không cẩn thận thất thủ, có chọc phải phiền phức nào lớn không?”
“Không đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Cuộc đối thoại chỉ có vài chữ mà thôi, lại khiến cho tất cả mọi người đều rõ ràng, quan hệ của Hoa Liên và Sát Sinh Phật không chỉ là vấn đề không bình thường nữa. Trước không nói đến chuyện những lời mà Hoa Liên nói có thực hiện được hay không, chỉ bằng câu không đâu kia của Sát Sinh Phật thôi đã đủ khiến người ta phải nghĩ xa xôi.
Thực lực của bản thân Đông Lâm cũng không phải là quá mạnh, ít nhất hắn không phải là đối thủ của Ân Mạc. Nhưng mấy năm nay, Đông Lâm đi khắp nơi khiêu khích Ân Mạc, hắn đều nhượng bộ mà chẳng thực sự động thủ với Đông Lâm. Thực ra, người bình thường khi bị Đông Lâm khiếu khích, đại đa số cũng đều chủ động nhượng bộ, bởi vì hậu đài của Đông Lâm đủ cứng cáp.
Nhưng lần này, hắn đã thể hiện rõ ràng, nếu Hoa Liên thực sự động đến Đông Lâm, hắn có thể bảo vệ được Hoa Liên từ tay người kia. Đây tuyệt đối không phải là một lời cam kết đơn giản, chỉ có những người ở cấp bậc như bọn họ mới hiểu vị kia rốt cuộc có sức mạnh thế nào. Cho dù đích thân Phật Tổ tới, chỉ e cũng chẳng phải là đối thủ của hắn.
“Hoa Liên, ngươi…” Đông Lâm còn chưa dứt lời, đã thấy Hoa Liên quay mặt về phía hắn.
“Tiên quân rất ghét lửa đúng không?” Ngày đó, Đông Lâm căn bản là cố ý phá hoại những cây cỏ Lưu Ly Diễm kia, hắn đường đường là Tiên quân, sao có thể mất khống chế lúc phi hành, đột nhiên lại cưỡi kiếm vọt vào trong bụi linh thảo kia được.
Dĩ nhiên, Hoa Liên đã quan sát qua, vị Tiên quân này hễ đụng phải tiên nhân tu luyện tiên pháp hệ lửa là sẽ đi chậm lại, để bọn họ đi trước. Với tính tình của Đông Lâm, hành động như vậy, chắc không chỉ đơn giản là ghét.
“Hoa Liên, ngươi đang uy hiếp ta? Ngươi cảm thấy đã tìm được nhược điểm của ta rồi?” Đông Lâm cười lạnh. Ở đây, không chỉ có một người cười nhạo Hoa Liên không biết tự lượng sức mình.
Đông Lâm Tiên quân đúng là kị lửa, có điều, lửa bình thường, căn bản không thể gây thương tổn cho hắn.
“Nếu Đông Lâm Tiên quân thực sự nghĩ như vậy, tạm thời cứ coi là vậy đi.” Hoa Liên cười cười, cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đột nhiên bật ra một chữ, “Đốt.”
Vừa dứt lời, một ngọn lửa đỏ rực như máu trong nháy mắt đã bao bọc lấy Đông Lâm, đồng thời một tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên.