Ngự Phật

Chương 118: Độ kiếp




Độ kiếp

Hắc Bạch Vô Thường kéo quỷ hồn kia từ từ đi xa, Hoa Liên đột nhiên xoay người, gọi hai người bọn họ lại, “Hai vị đại ca, quỷ kia kiếp trước tên gì vậy?”

Bạch Vô Thường dừng bước, xoay người nói với nàng, “Kiếp trước hắn là một Yêu Tu, tên Quân Hầu, Tiểu Hoa, ngươi biết hắn à?”

Hoa Liên ngây ngẩn gật đầu một cái, ánh mắt dời qua quỷ hồn đã mất đi ý thức kia. Quân Hầu… Lúc ấy, khi nàng nghe tin Tiểu Chỉ đã chết, Quân Hầu cũng mất tích theo. Có điều, nàng không sao ngờ đến Quân Hầu lại ở Địa Phủ.

Sống chết cùng theo, là thế này sao?

Hoa Liên không biết cảm giác trong lòng là gì, hoặc có lẽ là có chút khó tin chăng. Lại có người vì một thứ tình yêu mơ hồ như vậy mà ngay cả mạng cũng chẳng cần, hết lần này đến lần khác bò ra khỏi Luân Hồi kính, chấp nhận liều mạng với nguy cơ hồn phi phách tán, chỉ để tìm được người kia sao?

Hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy Quân Hầu, Hoa Liên cũng không thừa nhận hắn là thực lòng. Giờ đây cảnh còn người mất, hắn lại trước sau chưa từng thay đổi, nam nhân như vậy, một khi đã trả giá, nghĩa là sẽ dốc hết tất cả đúng không.

“Hai vị đại ca, ta có thể đến điện Diêm La với hai huynh được không?” Hoa Liên do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi.

Nàng không phải quỷ, theo lý thuyết thì không thể tiến vào điện Diêm La, có điều nàng là khách của Địa Tạng Vương, ở Địa Phủ, cho dù là Diêm La Vương cũng phải nể mặt Địa Tạng Vương.

Hắc Bạch Vô Thường liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu, “Đi thôi.”

Dứt lời, hai người tiếp tục kéo Quân Hầu đi về phía trước, Hoa Liên đi theo sau, ánh mắt vẫn dừng trên người Quân Hầu. Cho dù không tìm được Tiểu Chỉ, nàng cũng không thể để cho Quân Hầu tự hủy hoại bản thân như vậy.

Không tìm được có nghĩa là vẫn còn hy vọng, nếu Quân Hầu không còn nữa, ngay cả hy vọng cũng sẽ không có. Hành vi của hắn mặc dù trong cái nhìn của Hoa Liên là có tình có lý, nhưng Địa Phủ chắc sẽ không nói chuyện nhân tình.

Diêm La Vương đâu phải là người dễ nói chuyện, bằng không trong Địa Phủ có nhiều quỷ hồn chết oan như vậy, nếu tất cả mọi người đều ra khỏi Luân Hồi kính nhiễu loạn luân hồi mà Diêm La Vương đều bỏ qua cho, vậy thì nơi này đã sớm rối loạn.

Nàng không chắc Diêm La Vương sẽ nể mặt mình, nhưng vẫn phải thử một lần.

Điện Diêm La giống hệt những gì Hoa Liên tưởng tượng, âm u lạnh lẽo, Diêm La Vương đang ngồi ngay ngắn ở nơi cao nhất, nàng ngẩng đầu nhưng vẫn không thể nhìn rõ được tướng mạo của hắn.

Diêm La Vương không hề tỏ ra kinh ngạc trước sự xuất hiện của nàng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không buồn dời đi.

“Bệ hạ, hắn chính là quỷ hồn đã vài lần nhiễu loạn luân hồi. Kính xin bệ hạ định đoạt.” Bạch Vô Thường đi lên trước nửa bước, cung kính nói.

“Gọi hắn tỉnh lại.” Giọng nói uy nghiêm dày dặn vang lên.

Hắc Vô Thường vỗ vào người Quân Hầu một cái, giống như có thứ gì đó đi vào, trong chốc lát, hắn đã tỉnh lại, có điều ánh mắt sớm đã mất đi sự sắc bén khi xưa.

“Ngươi mấy lần phá hỏng trật tự của luân hồi, cho dù có để ngươi hồn phi phách tán cũng đã là xử nhẹ.” Giọng nói không chút tình cảm của Diêm La Vương truyền đến.

Quân Hầu trước sau vẫn mặt không thay đổi, hoặc có lẽ, hắn đã sớm dự liệu được kết quả của mình, mà hắn không có điểm nào để phản bác.

“Có điều niệm tình…, lần này cho qua đi, tu vi của ngươi không tệ, tạm thời giữ chức Quỷ soa đi.” Diêm La Vương nói rất mơ hồ, rốt cuộc là nể mặt ai, không ai rõ cả, có điều cũng chẳng ai đi truy cứu.

Quân Hầu hiển nhiên không ngờ tới lại có cơ hội quay đầu, có thể tiếp tục sống ở địa phủ, đối với hắn mà nói cũng coi như một chuyện tốt, cho dù vẫn chưa tìm được Tiểu Chỉ nhưng cũng có thể coi là có cơ hội để mong chờ.

Tất cả mọi người đi rồi, Hoa Liên lại bị giữ lại, còn là do chính miệng Diêm La Vương giữ lại. Trong lòng Hoa Liên cười khổ mấy tiếng, thầm nhủ mặt mũi Ân Mạc quả nhiên rất rộng, ngay cả Diêm La Vương cũng có thể chiếu cố tới.

“Cô nương tên là Hoa Liên phải không?” Lúc Diêm La Vương nói chuyện với Hoa Liên, giọng nói cũng tính là ôn hòa, giống như sợ dọa đến nàng vậy.

Người ta dù sao cũng là lão Đại của Địa Phủ, Hoa Liên đương nhiên phải nể mặt, huống chi tiếp đó nàng còn có việc phải cầu Diêm La Vương. “Đúng vậy, bái kiến Diêm Vương bệ hạ.”

“Đừng khách khí, ta với Sát Sinh Phật cũng rất thân, rất thân, ha ha.” Diêm Vương cười khan hai tiếng.

Sát Sinh Phật…. hẳn là chỉ Ân Mạc, danh hiệu máu me đầm đìa như vậy, trái lại rất hợp với hắn. Hoa Liên cong cong khóe miệng, cũng không giải thích quan hệ giữa hai người.

“Diêm Vương bệ hạ, ta muốn nhờ ngài tìm một nữ quỷ, không biết ngài có tiện không?”

“Trước nói qua tên của nàng kiếp trước, ta tra cho cô nương.” Diêm Vương cũng không nói nhảm với Hoa Liên.

“Phong Chỉ, đời trước là Yêu Tu.”

Hoa Liên nói xong, điện Diêm La chợt rơi vào một khoảng yên lặng, qua một lúc lâu, thanh âm của Diêm Vương lại vang lên lần nữa, “Tra được rồi, giờ nàng đang thụ hình trong địa ngục Đao Sơn.”

“Có thể nói cho ta biết nguyên nhân được không? Ta nhớ khi nàng còn sống chưa từng làm chuyện gì đại ác cả.” Hoa Liên nhẹ giọng hỏi thăm. Mặc dù trong mười tám tầng địa ngục, Đao Sơn địa ngục đứng đằng trước, bị bắt giữ vào trong đó không tính là kẻ đại ác gì, nhưng sau khi vào đó, những khổ sở phải nhận, quỷ bình thường khó mà chịu đựng được.

Tiểu Chỉ, không nên tiến vào đó mới phải.

“Thay cha chịu tội.” Diêm Vương chỉ nói bốn chữ, Hoa Liên cũng đã hiểu ra. Địa Phủ chú ý nhân quả luân hồi, phụ thân của Tiểu Chỉ khi còn sống một lòng cứu nàng, mặc dù không thành công nhưng cũng có suy nghĩ đó, Tiểu Chỉ thay ông ta chịu tội cũng không quá đáng.

Chỉ tiếc cho Quân Hầu, tìm kiếm Tiểu Chỉ lâu như vậy mà đến giờ vẫn chưa gặp được nàng.

“Không biết phải làm sao mới có thể để nàng ra khỏi đó?” Trước khi tới, nàng nhiều lắm cũng chỉ muốn hỏi tung tích của Tiểu Chỉ mà thôi, nhưng trước mắt, nàng lại cảm thấy cho dù muốn Diêm Vương thả người cũng không phải là không thể.

Phía trên lại không có tiếng động gì, Hoa Liên lẳng lặng đứng một bên chờ, “Thả nàng cũng không phải là không được…” Diêm Vương kéo dài giọng, trong bóng tối, Hoa Liên căn bản không nhìn thấy nụ cười có phần hơi may mắn của hắn.

Mới vừa rồi còn đang nghĩ xem làm sao để hoàn thành yêu cầu của vị kia, không ngờ tới cơ hội lại đến như vậy. Có câu mời Phật dễ tiễn Phật khó mà, hắn đúng là đã lãnh giáo rồi. Giúp đỡ lại còn không thể quang minh chính đại mà giúp, có ai nghẹn ức như hắn không cơ chứ?

“Nếu có gì cần Hoa Liên làm, xin ngài cứ phân phó.”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, trên người ngươi có một linh hồn rất cường đại, đúng không?”

“Đó là gia sư.” Đối với việc Diêm Vương đột nhiên nhắc tới chuyện này, Hoa Liên căng thẳng trong lòng, có điều ngay sau đó liền thả lỏng. Đối phương là Diêm La Vương, không phải là Băng Long. Cho dù linh hồn của sư phụ nàng có cường đại đến đâu, chỉ sợ Diêm La Vương cũng chẳng bỏ vào trong mắt, hắn nhắc tới chuyện này, tất có ý tứ khác.

“Phải, muốn ta thả Phong Chỉ cũng không khó, để hồn hỏa của sư phụ ngươi lại là được.”

“Chuyện này….” Hoa Liên do dự, “Ngài có thể nói cho ta biết, cần hồn hỏa của gia sư để làm gì không?”

“Công pháp sư phụ ngươi tu luyện chính là xuất pháp từ Địa Phủ, nói ra, hắn và ta cũng có vài phần sâu xa, trước kia hắn phạm vào Thiên luật, bị trục xuất khỏi Tiên giới, ta vốn muốn đưa hắn về Địa Phủ, ai ngờ hắn lại chạy về nhân gian. Trước mắt hắn chỉ còn lại hồn hỏa, nếu tự mình khôi phục, sợ rằng ít nhất cũng mất vạn năm, ở lại chỗ ta, đối với hắn cũng có chỗ tốt.” Những lời Diêm Vương nói khiến cho những nghi ngờ trong lòng Hoa Liên thoáng sáng tỏ, chẳng trách nghe đồn sư phụ mình đã phi thăng, lại vẫn ở lại nhân gian, thì ra là sau đó lại hạ giới.

Có điều lời của Diêm Vương nàng cũng không tin hoàn toàn, những chuyện đúng dịp trên đời đều bị nàng đụng phải. Diêm Vương cố ý lấy lòng, cộng thêm một loạt những chuyện đã xảy ra, Hoa Liên đương nhiên là có cảm giác.

Rốt cuộc có nên buông tay hay không đây? Chấp nhận sự sắp xếp của hắn, hay là làm trái lại hắn?

Nói không có cảm giác thì không thể nào. Có người vì ngươi mà an bài hết thảy, thậm chí ngay cả người mà ngươi quan tâm cũng đã sắp đặt xong xuôi, Hoa Liên cũng không biết nên cảm tạ hắn, hay là trách hắn xen vào chuyện của người khác đây.

Bất kể ra sao, cảm giác này cũng không tệ lắm. Nàng vốn ghét nhất kiểu đó, lâu lâu quen dần, lại thành tự nhiên. Nam nhân này coi như chuẩn bị cứ thế mà lấp liếm với nàng, nhưng hiện giờ nàng dù có tức giận nhưng có tìm khắp nơi cũng không thấy đầu sỏ.

Kể ra thì, Ân Mạc trái lại thực sự là hiểu rõ tính tình của nàng đến từng li, khiến cho nàng thấy có chút cảm động, lại có chút nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng, Hoa Liên vẫn giao hồn hỏa của Lạc Lâm Cửu lại cho Diêm Vương. Diêm Vương đã bảo đảm với nàng, chưa đến ngàn năm, hồn hỏa của Lạc Lâm Cửu có thể khôi phục lại như lúc đầu, cho dù không về Tiên giới được thì cũng có thể làm một chức quan ở Địa Phủ.

Hoa Liên cảm ơn Diêm Vương xong liền đi trước, nàng cũng không hỏi đến chuyện Tiểu Chỉ và Quân Hầu nữa, đã nói vậy rồi chắc Diêm Vương cũng sẽ an bài hết tất cả.

Vừa mới bước ra khỏi điện Diêm La chưa được mấy bước, trên đỉnh đầu nàng đột nhiên có vài đám mây bay đến, tiếng sấm ầm ầm vang lên trên không trung.

Hoa Liên sửng sốt một chút, dừng bước lại ngẩng đầu nhìn trời, nếu nàng không tính sai, sấm sét kia là vì nàng mà đến? Không để nàng có thời gian suy nghĩ, cột sét màu tím bổ về phía nàng, lôi điện to bằng thùng nước đánh lên người, cho dù không bị đánh chết thì cảm giác tuyệt đối cũng chẳng hay ho gì.

Cũng may Hoa Liên không phải là nàng khi trước nữa, độ Thiên kiếp với nàng mà nói, khó khăn không tính là quá lớn.

Chỉ thấy thân hình Hoa Liên bỗng chớp lên, sáu người giống nàng y như đúc đồng thời xuất hiện, cột sét đang bổ xuống kia khựng lại, hoàn toàn mất đi mục tiêu.

Sáu Hoa Liên, hơi thở trên người giống nhau như đúc, rốt cuộc ai mới là thật đây? Cũng may, tám lần Thiên kiếp của Độ kiếp kỳ trước đều do trời đất tự sinh ra, không có ai thao túng, bọn chúng mặc dù có thể cảm nhận được có gì đó không ổn nhưng cũng sẽ không nghiêm túc suy nghĩ đến nguyên nhân, chỉ tùy tiện tìm một người mà đánh vào.

Cứ thế, chín đạo lôi điện bổ xuống, bản thể của Hoa Liên bình yên vô sự, năm hư thể kia thì có hai cái bị đánh cho có chút tan rã.

Bên trong điện Diêm La âm u, Diêm Vương chắp tay đứng trên vương tọa, ánh mắt dõi về phía hư không, “Cách độ kiếp này hay thật, cũng không biết là mấy phân thân kia của nàng làm sao mà tu luyện được, ngay cả ta cũng không phân biệt được thật giả.”

“Bệ hạ, giúp nàng thế có được không? Còn cả hồn thể của con gái Thủy Đức Tinh Quân kia nữa, hình như cũng bị nàng phế bỏ, nếu như bên trên truy cứu…” Một giọng nói khác vang lên, mang theo vài phần do dự.

“Truy cứu? Có liên quan gì đến ta, muốn truy cứu cũng là truy cứu Sát Sinh Phật, có bản lĩnh bọn họ đi mà tìm Phật tổ ấy.” Trong giọng nói của Diêm Vương mang theo vài phần hả hê. Thần tiên đánh nhau chẳng can hệ một xu đến hắn, hắn chỉ là chân chạy việc, ai cho lợi lộc thì giúp người đó, chỉ thế mà thôi. Huống chi Sát Sinh Phật là người kẻ nào cũng chọc được sao, người được hắn để ý, cho dù có đâm cho con gái Ngọc đế hai dao, người ta cũng có cách để lấp liếm chuyện đó.

Cho dù có người đến tìm thì sao chứ, đây là Địa Phủ, là địa bàn của hắn, ai dám đến tìm hắn gây phiền toái, hắn sẽ cho kẻ đó có đi mà không có về, dù sao thằng chân đất không sợ kẻ mang giày.