Ngự Phật

Chương 110: Liên thủ




Liên thủ

“Thì ra là ngươi, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!” Thanh âm của Lạc Lâm Cửu vọng ra từ lò luyện đan, mang theo vài phần khinh thường và tức giận không thể đè nén.

Hoa Liên lần đầu tiên nghe thấy Lạc Lâm Cửu nói chuyện mà mang theo tình cảm cá nhân mãnh liệt như vậy, xem ra giữa tên Băng Long này với sư phụ hẳn là có thù oán.

“Việc gì phải tức giận như vậy chứ, ta đã nói rồi, ngươi đã không còn cơ hội, chẳng bằng giao thứ đó cho ta, dù sao để bên cạnh ngươi cũng lãng phí.” Ánh mắt của Băng Long vẫn dính chặt vào ngọn lửa linh hồn của Lạc Lâm Cửu trong lò luyện đan, không biết đang suy nghĩ những gì.

“Cho dù ta có bị phá hủy cũng sẽ không đưa cho ngươi, ngươi từ bỏ đi.”

“Vậy thì thực đáng tiếc.” Băng Long cười khẽ, “Nếu ngươi không đến thành Nam Khê sơn, có lẽ ta thực sự không thể làm gì được ngươi, đây là ngươi tự mình chui đầu vào lưới.”

Những lời Băng Long nói mang theo chút quỷ dị, trong lòng Hoa Liên run lên, cứ cảm thấy có vấn đề ở đâu đó. Vào lúc nàng còn đang suy tư, một luồng hơi thở không phân cao thấp với Băng Long nháy mắt đã bao phủ cả Lưu Ly đường.

Sau khi Băng Long nhận thấy luồng hơi thở kia, chẳng những không hề căng thẳng mà ý cười trong mắt lại càng đậm hơn, “Lạc Lâm Cửu, một mình ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu là hai chúng ta thì sao.”

Hắn vừa nói xong, Hoa Liên rốt cục cũng thấy trợ thủ mà Băng Long nói. Có điều, nàng không sao ngờ nổi, người đó nàng đã từng gặp rồi. Liệt Nam Khê, thành chủ đời thứ nhất của thành Nam Khê sơn, có thể xác định, quan hệ của ông ta với Quân Hầu không hề ít. Không ngờ tới trợ thủ của Băng Long lại là ông ta.

“Liệt Nam Khê bái kiến tiền bối.” Liệt Nam Khê đứng cách Băng Long mấy bước, ánh mắt đã đặt trên ngọn lửa linh hồn vẫn đang nhảy nhót trong lò luyện đan.

Ngôn ngữ của ông ta mặc dù cung kính, nhưng trong mắt lại có sự tham lam không hề che giấu. Lần trước ở Hồ Khâu, khi Lạc Lâm Cửu chỉ bằng một câu nói đã đánh lui Băng phu nhân, ông ta đã sinh ra hứng thú mãnh liệt đối với người này. Bởi vì, ông ta cảm thấy một sức mạnh linh hồn cường đại khiến cho người ta dấy lên ham muốn chiếm hữu.

Chỉ tiếc, ông ta không phải người của Đại Hoang sơn, tin tức tra được về Lạc Lâm Cửu cũng có hạn, nếu như Băng Long không tới tìm ông ta, không nói những lời đó, hiện giờ ông ta đã không xuất hiện ở chỗ này.

Người không vì mình, trời tru đất diệt, ở Tu Chân giới, vô luận đối phương có mạnh đến đâu, chỉ cần trên người hắn có mang vật quý thì nhất định sẽ có người dám hạ thủ với hắn. Liệt Nam Khê cũng không biết mình làm vậy có ngu xuẩn hay không, ông ta chỉ biết nếu như không lấy được thứ mình muốn, nhất định ông ta sẽ hối hận.

“Không tệ, Băng Long, ngươi thông minh hơn ta tưởng đấy.”

“Đa tạ khen ngợi, nếu là trước kia, cho dù có thêm hai người nữa e rằng cũng không địch lại nổi một chiêu của ngươi, có điều xưa đâu bằng nay, nếu ngươi giơ tay chịu trói, lát nữa khi động thủ, ta sẽ để Liệt đạo hữu cho ngươi được thoải mái một chút.”

“Ta lại muốn xem xem, hai người các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!” Thanh âm vừa dứt, lửa linh hồn của Lạc Lâm Cửu bỗng bốc lên trong lò luyện đan, dần dần, ngọn lửa linh hồn kia biến thành một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu tím sẫm thêu rồng vàng ngũ trảo. Đây mới chính là hình dáng thực sự của Lạc Lâm Cửu, vẻ mặt ông rất nghiêm túc, giữa trán có một vết thương rất sâu, chạy dài đến đuôi mắt, khiến cho ông ấy nhìn qua có thêm vài phần dữ tợn.

Trước khi Lạc Lâm Cửu động thủ đã bắn một luồng lửa linh hồn của ông về phía Hoa Liên, bao bọc Hoa Liên ở bên trong, sau đó bóng dáng của ba người đồng thời biến mất tại chỗ.

Nơi này, chỉ còn dư lại Hoa Liên và Thương Tình, có điều Thương Tình hiển nhiên không thể nào phá vỡ được kết giới lấy lửa linh hồn bày ra của Lạc Lâm Cửu.

“Hoa Liên, ngươi không muốn biết, người bạn tốt kia của ngươi bây giờ thế nào sao?” Thương Tình nhìn Hoa Liên nhắm mắt im lặng bên trong kết giới, trên mặt thoáng qua một tia cười ác ý.

Hoa Liên không nhúc nhích, dường như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của Tiểu Chỉ.

“Tuổi thọ nàng ta không nhiều, thân thể cũng rất yếu ớt, thực ra cho dù ta không ra tay thì nàng cũng chẳng sống được mấy ngày. Ta làm vậy, cũng chỉ là để giúp nàng ta thôi.”

Nói xong, trong tay Thương Tình bỗng có thêm một tấm gương cao bằng một người, dựng trước mặt Hoa Liên. Trên mặt gương, dần dần hiện lên bóng dáng Tiểu Chỉ, cả người nàng đầy máu bị giam trong thủy lao âm u, trên gương mặt đã bị mái tóc rối che khuất một nửa, mơ hồ có thể thấy được một hình xăm màu đen.

Tù ấn ở Tu Chân giới là một dấu hiệu cực kỳ nhục nhã. Nhìn thấy hình xăm nhức mắt kia, Hoa Liên căn bản không thể nào khống chế được tâm trạng của mình, Nghiệt hỏa cảm nhận được tâm trạng của nàng, vậy mà lại tự động vọt ra ngoài, vòng quanh cánh tay lan ra khắp toàn thân, ngọn lửa kia không có lấy một tia nhiệt độ, lại tản ra một cảm giác nguy hiểm đến cùng cực.

Lại là ngọn lửa này. Đã từng thua thiệt một lần vì thứ này, Thương Tình đương nhiên không dám khinh thường, có điều hiện giờ, nàng ta cho rằng chỉ bằng ngọn lửa này là có thể đối phó với nàng được hay sao.

“Ngươi có thể giết nàng thử xem.” Hai tay Hoa Liên nắm thành quyền, giọng nói lạnh lẽo.

Thương Tình đương nhiên không cho rằng chỉ bằng một màn này Hoa Liên sẽ nóng đầu lên lao ra liều mạng với nàng ta, có điều không sao, nàng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, cho dù hiện giờ không làm gì được Hoa Liên, nàng ta cũng sẽ không để cho Hoa Liên được yên ổn.

“Ta nghe nói, nàng có huyết thống nửa yêu nửa ma, ngươi nói xem, nếu ta giao nàng ra, nàng sẽ có kết quả thế nào đây?” Một Phong Chỉ không đáng để nàng ta động thủ, việc nàng ta làm, chẳng qua là để đạt được lợi ích lớn nhất mà thôi, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là diệt trừ Hoa Liên trước.

“Ta bảo đảm, ngươi có thể chết trước nàng.”

“Vậy sao, ngươi làm thế nào giết ta được đây? Ngay cả Liệt Nam Khê cũng đã đứng bên phía chúng ta, ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội sao? Đúng rồi, vẫn còn Niết Thiên có thể giúp ngươi, có điều hiện giờ, hắn không có thời gian mà để ý đến ngươi, ngươi vẫn nên hết hy vọng đi. Chờ đám Băng Long giết được Lạc Lâm Cửu, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tử tế.”

Màu sắc của ngọn lửa trên người Hoa Liên càng ngày càng tươi, mới đầu còn là màu hồng, một lúc sau, cả người nàng giống như bị bao phủ dưới một bộ khôi giáp đỏ như máu.

Bên ngoài Nghiệt hỏa, kết giới mà Lạc Lâm Cửu bày ra vậy mà lại trở nên dao động, luồng lửa linh hồn ít ỏi kia dường như cảm nhận được một hơi thở nào đó khiến cho nó hoảng sợ, đang kịch liệt vùng vẫy.

Những chuyện này, chỉ có Hoa Liên ở bên trong kết giới mới cảm nhận được, nếu kết giới bị phá vỡ, khả năng sống sót của nàng không được một phân. Nàng muốn áp chế Nghiệt hỏa, hiềm nỗi cơn tức giận trong lòng kia không tài nào đè nén nổi, Nghiệt hỏa vậy mà không tài nào thu hồi lại được, Hoa Liên lần đầu tiên biết được, cảm xúc tiêu cực của nàng lại có thể khiến cho Nghiệt hỏa mất khống chế.

Cũng không bao lâu, luồng lửa linh hồn kia cuối cùng cũng tránh thoát, nhưng nó chưa kịp chạy trốn đã bị một ngọn lửa khác cuốn lấy. Sau khi nuốt lấy luồng lửa linh hồn không bằng một phần vạn mà Lạc Lâm Cửu tách ra kia, Hoa Liên có thể cảm nhận rõ ràng, trong đan điền của mình, Nghiệt hỏa bao xung quanh Nhất phẩm đài sen kia tăng lên không chỉ gấp mười lần.

Nếu nàng muốn, nàng thậm chí có thể nâng tu vi vọt tới Yêu Soái kỳ sau. Chẳng qua là, cho dù như vậy, e là cũng không kịp.