Ngự Phật

Chương 103: Không thể dung được sao




Không thể dung được sao

Vào lúc quan hệ của tộc Bạch Hổ và tộc Khổng Tước ngày càng căng thẳng, Hồ Hoàng cuối cùng cũng trở lai Đại Hoang sơn. Sau khi quay về, chuyện đầu tiên ông ta làm chính là đến Bạch Hổ tộc gặp Ngạo Vô Song.

Tình hình cụ thể thế nào Hoa Liên không biết, Khổng Uyên chỉ nói với nàng có vậy. Đối với việc này, Hoa Liên cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.

Hôm sau, Hồ Hoàng quay lại Hồ tộc. Tất cả dường như không có bất cứ thay đổi nào, đối với tình cảnh của Ngạo Vô Song, ông ta không tức giận, cũng không lo lắng, thậm chí còn không có ý định đến tìm Hoa Liên.

Qua ba ngày, vào lúc Hoa Liên đang tu luyện, đột nhiên lại biến mất ở Khổng Gia trại, khi xuất hiện lại lần nữa thì đã ở trong Bạch Hổ tộc. Trong nháy mắt có thể chuyển nàng đến đây, người thần thông đến bậc này, e là tu vi còn cao hơn Yêu Hoàng một bậc.

Hoa Liên quét mắt qua tam đại Yêu Hoàng đứng nơi cao nhất, còn có các vị trưởng lão địa vị cực cao của ba tộc, chỉ đứng tại chỗ, sắc mặt trầm tĩnh.

“Hoa Liên, ngươi có thừa nhận đã đả thương Ngạo Vô Song không?!” Thanh âm của Bạch Hổ Hoàng từ trên vọng xuống, vang dội khắp cả đại điện, giống như một tiếng nổ vang lên bên tai Hoa Liên.

Thân mình Hoa Liên run lên, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi không thể nào kháng cự kia xuống. Cũng không phải là nàng thực sự sợ hãi, chẳng qua là đây là một thứ không thể nào chống cự, áp chế về tu vi.

Nàng mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hổ Hoàng, “Ta thừa nhận.”

“Khổng Mân, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, là chính nàng thừa nhận. Hôm nay, ta thẩm xét nàng, ngươi không có ý kiến gì chứ.” Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp quay đầu nhìn qua Khổng Tước Hoàng, ánh mắt lạnh lẽo.

Khổng Mân nhìn Hoa Liên một cái, hai tay đan vào nhau, mắt khép hờ tựa vào chiếc ghế tựa mềm mại thoải mái, “Tùy ý”. Thái độ kia, thực giống như hoàn toàn không e ngại chuyện sống chết của Hoa Liên vậy.

Về phần Hồ Hoàng Vân Khi, mặt vẫn ẩn cười, giống như cảm thấy vô cùng hứng thú với khung cảnh trước mặt, ông ta cũng không mở miệng.

“Được, Hoa Liên, ngươi biết tội của mình chưa?”

Khóe miệng Hoa Liên nhếch lên, cười như không cười nhìn Bạch Hổ Hoàng, cho đến khi sát ý trong mắt ông ta càng trở nên rõ ràng, Hoa Liên mới nhàn nhạt mở miệng, “Luân Hồi, lấy từ ý sinh tử luân hồi, cực âm nhập thể, có thể bảo vệ cho thần hồn bất diệt.” Nói xong câu này, khóe miệng nàng nhướn lên, “Bạch Hổ Hoàng nên cảm tạ ta, cõi đời này, có ai không muốn đồng thọ với trời kia chứ.”

“Ngươi nhắc lại lần nữa!!” Ngạo Nghiệp đứng dậy từ trên ghế, kèm theo đó là một tiếng vang vỡ vụn, chiếc ghế bên dưới ông ta đã nát thành mấy mảnh.

Nhìn Ngạo Vô Song cả ngày phải chịu đựng nỗi đau đớn sống không bằng chết kia, Ngạo Nghiệp cuối cùng cũng không thể khống chế được nỗi tức giận trong lòng, nếu không phải Khổng Mân và Vân Khi đều đang ở đây, ông ta thậm chí không biết mình có trực tiếp ra tay giết Hoa Liên hay không.

“Xem ra Bạch Hổ Hoàng không cho là như vậy rồi, thế thì thực đáng tiếc.”

“Giao giải dược ra!” Thấy Hoa Liên vẫn bình tĩnh mà chống đỡ, hàn quang trong mắt Ngạo Nghiệp càng sâu.

“Thả mẹ ta ra.” Hoa Liên ngay cả lông mày cũng không nhíu, trước kia, nàng không có tư cách ra điều kiện với Yêu Hoàng, là bởi vì nàng chưa đủ mạnh. Bây giờ, tu vi của nàng mặc dù đã cao hơn, nhưng đứng trước mặt Ngạo Nghiệp chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Điểm duy nhất thay đổi chính là, nàng có tư cách, đứng ở đây, ra điều kiện với họ.

“Hồ Uẩn đã quay lại Hồ tộc, không liên can gì đến Bạch Hổ tộc của ta hết.” Ngạo Nghiệp hừ lạnh.

“Vậy cũng được, nếu Bạch Hổ Hoàng đã nói vậy, Hoa Liên cũng không cưỡng cầu, hy vọng tiểu thư Ngạo Vô Song có thể tiếp tục kiên trì. Đúng rồi, phải nói thêm một câu, muốn giải thoát, có chết cũng vô dụng, trừ phi diệt cả hồn phách của nàng ta đi, nếu không, nàng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi sự đau đớn đó.”

Thanh âm của Hoa Liên vô cùng êm ái, nhưng lại khiến cho mọi người trên đại điện nghe mà rùng mình, không chỉ bởi Hoa Liên dám mạnh miệng với Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp, mà vì cả những lời nàng đang nói. Nếu đúng như vậy, trên người Ngạo Vô Song rốt cuộc là thứ gì đây.

“Ha ha ha, Hoa Liên, ngươi lại dám uy hiếp ta?!” Ngạo Nghiệp giận quá hóa cười, ông ta không chút do dự vung một chưởng về phía Hoa Liên.

Chưởng kia còn chưa hạ xuống, mới chỉ riêng sát khí chưởng phong mang đến thôi đã khiến cho khóe miệng Hoa Liên ứa máu, nàng không tránh, không phải là không muốn, mà là tránh không thoát. Chỉ sau khi thực sự đối mặt, nàng mới có thể dễ dàng cảm nhận được, khi đối mặt với Bạch Hổ Hoàng, mình giống như một đứa con nít vậy, không chịu nổi một cú.

Oành một chưởng rơi xuống, thân thể Hoa Liên bay ra ngoài, toàn thân nàng khắp mọi chỗ đều gãy lìa, huyết dịch đỏ thẫm tuôn ra từ trong thất khiếu, nếu không phải Bạch Hổ Hoàng nương tay, sợ rằng bây giờ nàng đã là người chết.

Hoa Liên nằm trên đại điện, không nghe thấy gì, mở mắt, trong mắt là một mảng máu đỏ. Bởi vì bị thương quá nặng, nàng không thể duy trì thuật biến thân kia nữa, hơi thở nhàn nhạt của Hồ tộc trên người dần dần tản đi.

Vân Khi nhìn thấy sự biến hóa trên người Hoa Liên, không khỏi thần sắc đại biến, trong mắt ông ta thoáng qua vẻ kinh hãi, nhấc chân bước một bước đã xuất hiện bên cạnh Hoa Liên.

“Ngươi không phải Hồ tộc.” Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Ánh mắt của Hoa Liên chậm rãi cố định trên mặt Vân Khi, sau khi thấy sắc mặt khó coi của ông ta, từ từ rũ mắt xuống.

“Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có quan hệ thế nào với Hồ Uẩn!” Một tay Vân Khi đặt lên lồng ngực Hoa Liên, một luồng yêu lực mỏng manh truyền vào trong cơ thể nàng, nhanh chóng bù đắp lại nội thương trong cơ thể nàng cùng với vết thương khắp toàn thân.

Một chưởng kia của Bạch Hổ Hoàng không phải để lấy mạng nàng, nhưng cũng lưu lại trong cơ thể nàng không ít vết thương ngầm, nếu không phải có Vân Khi, cho dù Hoa Liên có khỏe lại, tu vi của nàng sợ rằng vĩnh viễn sẽ không tăng lên được.

“Mẹ ta.”

“Ngươi không phải con gái ruột của nàng.” Lúc nói những lời này, giọng nói của Vân Khi đang run rẩy, nhưng Hoa Liên không phân biệt nổi, ông ta rốt cuộc là đang vui sướng hay là thương tâm, hoặc là cả hai.

“Vậy thì sao?” Hoa Liên mở mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ châm chọc, “Chúng ta có phải mẹ con hay không, đối với ngươi mà nói có gì khác nhau sao?”

“Tại sao nàng không chịu nói cho ta biết? Chẳng lẽ Vân Khi ta lại không dung nổi ngươi?” Vân Khi đứng dậy, lùi lại hai bước, dường như bị đả kích rất lớn.

Hoa Liên trầm mặc không đáp, nếu như sớm nói cho Vân Khi, nàng và Hồ Uẩn không phải mẹ con ruột, ông ta có thể dung hạ nàng sao? Chưa chắc, có khi, nàng đã sớm thành một nấm đất vàng. Mẫu thân nàng, lúc nào cũng là người hiểu rõ Hồ Hoàng nhất, có lẽ là bởi vì bà ấy thực sự yêu người đàn ông này chăng?

Sau khi Vân Khi lùi lại phía sau, Ngạo Nghiệp lại cách không gian mà túm Hoa Liên đứng dậy, dù thân thể bị cầm giữ chặt chẽ nhưng nàng vẫn không để lộ ra bất cứ vẻ căng thẳng nào, “Ngạo Nghiệp, giết ta, đời này, không kẻ nào có thể cứu được Ngạo Vô Song đâu, ngươi cứ thử xem.” Lúc này, nàng gọi thẳng tên của Bạch Hổ Hoàng, trong mắt, có vẻ điên cuồng không hề che giấu.

Tưởng nàng sợ chết sao? Từ khi nàng tu luyện đến giờ, trải qua bao nhiêu sinh tử, nếu sợ, nàng đã không sống được đến giờ, nàng chẳng qua chỉ không cam tâm mà thôi.

“Được lắm, có can đảm, dám uy hiếp ta, ngươi quả nhiên không tồi.” Trán Ngạo Nghiệp hằn gân xanh, tay phải siết thật chặt, Hoa Liên cảm thấy xương cốt trên người mình dường như cùng một lúc bị bóp nứt ra.

Đúng vào lúc này, một tiếng kêu tê thanh liệt phế chói tai đột nhiên vang lên.