Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Chương 45




Chương 45

Nếu cô không muốn, tôi sẽ đánh cho cô hồn phỉ phách tán!

Tôi vừa mới nói xong, nháy mắt trên mặt Tô Vy Hằng liền hiện lên vẻ cô đơn.

Tôi biết, dù là hoàn dương, trí nhớ của cô ấy vẫn còn, trong tiềm thức vẫn coi tôỉ là chồng của cô ây, bị chồng uy hiếp, đương nhiên cô ấy sẽ khó chịu.

Đúng là một người phụ nữ số khổ, nhưng tôi không thể nhân từ nương tay.


“Nghĩ thông suốt rồi, ba năm này trải qua những gì, chắc hẳn cô có thể nhanh chóng nhớ lại. Bây giờ cô bị người ta coi như cô sát để nuôi, nếu như cô chấp mê bất ngộ, tiếp tục trầm luân thì cuối cùng sẽ chỉ trở thành một oán khí dùng làm công cụ giết người thôi.” Tôi tiếp tục ngay thẳng nói với cô âỳ.

Cô ấy nửa ngồi trong quan tài, không tin phản bác lại: “Không, chị Tô đang giúp tôi, chị ấy không phảỉ là kẻ gian như anh nói, anh đừng hòng gạt tôi.”

Hiển nhiên, cô ấy bị Tô Vy Hằng kia lừa gạt, ít nhất là bị lợi dụng.

Tôi cười mỉa mai một tiếng: “Giúp cô? Vây

hãm cô ở đây ba năm, không cho luân hồi chuyển thế, cả người dựa vào oán hận mà sống. Nuôi đứa con chưa chào đời của cô thành quỷ, trấn trong đá lình mẫu. Mẹ của cô vì cô thành sát là chịu nhân quả báo ứng, giống như bà lão, hai mắt bị mù, cô còn cảm thấy đanh được giúp nữa không?”

“Không, không đâu, anh gạt tôi, anh mới là người xấu!”

Cô ấy điên cuồng lắc đầu, hoàn toàn không tin, nhưng tôi biết cô ấy dao động rồi, chỉ là không muốn đối mặt với hiện thực, dù sao Tô Vy Hằng là người mà cô ấy tin tưởng nhất.

Đột nhiên, cô ấy đứng dậy khỏi quan tài, đưa tay muốn bóp cô tôi, ngoài miệng còn giận dữ gào thét: “Tôi bóp chết anh, anh đừng hòng gạt tôi! Anh chỉ không muốn thành hôn với tôi chứ gì, tôi muốn mạng anh, như vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ rồi!”

Lúc này cô ấy tượng như một cái cái xác quỷ hung ác, một lòng muốn giết tòi.

Tôi biết, sợ dr oán niệm cô ấy nặng như vậy, một là không chịu được đả kích, không muốn thừa nhận, thứ hai là chịu ảnh hưởng của oán khí sắp chuyển thành sát, mặc dù tôi để cho cô ấy hoàn dương trong một thời gian ngắn,


nhưng đây cũng không phải thực sự sống lại, mà là mượn xác hoàn hồn, mà bây giờ cô ấy cực kỳ hung dữ.

“Hừ, ngu dốt không tỉnh, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Tôi lạnh lùng quát một tiếng, rút kiếm gỗ ra, lúc cô ta sắp đụng vào mình, tôi lập tức dùng thân kiếm trực tiếp đập vào bả vai cô ta, đẩy ngã vào trong quan tài.

Cô ta lại đứng bật dậy, cơ thể cực kỳ cứng ngắc, nhưng cực kỳ nhanh.

Cô ta còn muốn tiếp tục tấn còng tôi, mà tôi thì lập tức lấy ra con búp bê pha lê chứa đứa con còn chưa ra đời của cô ta.

“Tô Vy Hằng, cô mở to mắt lên mà nhìn, đây là cái gì?” Tôi giơ con búp bê lên trước mặt cô ta, hỏi.

Mẹ con đồng lòng, cò ta lập tức cảm nhận được hơi thở của con.

Dù cho cô ta bị làm nhục dẫn tới mang thai, dù là cô ta chưa từng thấy con của mình, nhưng khi cô ta nhìn con quỷ nhỏ lớn chừng bàn tay bên trong con búp bê pha lê kia, cô ta liền ngẩn cả người, sát khí trên người cũng vì vậy mà chầm chậm tiêu tán.

Trái tim tôi có chút chua xót, đáng thương nhất là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. ông nội từng nói với tôi, vĩnh viễn đừng bao giờ xem nhẹ chữ “tình”, vĩ đại nhất, đồng thời cũng đả thương người nhất, thường không phải là âm dương bí thuật, không phải phong thủy trận pháp, mà là tình ái trong nhân gian, tình thân, tình bạn, tình yêu,… vô số người đắc đạo, cuối cùng bị chữ tình vây khốn, hủy cơ duyên cả đời mình.