Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Chương 43




Chương 43

Tôi niệm một đoạn tịnh tâm chú, để cho tâm mình như nước, mở tỉnh táo lại khỏi cảm xúc kỉnh ngạc đến phẫn nộ vừa rồi.

May đạo hạnh tôỉ cao, dám xuống mộ tình hiểu ngọn ngành, bằng không sát cục này mà tiếp tục tiến triển, bay đến buổi hôn lễ của tôi và Diệp Điền Tĩnh, sợ là sẽ trở thành một tai họa trong giới phong thủy.

Cũng may sát cục này chỉ nhằm vào tôi, mà không phải nhà họ Diệp, dù cho tôi còn chưa thành hôn với Diệp Điền Tĩnh, tôi cũng có thể lựa chọn phá giải.

Tôi thong thả bước tới mấy bước về phía quan tài, xác định không có trận pháp khác gì, thoáng buông lỏng một chút.

Chỉ cần tôi cắn bỏ sợi dây đỏ trên ngón áp út của cái xác, đoạn âm hôn nghiệt duyên này coi như được xóa bỏ.


Nhưng mà tôi không có lập tức làm vậy, mặc dù có lòng tin với đạo hạnh của bản thân, nhưng trước mắt tỏi vẫn chưa lâm vào đường cùng.

Một khi tôi cắt bỏ sợi dây này, cô hồn mà Tô Vy Hằng một mực cất giấu sẽ xuất hiện, biến

thành linh sát, nơi này là sân nhà của nó, tôi đấu với nó không khỏi có chút trắc trở.

Cho nên có thể thiện thì tôi lựa chọn thiện, nếu có thể kéo nó đến bên tôi, vậy thì sẽ tốt hơn, tôi sẽ có lực lượng giải quyết Tô Vy Hằng của Bát Thi Môn, đâu một trận với cô ta.

Thế là tôi lấy ra một cây gậy chiêu hồn cắm ở trước quan tài, sau đó lâỳ ra bộ quần áo đỏ của Tô Vy Hằng kia, cầm thêm chút tiền giấy đốt trước quan tài.

Đốt xong, tôi xích lạỉ gần quan tài, yên lặng chờ đợi cô hồn của Tô Vy Hằng xuất hiện, một bên lợi dụng khoảng cách gần nghiên cứu thỉ thề này một chút, tôi cũng rất hiếu kỳ với bí thuật của Bát Thỉ Môn, muốn xem có thể nghiên cứu ra gì không.

Không thể không nói, thủ pháp thật sự khó lường, thi thể của Tô Vy Hằng không bị khô quắt vào, nhìn rất dịu dàng, giống như một người đẹp đang ngủ say vậy.

Phải biết là dáng người của cô ấy vẫn là của mẹ vợ Hứa Thanh Vân, vừa bị thi khí cải tạo qua, bây giờ có thể hồi phục lại như cũ, không hổ là Bát Thỉ Môn.

Tôi dùng mũi ngửi, có một mùi hương thoang thoảng thơm ngát, chắc là bôi gì đó lên

cơ thể.

Tôi nhanh chóng lại cạy miệng nữ thi ra, ở đầu lưỡi cô ấy có nhét một viên hạt châu màu đỏ ngòm, mà thi thể của cô ấy được bảo tồn và chữa trị tốt đến vậy hiển nhiên là do viên huyết châu này ban tặng.


Đoán không nhầm thì đây chính là ngọc Huyết Hồn, vô giá, nếu như mang vào trong giới phong thủy bán đấu giá, chí ít cũng lên đến chín chữ số.

Xem ra Tô Vy Hằng của Bát Thi Môn này cũng không đối xử tệ với Tô Vy Hằng, khó trách lại phối hợp với cô ta nuôi thỉ sát.

Công hiệu của ngọc Huyết Hồn này ngoại trừ bảo vệ cơ thể, còn có thể trấn hồn. Thỉ thể ngậm ngọc Huyết Hồn trong miệng, bất kỳ âm hồn nào cũng không thể lại gần cô ây, cho dù là âm hồn của chính người chết cũng không được. Xem ra Tô Vy Hằng của Bát Thỉ Môn cũng sợ sát mà mình nuôi sẽ mượn xác hoàn hồn, hoặc là phá hủy thi thể này.

Nhìn thỉ thể của mình mỗi ngày mà không được lại gần, điều này không nghi ngờ đã tăng thêm oán niệm cho cô sát.

Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm giác được phía sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh,

giống như bị thứ gì đó tập trung vào.

Tôi biết, nhất định là cô hồn của Tô Vy Hằng đang len lén nhìn tôi.

Tôi ra vẻ không biết, tiếp tục quan sát nư thi, muốn xem phản ứng đầu tiên của cô ấy sẽ là gì, sau đó phán đoán linh trí của cô ây.

Nhưng tôi chờ mấy phút, cô ấy dều không có phản ứng, nhưng ánh nhìn chăm chú đó vẫn luôn tồn tại.

Tôi không đợi được nữa, nói thẳng: “Ra đi! Tôi biết cô ở đây.”