Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Chương 12




Chương 12

Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng căng thẳng của mình mà nói.

Thằng quỷ sai lùn kia nghe thế thì xụ mặt xuống, nó dùng đôi mắt đục ngầu mà nhìn về phía tôi.

“Quỷ sai dẫn đường, người sống nhường đường, âm hồn lên đường. Nhanh lui ra đi, miễn cho tai vạ bất ngờ!” Thằng quỷ sai lùn nói rồi thổi một luồng âm khí về phía tôi.

Nếu như người bình thường mà bị luồng âm khí này thổi tới chắc chắn sẽ hôn mê và mất đi đoạn ký ức này.

Nhưng tôi đã nhấc lên khí Huyền Dương của bản thân, có thể ngăn cản luồng âm khí này.

Thằng âm sai lùn thấy tôi không hôn mê thì rất kỉnh ngạc.

“Cũng có chút tài năng đấy nhỉ, vậy mà bị quỷ khí thổi mà không ngất, xem ra là có chuẩn bị từ trước. Nhóc con, ta thấy mỉ còn trẻ mà có được đạo hành này cũng không dễ dàng, mau lui ra để tránh khỏi tổn thọ.”

Thằng quỷ sai lùn trực tiếp nói với tôi như thế.

Những người làm quỷ sai đều có linh trí

khá là cao, bọn chúng thường xuyên tới dương thế câu hồn nên cũng biết cách đối nhân xử thế. Thậm chí còn có chút quỷ sai tham tiền sẽ nhận quà rồi làm việc thay người khác. Cho nên bọn chúng cũng biết rằng không được chọc vào thầy phong thủy.

Tôi cố gắng bình tĩnh rồi nói: “Anh quỷ sai à, bạn của tôi vẫn còn nhỏ hơn nữa còn chưa hết thọ, vốn không nên chết nhưng lại bị tà thuật làm hại. Tôi thương tình cậu bé tới dương thế một lần cũng không dễ dàng gì. Để cho cậu bé uống miếng nước cơm trước khi đi thì cũng không có gì không được đúng không?”

Thằng quỷ sai lùn nhíu mày, rõ ràng là nó đã không vui: “Nhóc con chớ cản đường của quỷ. Quỷ sai bọn ta câu hồn dẫn đường tự có quy tắc của âm ti. Mi tên gì mà ở đây chỉ tay năm ngón?”

Nó hỏi tên của tôi là bởi vì chúng nó đã thuộc lòng tên của những thầy phong thủy của từng khu vực. Nó thấy tôi quá bình tĩnh nên cũng sợ.

Tôi cười một cái rồi nói: “Tôi tên là Trần Hoàng Kim!”

“Á à, chuột nhắt không tên cũng dám cản trở đường quỷ! Cho mi thêm một cơ hội, mau đi

đi nếu không ta sẽ ra tay đó. Nhất định phải làm cho mi thiếu hồn thiếu phách, khó mà tu hành!” Thằng quỷ sai lùn thấy tôi không có danh tiếng gì nên cũng chẳng e dè gì nữa.

Tôi nở một nụ cười rồi nói với vẻ lạnh nhạt: “Thầy tôi là Trần Huỳnh Ngôn, không biết là mặt mũi của ông âỳ có đáng một bát nước cháo không?”

Tôi không nói mình là cháu của Trần Huỳnh Ngôn mà chỉ bảo là thầy tôi. Thứ nhất là tôi không muốn để lộ quá nhiều tin tức, thứ hai là tôi cố ý nói như thế để thăm dò uy danh của ông nội.

Khỉ tôi nói ra tên của ông nội thì thằng quỷ sai lùn có chút sửng sốt, thậm chí còn không kiềm chế được mà hoảng sợ.

Nó xoay người nói nhỏ với quỷ sai hình người mặt ngựa ở bên cạnh, giống như là đang thương lượng cái gì đó.

Khỉ tôi thấy cảnh này thì tặc lưỡi một cái. Uy danh của ông nội còn lớn hơn những gì tôi tưởng tượng, rõ ràng là bọn họ không muốn chọc vào ông tôi.

Vấn đề là ông nội tôi đã chết, theo lý thì bọn họ cũng phải biết chuyện này. Nhưng bọn họ vẫn căng thẳng như thế khiến cho tôi có chút

chờ mong. Mặc dù ông nội chết nhưng có lẽ ông ấy chưa bước vào luân hồi. Bởi vì có một số cao nhân có thể lựa chọn không vào luân hồi mà làm việc cho âm ti.

Rất nhanh sau đó thằng quỷ sai lùn buôn xích sắt xuống rồi đẩy âm hồn của Hồ Nhậm Canh tới trước mặt tôi: “Mặt mũi của Thanh Gai vẫn đổi được một bát cháo, đi đi.”

Tôi mừng thầm trong lòng nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh rồi sau đó đưa tay kéo Hồ Nhậm Canh vào sân.

Đúng lúc này tôi đưa chân đá bể vạc nước bên cạnh. Tiếng vỡ vụn của vạc sứ vang lên trong sân, gạo nếp văng tung tóe.

“Hồ Nhậm Canh, Hồ Nhậm Canh, Hồ Nhậm Canh, Nhậm Canh mau trở lại đi con, con mau trở lại, bố đang chờ con, con mau về nhà.”

Hồ Đặng nghe được tiếng vạc nước bể nên vội vàng làm theo những gì tôi dặn. Chú ta đốt đèn và gọi tên của Hồ Nhậm Canh.

Ý thức của Hồ Nhậm Canh vẫn còn có chút mơ màng, nhưng khỉ cậu bé nhìn thấy trong phòng có ngọn đèn và tiếng của bố mình thì từ từ đi tới.

“Âm hồn Hồ Nhậm Canh, mau trở lại cho

ta!” Thằng quỷ sai lùn thấy cảnh này thì cuối cùng mới nhận ra có gì đó không hợp lý rồi vội vàng quát lên.

“Nhóc con, mi dám chơi ta à?” Thằng quỷ sai lùn rất tức giận, nó nâng xích sắt trong tay lên rồi ném về phía Hồ Nhậm Canh, muốn bắt hồn phách của cậu bé lại.

Khỉ xích sắt của nó vừa ném vào sân thì đột nhiên có một luồng cương khí dâng lên sau đó xích sắt bị đẩy ra ngoài.

Kinh Hồn Trận đã bị đánh thức, hai cây Lang Nha Bổng trước cổng sân lắc lư rồi phát ra những tiếng vù vù.

Tro giấy trên đất cũng tung bay lên sau đó dính vào người quỷ sai, khiến cho bọn chúng run rây.

“Nhóc con, mi dám chơỉ trò lừa gạt, lại còn biết bày trận cơ đấy?” Thằng quỷ sai lùn phản ứng lại kịp nên nhìn về phía tôi với vẻ tức giận.

Tôi cười cười rồi nói: “Tuổi thọ của Hồ Nhậm Canh còn chưa hết, đây là chuyện tôỉ nên làm.”

“Ngông cuồng, nhanh đưa âm hồn kìa đây, nếu không đừng trách ta không khách sáo!” Thằng quỷ sai lùn vừa nói vừa định đỉ vào sân.

Tôi nói: “Đây là Kỉnh Hồn Trận, nếu như mỉ bước vào sân sẽ có đi mà không có về, hồn phi phách tán.”

Khỉ thằng quỷ sai lùn kia nghe thấy ba chữ Kinh Hồn Trận thì xụ mặt xuống, thậm chí còn có chút hoảng sợ.

“Được, xem như mỉ giỏi.” Thằng quỷ sai lùn ngẩng đầu nhìn lên là biết Hồ Nhậm Canh đã hoàn dương, lại thêm chuyện Kinh Hồn Trận chỉ có vào không có ra nên nó quyết định rút luì.

“Trần Hoàng Kim tôi nợ quỷ sai các người một lần, ngày khác nếu có duyên tôi sẽ trả!” Tôi nói với đám quỷ sai.

“Ta chờ!” Thằng quỷ sai lùn để lại câu nói này rồi biến mất.

Chờ tới khi chúng biến mất hoàn toàn thì tôi mới thở phào một hơi. Lòng bàn tay tôi đã đổ đầy mồ hôi rồi.

Nguy hiểm quá, thằng quỷ sai lùn kia cũng không ý, nếu như nó xông thẳng vào Kinh Hồn Trận thì tôi cũng phải chịu một trận.

Cũng may mọi thứ đều thuận lợi, tôi vội vàng chạy về phòng.

Hồ Nhậm Canh đã hoàn dương nhưng vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, phải chờ tới gà gáy mới có

thể đánh thức.

Hồ Đặng ngồi bên cạnh giường rồi nhìn chằm chằm vào Hồ Nhậm Canh, như sợ chỉ cần mình chớp mắt một cái thì con trai lại đi mất vậy. Bây giờ chú ta không phải là thầy phong thủy Hồ Đặng mà chỉ là một người bố bình thường.

“Chú Đặng, xong cả rồi ạ.” Tôi đi tới cạnh Hồ Đặng và nói.

Chú ta đứng dậy rồi cúi gập người cảm ơn tôi: “Hoàng Kim, tôi nợ ông nội cậu một lần, bây giờ con trai tôi lại nợ cậu một lần. Ve sau chỉ cần cậu nói một câu thì dù là núi đao biển lửa Hồ Đặng tôi cũng sẽ giúp cậu.”

Tôi cười cười rồi nóỉ: “Chú Đặng nói quá lời rồi, đều là người một nhà cả không cân phải khách sáo.”

Hồ Đặng gật đầu rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, cậu trở về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây chăm sóc Hồ Nhậm Canh. Ngày mai tôi sẽ mời người đỉ tới nhà họ Diệp để sắp xếp hôn sự của cậu.”

Tôi nhìn về phía cửa sổ rồi nói: “Cháu chưa đỉ vội, cháu muốn mượn nhà của chú dùng một chút.”

Hồ Đặng nói với vẻ nghi ngờ: “Mượn nhà