Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Chương 10




Tôi không nói cho Hồ Đặng biết rằng tôi không những biết bí thuật Phong Thủy mà thậm chí bản lĩnh còn mạnh ngang ngửa chú ta. Tôi chỉ gật đầu đồng ý rồi đi theo mà thôi.

Nhà của Hồ Đặng ở Danh Bị, đó là một ngôi nhà với một cái sân nhỏ.

Tôi nhìn thoáng qua một chút, đây không tính là phong thủy bảo địa nhưng cũng xuôi gió xuôi nước, được xem là đất tốt.

Nhưng càng tới gần ngôi nhà thì tôi lại càng cảm thấy không ổn. Tôi nhận ra có một luồng sát khí, giống như là có mấy thứ bẩn thỉu đang ở quanh đây vậy.

Rất nhanh Hồ Đặng cũng đã phản ứng lại, chú ta đưa tay cầm lấy chuôi dao sau lưng, chuẩn bị rút dao ra.

Khi đi tới nơi cách ngôi nhà khoảng năm sáu mét thì tôi có thể nhìn thấy có một thứ đang đeo mình trên xà nhà, lúc ẩn lúc hiện.

"Hoàng Kim, cẩn thận!" Hồ Đặng đưa tay ngăn cản tôi trong vô thức, sau đó chuẩn bị đi về phía cổng.

Tôi lắc đầu và nói: "Chú Đặng à, đây không phải là vật sống, mau trở về xem mấy đứa bé ra sao rồi."

Đúng thế, thứ đang đeo mình trên xà nhà không phải là vật sống, không phải yêu cũng chẳng phải quỷ, tôi không hề cảm giác được bất cứ linh khí gì trong nó cả.

Hồ Đặng nhìn về phía tôi với vẻ nghi ngờ, ngay cả chú ta cũng không nhìn rõ được ở khoảng cách này. Sao một thăng nhóc hai mươi mấy tuổi như tôi có thể nhìn ra được chứ?

Thật ra cái này rất bình thường, Hồ Đặng tu hành chủ yếu là mạch Dương Sơn đạo, giỏi về việc dùng sức mạnh mà trấn yêu. Nhưng bí thuật bät quỷ phá sát thì chú ta không giỏi cho lắm.

Mà tôi thì học rất nhiều, tôi đã xem hết mấy lượt những quyển sách cổ mà ông nội cất giữ rồi. Có chút bí thuật quá phức tạp nên tôi vẫn chưa có thể hiểu rõ nhưng đã nhớ kỹ cả tồi.

Quả nhiên, sau khi đến gần xem thì đó là một con rắn chết.


Đây là một con rắn lục mũi hếch, nó màu xám dài khoảng hơn một mét, hoa văn trên cơ thể rất quái dị, nhìn rất đáng sợ.

Mà cái chết của nó lại càng quái dị hơn. Cơ thể nó quấn quanh một vòng trên cây xà nhà ngay phía trên cửa, đầu hướng xuống.

Nó treo cổ, tự siết chết mình. Giờ tý rắn treo thi thể, giờ sửu quỷ viếng.

Đây là tới lấy mạng, lúc đó đúng là giờ tý. Không có gì bất ngờ xảy ra thì nhà họ Hồ sẽ có người chết, giờ Sửu sẽ có âm binh tới bät hồn, đây cũng chính là thứ gọi là quỷ đến viếng.

Chắc chăn là cái thứ núp ở nhà họ Diệp kia tới trả thù. Cái này là trả thù, cũng là cảnh cáo.

"Chú mau vào nhà xem mấy đứa bé đi, để cháu xử lý chỗ này cho."

Hồ Đặng vội vàng lao vào nhà, còn tôi thì dùng kiếm gỗ đào móc xác rẳn xuống.

Tôi không thiêu hủy nó mà là bỏ nó vào một túi vải.

Bởi vì đợi lát nữa còn cần dùng nó để phá sát và tìm xem là ai đang giở trò.

Làm xong thì tôi cũng bước vào nhà, sau đó tôi thấy Hồ Đặng đang đứng ngẩn người trước cửa phòng, cơ thể chú ta cứng ngắc.

Hồ Đặng ly dị, có một con trai mười tuổi tên là Hồ Nhậm Canh.

Tôi đi vào thì thấy Hồ Nhậm Canh đang nằm trên giường, cậu bé không mặc quần áo, trên cổ còn có một vòng đỏ giống như là bị rắn siết.

Nhưng cậu bé vẫn chưa chết, mà đang giấy dụa. Nhưng hình ảnh này vô cùng kinh khủng, giống như cậu bé đang bắt chước một con rẳn vậy.

"Nhậm Canh!" Rất nhanh Hồ Đặng đã phản ứng lại được, chú ta chạy vội vào phòng.

Hồ Đặng đưa tay ôm lấy cơ thể của Hồ Nhậm Canh nhưng lại để xuống.

Tôi cũng đi qua sờ một cái, cơ thể của cậu bé lạnh buốt.

Tôi lại đưa tay xuống dưới mũi Hồ Nhậm Canh, không hề có hơi thở. Nhưng cơ thể của cậu bé vẫn còn đang vặn vẹo, thỉnh thoảng còn thè lưỡi ra, tựa như là một con rẳn vậy.

"Xà yêu to gan, trả mạng của con ta lại đây!"

Hồ Đặng lại móc lư hương ra, sau đó châm năm cây nhang.

Hồ Đặng đốt hương xong rồi vung đao lên, Hồ Nhậm Canh không vặn vẹo nữa mà nằm im tại chỗ.

Cùng lúc đó, có một tiếng vỡ vụn vang lên ở bên ngoài. Hai chúng tôi quay người nhìn lại thì thấy có vô số rắn lục mũi

hếch nhỏ màu xám đang bò tới.

Hình ảnh đó vô cùng hùng vĩ, nhưng cũng vô cùng đáng Sợ.

Đôi mắt của Hồ Đặng đỏ rực lên, chú ta xách đao xông ra ngoài.

Một nhát!


Hai nhát!

Ba nhát!

Mỗi một nhát đao Hồ Đặng chặt xuống đều có hơn mười con rắn lục mũi hếch bị giết chết. Cơ thể chúng chia năm xẻ bảy, thậm chí còn có con trực tiếp trở thành thịt vụn.

Nhưng dù là như vậy vẫn có vô số con rắn khác bò vào khuôn viên nhà, vô cùng vô tận như là biển rằn vậy.

Khi thấy cảnh này thì tôi sững người ra.

Gần đây không có hang rắn, tại sao lại có nhiều rắn xuất hiện đến thế chứ.

Thế lực đứng đằng sau chuyện này cũng kinh khủng quá, có thể khống chế Hoàng tiên lại còn có thể sai bảo rẳn.

"Chú Đặng dừng tay đi." Tôi đưa tay ra ngăn cản Hồ Đặng rồi nói.

Nhưng chú ta không có ý định dừng tay lại, nỗi đau mất con đã khiến cho chú ta mất cả lý trí.

"Không có tác dụng gì đâu. Đây chỉ là tép riu mà thôi, nó đang cảnh cáo chú không nên xen vào chuyện của người khác. Chú càng tức giận thì càng hợp ý nó." Tôi nói với Hồ Đặng.

Đột nhiên chú ta lại ngửa mặt lên trời mà gào thét: "Mày đi ra cho tao! Lén lén lút lút hại người nhà của tao thì có cái gì giỏi giang chứ? Có ngon thì ra đây đánh với tao một trận! Tao. nói cho mày biết, tao chắc chẳn phải nhúng tay vào chuyện của Trần Hoàng Kiml Cho dù mày có giết vợ tao, đào mộ nhà tao thì tao cũng không dừng tay đâu!"

Trong tiếng rống đau khổ của Hồ Đặng mang theo một chút bá đạo, khiến cho tôi không khỏi xúc động.

Chú ta gặp phải những chuyện này đều là vì tôi mà ra cả. Tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn! "Chú Đặng để cháu!"

Tôi nói xong thì lấy phù Trấn Yêu ra, lần này tôi còn dùng linh thức gắn lên tấm bùa.

Sau đó tôi lấy chuông đồng ra rồi nhẹ nhàng lắc, miệng thì niệm: "Trên dưới bốn phương, tứ hải chỉ nội, yêu nghiệt che giấu, nhất phù tìm vết!"

Tôi đọc xong thì đẩy phù Trấn Yêu ra, tấm phù hóa thành một ngọn lửa rồi lao vụt đi.

Tâm mắt của tôi đi theo tấm phù, nó dẫn tôi tới cổng.

Rất nhanh tấm phù này bay tới một cây cổ thụ cách đó †ầm năm trăm mét sau đó hóa thành tro bụi.

Trên cây cổ thụ kia có một con rắn to đang cuộn tròn, miệng nó to như cái chén dài khoảng bảy tám mét. Nhìn xa giống như một con rồng nhỏ.

Phù Trấn Yêu của tôi cũng không làm nó tổn thương. Nhưng nó rất thông minh, sau khi nhìn tôi rồi xác định mình không phải là đối thủ của tôi thì vội vàng chạy trốn.

Khi nó chạy trốn thì những con rẳn nhỏ kia cũng chạy toán loạn.

"Súc sinh, trả mạng của con tao lại cho tao!" Hồ Đặng thấy được kẻ đứng sau màn thì định đuổi theo.

Tôi kéo Hồ Đặng lại rồi nói: "Giết nó cũng không có ý nghĩa gì đâu chú Đặng, nó không phải là kẻ đầu têu. Giết nó chỉ thêm nợ nghiệt mà thôi, chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm”

Có lẽ là những thứ tôi thể hiện ra đã được Hồ Đặng tán thành nên chú ta dừng bước.