Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 69: Minh Nguyệt)(1)





Cung Minh Nguyệt nghe Nhạc Nhạc nói như vậy, từ trong đôi mắt đẹp bỗng hiện ra tia sáng kỳ dị, lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nói: "Nghe ngươi nói vậy, không uổng công Tiểu Nguyệt vì ngươi khổ tâm cầu tình, bất quá, dù cầu xin như thế nào thì nàng ta cũng chỉ là đệ tử bình thường trong Minh Nguyệt cung, chỉ cần ngươi không trả lời vấn đề của, ngươi chắc chắn phải chết!"

Nhạc Nhạc khẽ nhíu mày, khinh thường nói: "Có vấn đề gì ngươi cứ nói, dong dài cả nửa ngày, ngươi một câu cũng không có hỏi, ta biết sao mà trả lời!" Nhạc Nhạc biết mình bị bắt đã ba ngày rồi, chúng nữ Mộ Dung Kì khẳng định rất sốt ruột, hơn nữa vì Tiểu Nguyệt mà phiền lòng, trong giọng nói tự nhiên có chút nặng nề.

Cung Minh Nguyệt bị Nhạc Nhạc chửi mắng hơi giật mình, hồi lâu mới nói: "Hảo, vấn đề bắt đầu. Ngươi cùng Hoa Thiết Thương có quan hệ gì?"

Nhạc Nhạc thầm nghĩ: "Rốt cuộc đã đến vấn đề chính rồi, làm sao trả lời đây, ôi. Dù sao cũng là cừu hận một đời, bọn chúng đã mất nhiều công phu bắt được ta, khẳng định đã nắm giữ được chứng cứ nào đó, cứ nói thật là hơn." Ngẩng đầu, cao giọng nói: "Hắn là sư phụ ta!"

Cung Minh Nguyệt mặc dù sớm biết đáp án, thân thể vẫn khẻ run lên một chút, hồi lâu mới nói: "Hảo, ngươi thừa nhận là tốt rồi, Hoa... tên hỗn đãn đó vốn là một đại dâm tặc, ngươi là đồ đệ hắn, chắc cũng là một hái hoa tặc rồi?"

Nhạc Nhạc nghe xong liền rùng mình, thầm nghĩ: "Cung Minh Nguyệt quả nhiên có cừu oán với sư phụ, điều này thật trùng khớp, nếu có thể biên ra, khẳng định là thâm cừu đại hận, người vừa nãy là con gái của nàng chẳng lẻ lão quỷ thực sự đã làm với nàng.... chuyện kia rồi?" Giờ có muốn giải thích cũng khó, loại tội danh xúc phạm này Nhạc Nhạc cũng muốn mang trên lưng, liền trả lời: "Lời ấy sai rồi, thánh nhân nói: Không có tội không thể nhận! Cho nên, ta không thừa nhận mình là dâm tặc, cung chủ, xin nàng minh tra cho rõ, xử lý công bằng, tại hạ Nhạc Nhạc cả đời quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ cường bạo qua con gái đàng hoàng, cho nên ta khẳng định không phải dâm tặc!" Trong lòng lại âm thầm thầm nghĩ: "Ngoại trừ ở ngoài đường, ta thật sự không cường bạo qua nữ nhân, cho dù có, cũng không thể là hái hoa tặc ôi, với khả năng của ta, thiếu gì mỹ nữ vây quang, sao phải đi hái hoa? Trừ phi ta ăn không đủ no!"

" Hừ, ta mặc kệ ngươi là có phải hái hoa tặc hay không, chỉ cần ngươi là đệ tử tên hỗn đản kia, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nàng mềm mại đứng lên giường, chậm rãi bức hướng Nhạc Nhạc: "Ha ha ha, sợ rồi sao, mấy con dao trong tay ta, vốn là hình cụ của Đông Nguyệt Cung, đây là ta cố tình mượn của nha đầu Đông Nguyệt, đối với nam nhân đặc biệt hiệu quả, một đao đi xuống "răng rắc", ngươi sẽ vô pháp đi tìm nữ nhân, nghe nói ngươi có mấy nữ nhân xinh đẹp, có lẽ bọn hắn nửa đời sau phải sống cô độc rồi, bất quá nói không chừng, à có lẽ qua hai ngày bọn hắn sẽ đi tìm nam nhân khác, ha ha ha!"

Nhạc Nhạc thấy mình lọt vào tay mỹ phụ điên cuồng, âm thầm kêu khổ, trong lúc tuyệt vọng bỗng từ đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu quen thuộ của nữ nhân: "Nhạc lang không cần lo lắng, thiếp tới cứu chàng đây!"

Lần trước Nhược Tuyết đã để lại địa chỉ cho Yến Vô Song, liền tiến nhập vào cứ điểm tạm thời của ma giáo, kể lại tình hình cho Nhược Tuyết.

"Cái gì? Nhạc lang bị người ta bắt rồi? Chàng quen Tiểu Nguyệt ở kỹ viện? Ôi, có lẽ là người của Minh Nguyệt Cung, kỹ viện cả nước hơn phân nửa do bọn chúng khống chế. Ma giáo biết chút manh mối của Minh Nguyệt Cung, bất quá Minh Nguyệt Cung bắt Nhạc lang làm gì? Mặc kệ, phải tra rõ trước, muội cứ ở đây, ta đi tìm vài vị trưởng lão thương lượng một chút." Nhược Tuyết nói xong, liền chạy ra bên ngoài.

YếnVô Song giữ chặt lấy nàng, thần sắc kỳ quái cười nói: "Tỷ ra ngoài làm gì?"

Nhược Tuyết rùng mình, nhìn lại thân thể mình, thì ra khi Vô Song đến, nàng còn đang ngủ. Sau khi nghe được tin tức Nhạc Nhạc bị bắt, chân trần từ trên giường nhảy xuống, áo ngủ đã cũng chưa cài chỉnh tề, nhũ câu trắng nõn lộ ra một nửa, mái tóc dài đen nhánh như cây tùng buông thõng xuống tận thắt lưng, nếu là Nhạc Nhạc ở đây, nhất định nhịn không được khinh bạc một phen. Nhược Tuyết xấu hổ cười một tiếng, tạm hoãn tâm tình khẩn trương.

Trong lúc Nhạc Nhạc hôn mê ba ngày, cả Hoàng thành vô cùng náo loạn ầm ĩ, ma giáo, Kim phủ, Mộc phủ, Kiếm Tông, phái ra hơn một ngàn nhân thủ nổi danh tìm kiếm tin tức. Lại thêm đám nhân giang hồ không rõ tình huống, nghĩ thừa dịp rối loạn tại một vài nơi nhỏ yếu trong Hoàng thành, không kiêng nể tìm kiếm khắp nơi, thỉnh thoảng lại truyền ra tin thiên kim nhà ai bị hái hoa tặc thăm, nhà ai phú thương bị người ta trộm sạch không còn lại gì, lại nhà ai.... Tấu chương trách cứ không đứt bay tới triều điện, khiến cho nhiếp chính Vương Tư Đồ Nghiệp giận dữ, mà nội dung trách cứ phần nhiều nói thành vệ thất trách như thế nào, nói thành vệ thất trách, không phải ám chỉ con trai hắn Tư Đồ Bằng thất trách sao? Vừa định phái người ám sát mấy vị đại thần không nghe lời này, cẩn thận nhìn lên, lại đành bất đắc dĩ chán nản ngồi xuống, mấy cái vị đại thần này không có quan hệ mật thiết gì với Kiếm Tông tông chủ, lại chính là người hầu của con trai cả hắn, Tư Đồ Vi. Có hỏa không thể không phát à, vì vậy sau khi hồi phủ, tìm gặp Mã Vạn Lý, trút hết mọi bực tức bằng cách giáo huấn Mã Vạn Lý, làm cho quan hệ giữa Vạn Lý Minh và Tư Đồ thế gia ngày càng tồi tệ.

Ba ngày đã qua, đang lúc mấy nữ nhân của Nhạc Nhạc cấp bách đến nổi điên, đệ tử ma giáo cuối cùng nghe được tin tức hữu dụng. Nhược Tuyết không kịp thông tri cho bọn người Yến Vô Song, chính mình mang theo Lệ trưởng lão cùng Phó trưởng lão ma giáo, vội vã chạy đến địa điểm đáng nghi.

Tới sớm, không bằng tới đúng lúc. Đang lúc võ công bị phong bế, trong lúc Nhạc Nhạc lâm vào trạng thái tuyệt vọng ngửa mặt nhìn trời cầu xin, Nhược Tuyết từ trên trời giáng xuống, hô to: "Nhạc lang không cần lo lắng, thiếp tới cứu chàng đây!"

"Lúc ấy ta vừa nghe được thanh âm của Nhược Tuyết, nhịn không được xoay 45 độ ngưỡng đầu nhìn lên bầu trời, lệ rơi đầy mặt... Thanh âm này tựa như thiên sứ, giống như thanh âm thiên sứ, từ thiên đường hạ xuống trần thế, truyền vào hai tai ta (Thực tế là từ nóc nhà trên truyền đến), oa, thanh âm kia...." Nhiều năm sau khi Nhạc Nhạc ẩn cư, thường dùng mấy ngàn câu thơ trữ tình, tán dương chuyện tích Nhược Tuyết mỹ nữ cứu anh hùng, mấy ngàn một mỹ nữ lão bà của hắn, vừa nghe đoạn này, vội bay lên hỗn loại trốn khắp tứ phía, ngay cả Hạc Nhân cô nương nhu thuận nhất, văn tình(dịu dàng, hiền hòa), đáng yêu, thiện lương, ôn nhu, nghe cũng thấy phiền, cũng sẽ nổi giận với hắn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Cung Minh Nguyệt gặp ba kẻ phá nóc nhà bay xuống, thầm giật mình, thầm nói: "Mấy kẻ này võ công tuyệt cao, đi trên trần nhà ta, mà ta cũng không biết, bọn họ sao lại tìm tới nơi này, nơi này là bí đàn của Minh Nguyệt Cung tại Hoàng thành."

Nhược Tuyết xuất hiện gây ra động tĩnh thật sự quá lớn, nàng kéo Nhạc Nhạc bay ra bên ngoài, hai vị trưởng lão pử lại cản phía sau. Sau khi Cung Minh Nguyệt thấy rõ diện mạo hai trưởng lão, thân thể mềm mại rùng mình, không nén được nói lắp bắp: "Sao lại là các ngươi, Lệ trưởng lão, Phó trưởng lão, mấy năm nay các lão sống tốt không?"

Hai vị trưởng lão cũng rùng mình, đồng thời nghi hoặc nói: "Ngươi, ngươi là... Minh Nguyệt? Ngươi mất tích nhiều năm, sao lại vào Minh Nguyệt Cung?"

Cung Minh Nguyệt tản ra hộ thể chân khí, phất tay hất chiếc khăn che mặt xuống vành mắt ửng đỏ, nước mắt ướt át, lộ ra hai má tuyệt mỹ tái nhợt, vẻ mặt đầy tâm sự, thở sâu nói: "Ta vì sao tiến cung.... Ôi, thật sự là một câu khó nói hết, ôi, nữ hài vừa cùng các ngươi tới đây là ai?"

Hai lão nhân vừa nghe lại vừa bối rối, vội hỏi: " Minh Nguyệt, đó là nữ nhi của Đại sư huynh ngươi Chung Vô Nhai, mau, mau kêu thuộc hạ ngươi dừng tay, không nên làm tổn thương người nhà mình."

Cung Minh Nguyệt gật đầu, thuận miệng lẩm bẩm: "Sớm nên nghĩ đến là nữ nhi của huynh ấy, đáng tiếc không phải cùng ta cộng sinh... Đều do tên dâm tặc đáng chết kia!" Phát giác chính mình nói lỡ, vội vàng nói đỡ: "Ôi, thì ra Nhược Tuyết là con gái của Đại sư huynh,ân, ta lập tức ra lệnh thuộc hạ dừng tay." Nói rồi, sử dụng thân pháp tuyệt diệu, bay vào trong nội viện, nhìn thấy hắc y Nhược Tuyết che chở Vương Nhạc Nhạc, địch lại mười ba kiếm nữ của Minh Nguyệt Cung.

Chung Nhược Tuyết bị mười ba kiếm nữ vây trong kiếm trận, mặc dù trong nhất thời không bại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, muốn phá vòng vây, lại lo lắng tình huống của bọn Phó trưởng lão. Bỗng thấy Cung Minh Nguyệt bay nhanh đến, nghĩ rằng hai trưởng lão đã bị nàng chế trụ, trong lòng hoảng sợ, xoay người muốn sử xuất sát chiêu—Tuyết Vũ Phân Phi.

Không ngờ Cung Minh Nguyệt cao giọng quát: "Dừng tay! Các ngươi lui xuống trước đi!" Mười ba kiếm nữ mặc dù không rõ tình huống, nhưng cung chủ có lệnh, vì vậy rút kiếm lại lui về phía sau, đứng ở bên cạnh Cung Minh Nguyệt.

Lúc này hai vị trưởng lão đã bay xuống bên cạnh Nhược Tuyết, hộ vệ ở giữa Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc nhưng lại không có chút cảm kích, hai mắt vẫn nhìn không chớp mắt thân thể hấp dẫn, nõn nà của Cung Minh Nguyệt, trong miệng tấm tắc khen đẹp, không dứt bên tai. Nhược Tuyết không thích như vậy, hung hăng nhéo lên lưng hắn một cái, Nhạc Nhạc bị đau, chỉ phải thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng bên tai Nhược Tuyết nói: "Lần trước nàng chọc giận ta, ta còn chưa trừng phạt nàng đủ, hôm nay mới vừa gặp mặt, đã ăn dấm chua, hừm hừm, xem ta trở về thu thập nàng thế nào!"

Nhược Tuyết không khỏi ngây dại, mới cách xa Nhạc Nhạc ngắn ngủn mấy ngày, từ bao giờ chàng lại trở nên gan lớn như thế. Trong trường hộp tánh mạng của khó bảo toàn, cũng có thể tán tỉnh khiêu khích, mặc dù giật mình, nhưng trong lòng lại mừng khấp khởi. Nhạc Nhạc có thể như vậy nói, chứng tỏ chàng đã tha thứ hành động ngu dại của nàng lần trước, nàng yên lòng, đôi mắt trong nhìn Nhạc Nhạc, khóe miệng cũng che đậy không được sự vui sướng.

Cung Minh Nguyệt có chút tức giận, trước mặt bao người, Vương Nhạc Nhạc chẳng những dùng ánh mắt tục tĩu nhìn nàng, lại còn cùng Nhược Tuyết liếc mắt đưa tình, xem nàng không ra gì, cao giọng nói: "Phó trưởng lão, Lệ trưởng lão, các ngươi có thể mang theo Chung Nhược Tuyết rời đi, nhưng Vương Nhạc Nhạc phải lưu lại."

Phó trưởng lão chẳng biết Cung Minh Nguyệt vì sao đột nhiên trở nên không màng đến tình cảm ngày xưa, không chịu buông tha Vương Nhạc Nhạc, ho khan hai tiếng mới nói: " Này, Minh... Cung chủ, theo lão phu biết, Vương Nhạc Nhạc mặc dù bất cần đời, nhưng lại không phải hạng người đại gian đại tà, thêm nữa tiểu thư cùng hắn quan hệ rất thâm sâu, không bằng nể mặt lão phu một chút, thả hắn một lần, ngày sau bọn tại hạ nhất định đăng môn bái tạ" Nói xong nhìn Lệ trưởng lão nháy mắt ra hiệu.