Sáng sớm hôm sau, Nhạc Nhạc dẫn chúng nữ tháp tùng cùng xa đội của Tiên Vu thế gia đến Tử Sa sơn trang. Trên đường, mọi việc đều bình an, tới trưa ngày hôm sau là đến được vùng phụ cận của sơn trang, chỉ có bầu không khí là có chút không đúng. Người tiếp đón vốn được thỏa thuận từ trước đâu không thấy, chỉ thấy thỉnh thoảng có nhân vật lén lén lút lút xuất hiện xung quanh xa đội, rồi hướng về con đường lớn dẫn tới cổng trang. Trên đường không thấy khách bộ hành. Vì thế, Nhạc Nhạc phân phó mọi người cẩn trọng hành sự.
Tử Sa sơn trang nằm gần Li Nhân hà, non xanh nước biếc, chim hót líu lo. Bốn phía Sơn trang được phòng hộ bởi hào sâu sông rộng. Bờ sông bên phải lại có những bụi gai rậm rạp, sau những bụi gai là bức tường đá xanh cao, trên tường có lỗ châu mai dành chỗ cho cung tiễn thủ có thể ẩn núp. Cửa chính có một cầu làm bằng đá hoa cương bắt qua hào sâu, dài hơn ba trượng, cao hơn bảy trượng. Phía sau cây cầu đá lớn này là cửa lớn làm từ ba lớp lan can bằng thiết mộc, phòng hộ cực kỳ nghiêm mật, dễ thủ khó công. Lúc này điếu kiều đóng chặt, trên lầu canh có lính gác giương cao lá cờ màu đỏ cảnh cáo, hướng tới phía đoàn người Nhạc Nhạc phất lên ba lần.
Nhạc Nhạc có chút ngạc nhiên, hỏi: "Hắn phất cờ báo tin cảnh báo cho chúng ta, vậy là có ý tứ gì? "
Tiên Vu Thác cũng gãi đầu bóp trán đáp: "Cờ màu xanh thường biểu thị hoan nghênh, cờ màu vàng biểu thị nghi ngờ, màu đỏ biểu thị cảnh cáo. Chúng ta vận chuyển hàng tới mà còn bị cảnh cáo, vậy thì tạm dừng lại một chút rồi đi tiếp."
Xa đội đã đến đầu thập tự lộ, rất gần vòng hào hộ thôn, bèn tiến thêm hơn trăm mét nữa là đến môn khẩu vào thành.
Tiên Vu Thác đột nhiên nói: "Lão đại, ta biết ý tứ của tên lính gác đó rồi! Cáp, cáp, ta thực là thông minh. "
Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn hắn, chửi: "Đồ ba lơn, ta cũng hiểu mà, giờ mới nói thì làm cái quái gì! "
Đám nữ nhân cũng theo đuôi Nhạc Nhạc chửi gã, hết hỗn đãn đến ngu ngốc, ba lơn, ba trợn… khiến cái đầu óc vốn yếu ớt của Tiên Vu Thác bị dọa đến nỗi ngoan ngoãn câm miệng không dám nói gì.
Nguyên họ lúc này đã bị bao vây. Trước mặt là thạch môn, không mở là không có đường. Ba mặt phía sau có sáu bảy trăm đại hán mang binh khí, thân hình cao lớn, sắc mặt thô hào, trang phục rất giống người Lưỡng Hà Bang. Người dẫn đầu cầm cây Trượng Nhị Cương thương, mặt tím râu ngắn, thân cao tám xích, ước chừng bốn mươi sáu tuổi. Vẻ mặt của y xấu xí dữ tợn, mắt nhìn rất hung ác và ngoan độc, nhưng lại không có nếp nhăn nào. Người này hẳn có nội lực không tầm thường, nhất định phải là Lưỡng hà bang bang chủ Chu Hạo. Ánh mắt của y vốn âm trầm, đột nhiên nhìn thấy chúng nữ bên cạnh Nhạc Nhạc, liền chớp lóe dị quang, lộ rõ sự háo sắc.
Nhạc Nhạc thầm than: "Mẹ nó, đường đường là đấng gian hùng, vừa nhìn thấy mỹ nữ đã biến ngay thành cẩu hùng. Nhưng có nhược điểm cũng dễ xử lý! "
Bên cạnh có hai người võ công cũng rất cao cường. Một người sử Kim Bối Ngư Lân đao, sát khí lẫm lẫm, trên mặt có mấy vết sẹo kinh dị, đôi tròng mắt xám ngoét đảo qua đảo lại, lộ ra vẻ khát máu. Gã là tả hộ pháp Trương Tiêu của Lưỡng Hà bang. Người kia tay cầm song câu, không, nhìn lầm rồi, chính là đơn câu, nhân vì tay trái của hắn bị cụt, thế vào đó một cây cương câu hàn quang lấp lóe. Tay phải của hắn mới thực sự cầm binh khí. Hắn chính là hữu hộ pháp Lục Côn.
Trên lầu canh, tên lính gác hướng vào trong trang phát tín hiệu, có người chạy vào trong bẩm báo trang chủ.
Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn, thầm ước lượng mức cao thập về võ công của bang chúng Lưỡng Hà bang. Gã nghĩ thầm: "Lưỡng Hà Bang có thể hoành hành tại Nhữ Dương, tất có lý do. Tên Lục Hạo này võ công đương nhiên so với Bá Vương kiếm Điền Thăng còn cao hơn vài phần. Đơn đả độc đấu thì người của mình không phải đối thủ của hắn. Hai tên hộ pháp bên cạnh hắn cũng là cao thủ nhất đẳng, nhất định phải hơn một bậc so với Tiểu Vi và các nàng. Ai dà, quả nhiên là phiền toái đây. Hơn nữa, sau lưng bọn họ còn có sáu bảy trăm đại hán. Nhiều người thì ta không sợ, nhưng đám người đánh xe của Tiên Vu thế gia có võ công quá tệ. Chỉ cần đưa bọn họ tới nơi an toàn, ta chẳng có gì phải cố kị nữa. "
Nhạc Nhạc thấy Chu Hạo định xông tới, vội vàng bước lên trước cười nói: "Ai cha, các vị nhân huynh, lần này vì cớ gì mà đến tiếp rước chúng tôi thế. Tiên Vu thế gia chúng ta chuyển hàng luôn luôn đúng giờ, đến đây, đến đây, một tay giao tiền, một tay giao hàng. Ngươi dẫn sáu bảy trăm huynh đệ này chuyên dùng để kéo hàng hóa à? Chà chà, không sai, đúng là thân cường lực tráng."
"Là hắn, là bọn chúng! Chúng đã giết mấy chục vị huynh đệ của chúng ta, chính là người đang nói chuyện đó đó." Không biết từ đâu, Hứa Quế chường mặt ra, mặt đen đỏ rầng, cổ họng là bài hải, kích động chỉ vào Nhạc Nhạc, biểu tình trên nét mặt giống như là ta đang đến bắt ngươi vậy.
Sắc mặt của Chu Hạo không đổi, trầm giọng hét lớn: "Ngươi là Vương Nhạc Nhạc? Là ngươi dẫn người giết sáu mươi ba vị huynh đệ của ta? "
"A…a… Cái này là hiểu nhầm. Ta là người của Tiên Vu thế gia, sao lại đi loạn sát người chứ? " Biểu tình của Nhạc Nhạc biểu lộ ý bảo các người lầm lẫn thì có, hoạt kê hết chỗ nói.
Chu Hạo thấy bộ dạng ương bướng bất nhận của Nhạc Nhạc như vậy, lại thấy hắn có vẻ là người không có võ công, nên quát lớn: "Ta tin Hứa Quế không có nói bừa, ta dẫn thủ hạ chỉ muốn ngăn cản hàng hóa của Tiên Vu thế gia, tuyệt không giết người của các ngươi, nhưng ngươi lại giết của ta sáu mươi ba vị huynh đệ, món nợ này nên tính toán thế nào đây?"
Tiên Vu Thác đứng dậy, dáng vẻ uy nghiêm đáp: "Chu bang chủ, lúc đó thuyền hàng của chúng tôi vừa đến lưu vực Nhữ Dương hà, thì người Lưỡng Hà bang lời không nói lời nào đã cưỡng phóng lên thuyền, giết chết bốn hộ vệ của Tiên Vu thế gia ta, thế mà gọi là không có giết người à! Hừ, nếu không phải chúng ta chạy nhanh, sợ rằng ngay cả tiểu mệnh cũng mất tại bờ Li Nhân Hà rồi! Chúng ta bỏ thuyền đổi đi đường bộ, Hứa Quế lại dẫn hơn sáu mươi người vây giết chúng ta, lại giết thêm hai hộ vệ của Tiên Vu thế gia, làm trọng thương hơn mười người, những người khác đều mang thương nhẹ, cái này cũng gọi là không đả thương người ư? Nếu không phải muội phu ta kịp tới nơi, sợ rằng ta đã về nơi chín suối rồi! Cho dù ngươi không tính toán với chúng ta, Tiên Vu thế gia chúng ta cũng không để ngươi yên! "
Tiên Vu Thác thường ngày nói cười nhỏ nhẹ, giờ bỗng chốc biến thành trịnh trọng nghiêm lệ. Uy thế trăm năm của Tiên Vu thế gia không phải chỉ để nói suông, tên tiểu nhân Chu Hạo toát đầy mồ hôi trán, mất đi uy thế lúc nãy, lí nhí đáp: "Cái này thì… thủ hạ chưa hề hồi báo, đợi ta hỏi lại đã. "
Liền chuyển người hướng Hứa Quế quát hỏi: "Hứa Quế, những lời Tiên Vu công tử nói có đúng không? "
Hứa Quế sợ hãi run lên, nghẹn giọng đáp: "Tôi thấy bọn chúng chỉ có hai ba hộ vệ, liền muốn dọa cho bọn chúng sợ, lại lỡ tay giết chết mấy người, nhưng bọn chúng cũng giết của chúng ta hơn sáu mươi người! "
"Hừm, tên hỗn đản không biết sống chết gì này, dám vi phạm mệnh lệnh của ta, đáng giết!" hắn thét lớn, trường thương trong tay phóng ra, một đạo hàn quang màu xanh xuyên thẳng vào ngực Hứa Quế. Hứa Quế trợn mắt, miệng thổ máu, ú ớ mất tiếng "Bang, bang chủ".
Nhạc Nhán tán dương nói: "Chân khí thật cường mãnh!"
Chu Hạo giết chết Hứa Quế xong, quay người lại nói: "Tiên Vu công tử, sai sót ở Lưỡng hà bang, nhưng ta cũng đã giết kẻ vi phạm mệnh lệnh, các ngươi đã giết mấy chục người của Lưỡng Hà bang, như vậy việc đã tính toán xong. Nhưng ta cũng không thể để các ngươi giao dịch với người của Tử Sa sơn trang. Ta trả ngươi gấp đôi giá tiền, Lưỡng Hà bang mua hàng này, không biết ý Tiên Vu công tử thế nào? "Lời của hắn rất khách khí, lại dùng gấp đôi giá tiền để mua số hàng hóa này, xem như một phương cách xin lỗi.
Tiên Vu Thác mỉm cười, trầm giọng đáp: "Chu bang chủ quả nhiên có lòng hóa giải cừu hận của hai bên, ta cũng tán thành! Chỉ là đối với gia quy tổ huấn của Tiên Vu thế gia, tại hạ không thể vi phạm. Chuyện buôn bán chỉ dựa trên một chữ tín, một khi chúng tôi đã nhận đơn hàng, sẽ đúng giờ giao hàng. Nếu Chu bang chủ muốn mua binh khí, có thể đến Tiên Vu thế gia đặt hàng! "
"Nếu như Tiên Vu công tử không đồng ý với đề nghị của tại hạ, Chu mỗ chỉ còn có cách trước hết lấy vật, sau này mới đăng môn tạ tội. Các vị huynh đệ, lấy hàng trước, nếu có người kháng cự, giết! "
Chính vào lúc nước sôi lửa bỏng, điếu kiều bằng đá to lớn phía sau kẽo kẹt hạ xuống. Ngay khi nó tiếp đất, một đám người từ phía trong đã vọt ra. Đó chính là Dương Kế dẫn theo hơn ba trăm người. Dương Kế ôn văn nho nhã, phong độ bất tục, hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt trắng trẻo. Bên cạnh y chính là lão đệ Dương Thừa, hai người diện mạo có vài phần tương tự. Bên phía họ tuy ít người, nhưng không hề úy kỵ. Y liếc nhìn Nhạc Nhạc và Tiên Vu Thác, cười nói: "Tiên Vu thế gia quả nhiên trọng thành trọng tín, Dương mỗ đây xin tạ lỗi vì việc này mà làm liên lụy chư vị. Đây là tiền hàng, mời Tiên Vu công tử lĩnh tiền, rồi mau mau rời đi, đám phỉ đồ này hãy để một mình Tử Sa sơn trang đối phó! "
Y quay sang Chu Hạo hét lớn: "Chu bang chủ, việc giữa chúng ta, không cần liên lụy Tiên Vu thế gia. Hãy để họ đi khỏi, chúng ta tái chiến, thế nào? "
"Ha, ha, ha, Dương trang chủ quả nhiên là vô cùng nhân nghĩa, Chu mỗ bội phục. Ta cũng có ý này, Tiên Vu công tử, hàng các ngươi đã giao, tiền các ngươi đã thu, lúc này có thể rời khỏi! "Chu Hạo đắc ý cười lớn.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.vnTiên Vu Thác nhận lấy ngân phiếu, xem qua, thấy số tiền trả dư hơn một nghìn lượng, bèn cười nói: "Dương trang chủ quả nhiên sảng khoái. Nhưng số hàng này chưa có giao vào tay các ngươi, lòng ta sao mà yên được. Hãy đợi khi số hàng giao đến tận tay các ngươi, ta tự nhiên sẽ đi. Chúng huynh đệ nghe đây, đánh xe hàng theo Dương trang chủ trở về trang! "
Dương Kế lộ vẻ cảm kích. Sắc mặt Chu Hạo thì đại biến, nổi giận quát: "Tiên Vu công tử, Chu mỗi nhường trước nhường sau rồi, đừng nên chọc giận ta, bằng không mặt ai ta cũng không nể! "
"A da, có người phát điên rồi. Ta rất lo cho Dương trang chủ đó. Chúng ta đi đường đều đã mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút trong nhà ngươi có lẽ là được chứ? A, có thể à, không có gì à, chúng ta chỉ vào nghỉ ngơi chút thôi. Đám xa phu này không có võ công kia, mau đến xin cùng với ta đi chứ, đừng đứng đực ra ngay chỗ xe hàng trố mắt nhìn như thế! Ồ, ngươi, còn có ngươi nữa." Nhạc Nhạc lấy cớ muốn nghỉ ngơi đưa toàn bộ đám người của Tiên Vu thế gia có võ công kém cỏi vào Tử sa sơn trang, sau đó tự mình quay trở lại.
Chu Hạo thấy Nhạc Nhạc trở lại, nổi giận hỏi: "Ngươi trở lại làm gì? "