"Ngươi là. . . . . ."
Hướng Tiểu Dương nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc trước mắt, nhất thời cảm thấy khó thở. Đặc biệt là đôi mắt đen sâu không lường được kia, dường như muốn hút nàng vào trong đó, khiến trái tim của nàng không nhịn được mà gia tăng nhịp đập.
Cái cảm giác này thật là khủng khiếp, Hướng Tiểu Dương cảm thấy vô cùng xa lạ. Nhưng nàng lại không có cách nào né tránh được cái nhìn chăm chú của hắn, giống như nàng nguyện ý vĩnh viễn chìm đắm trong đôi mắt đó.
Ông trời ơi! Đây là cảm giác quái quỷ gì vậy?
"Nàng muốn đào hôn à?" Hạ Hầu Diễm khẽ nhíu mày.
Hắn sớm đoán ra được nàng sẽ không ngoan ngoãn bước lên kiệu hoa. Nếu không phải tối nay trong lòng hắn có chút sốt ruột, rất muốn nhìn thấy phản ứng của nàng mà tới đây thì e rằng ngày mai hắn sẽ thành thân mà không có tân nương rồi!
Hướng Tiểu Dương miễn cưỡng khiến bản thân tỉnh táo trở lại, không muốn tim của mình đập nhanh như vậy nữa. Nhưng dường như hoàn toàn không có tác dụng, mà ngược lại khi nghe được giọng nói của hắn lại càng khiến trái tim của nàng đập mạnh mẽ hơn.
Giọng nói của nam nhân có chút lạnh lùng, cũng không dịu dàng, giữa ban đêm lại mang theo vẻ thâm trầm. Nhưng truyền vào trong tai nàng lại giống như một loại rượu nguyên chất, có mùi vị làm say lòng người khiến nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Mà nam nhân kia cũng không thể coi là tuấn mỹ, diện mạo quá cứng rắn, vẻ mặt cũng quá lạnh lẽo, ánh mắt của hắn nhìn nàng quá lợi hại, giống như một tòa băng sơn, nhìn qua cũng biết là không có ý tốt gì.
Từ khi sinh ra đến giờ nàng chỉ biết có một nam nhân như vậy mà thôi, đó chính là thiếu niên lạnh lùng nàng đã gặp khi mười tuổi. Mà theo dự đoán của nàng, khối băng đó có khi đã biến thành một núi băng rồi, sẽ không tan ra đâu.
Mà nàng sợ lạnh nên nàng thực sự không muốn gả cho hắn.
Theo lý mà nói, đáng lẽ bây giờ nàng phải thấy lạnh mới đúng. Nhưng nàng lại hoàn toàn không thấy lạnh,dienndaanlequuydonnEdit: tiểu an nhimà ngược lại còn cảm thấy rất nóng, toàn thân đều nóng. Thật là muốn nhào qua đó, một miếng xơi tái hắn!
Cái gì thế này? Người háo sắc của nhà nàng phải là lão Tứ chứ nhỉ? Nàng bị lây từ lão Tứ rồi à?
Cái cảm giác đó. . . . . . không ổn nha!
"Sao không nói gì? Đầu lưỡi bị mèo ăn mất rồi sao?"
Thấy nàng chỉ ngây ngốc nhìn hắn, Hạ Hầu Diễm nhíu mày, "Ta nhớ trước kia nàng nói nhiều lắm mà, sao bây giờ lại yên lặng như vậy?"
Bởi vì. . . . . . nàng bị dọanha! Dọa tới mức. . . . . . không biết phải mở miệng nói cái gì, lại càng không biết phải phản ứng thế nào cho phải. Vì sao mới qua mười hai năm mà cảm giác của nàng lại thay đổi như vậy?
Lúc trước có chết cũng không chịu gả cho hắn, bây giờ. . . . . . hình như nàng không còn bài xích nữa rồi.
Sao lại như thế chứ? Nàng mà cũng có thể bị đánh bại bởi nam sắc á? Không những thế còn bại dưới sắc đẹp của nam nhân lạnh lùng như băng sơn này. Nhìn bộ dạng kia của hắn, có lẽ sẽ rất khó để hòa tan đây, nhất định tốn không ít công sức đâu.
Có nhất thiết phải như vậy không? Nàng rất lười, nàng không muốn vất vả thế đâu!
Nhưng . . . . . . khi nhìn hắn: càng lúc tâm của nàng rung động càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến nàng không có cách nào để kháng cự. Lần đầu tiên Hướng Tiểu Dương phát hiện ra có người còn mê hoặc hơn cả bạc trắng sáng bóng, có thể làm cho nàng động tâm.
"Xong rồi, nhất định là mình bị trúng tà rồi. . . . . ." Hướng Tiểu Dương vỗ vỗ vào trán thì thào, thấy tình hình không ổn một chút nào cả.
"Cái gì?" Loáng thoáng nghe thấy nàng nói gì đó nhưng không rõ ràng lắm, Hạ Hầu Diễm cảm thấy so với bé gái trong trí nhớ của hắn, nàng hiện giờ còn kỳ quái hơn nhiều.
Nhưng diện mạo của nàng lại không thay đổi nhiều lắm, vẫn mang dáng vẻ thanh tú đó, đôi mắt vẫn như ngọc đen sáng ngời, giống như ngôi sao trên bầu trời lấp lánh xinh đẹp.
Bởi vậy mà chỉ cần liếc qua một cái hắn đã nhận ra nàng ngay lập tức.
"Ngươi không có việc gì chạy đến nhà ta là sao?" Ngẩng đầu lên, Hướng Tiểu Dương không hiểu sao lại cảm thấy khôngdienndaanlequuydonnEdit: tiểu an nhicam tâm nhìn về phía Hạ Hầu Diễm. Chết thật, vừa nhìn hắn, trái tim lại đập nhanh rồi.
Oa. . . . . . Nàng xong thật rồi.
"Nhìn nàng." Hắn trả lời đơn giản, tròng mắt đen vẫn chăm chú quan sát nàng, bỗng phát hiện ra mặt của nàng hình như đỏ hơn một chút.
"Hay thật, mười hai năm không nhìn thấy mặt của ngươi. Sao tự dưng bây giờ lại muốn tới nhìn ta?"
Hít sâu, hít sâu! Hướng Tiểu Dương ở trong lòng âm thầm khích lệ bản thân, muốn giảm bớt đi nhiệt độ ở trên mặt.
"Nàng nhận ra ta." Giọng điệu quen thuộc của nàng khiến Hạ Hầu Diễm khẽ nhếch khóe miệng, như hiện giờ mới đúng là Hướng Tiểu Dương trong trí nhớ của hắn.
Nghe được giọng nói của hắn có chút vui vẻ, Hướng Tiểu Dương nhíu mày, thấy khóe môi hắn khẽ cong lên. Nụ cười nhàn nhạt kia khiến nội tâm nàng nảy lên một cái thật mạnh. "Ngươi thấy vui vì ta nhận ra ngươi sao?" Nàng cũng nhẹ cười theo hắn.
Được rồi! Việc đã đến nước này, nàng chấp nhận!
Sự rung động kia đã giúp nàng đưa ra quyết định. Nàng muốn đánh tan băng lạnh trên người hắn, khiến hắn yêu nàng!
Chủ ý đã quyết, lòng của nàng cũng dần dần bình ổn trở lại. Hướng Tiểu Dương giương mắt tà mị nhìn hắn một cái, thi triển khinh công, nhẹ nhàng rơi xuống đứng trước người hắn.
Không ngờ nàng sẽ đến gần mình, Hạ Hầu Diễm ngẩn ra, còn chưa kịp lùi xuống đã thấy nàng bước tới áp sát. Thân hình nhỏ nhắn tiếp xúc với hắn thật gần, hương thơm nhàn nhạt phảng phất qua chóp mũi.
Đó là mùi thơm khiến hắn muốn ghét cũng không thể ghét nổi, người luôn luôn không thích tiếp xúc quá gần với người khác như hắn lần đầu tiên không cảm thấy bài xích, không hề muốn bước chân lùi lại đằng sau.
"Vậy ngươi cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy ta đã trưởng thành như thế này chứ?" Hướng Tiểu Dương nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, khóe môi mang theo chút trêu chọc.
"Nàng. . . . . ." Bây giờ nàng đang trêu đùa hắn sao?
"Hửm? Đầu lưỡi bị mèo ăn mất rồi à?" Hướng Tiểu Dương đem câu hỏi vừa rồi trả lại cho hắn, ngón tay nhẹ nhàng vờn quanh lồng ngực rắn chắc, phấn lưỡi khéo léo liếm nhẹ làn môi.
Dựa sát vào người hắn, ngửi thấy hơi thở hắn toát ra khiến lòng của nàng càng thêm hỗn loạn, thật muốn. . . . . . một miếng xơi tái hắn!
Hạ Hầu Diễm cầm tay của nàng, không khỏi nhíu mày."Nàng đang trêu đùa ta?" Thái độ của nàng làm hắn rất bất ngờ.
Hướng Tiểu Dương chớp mắt mấy cái, cười ngọt ngào. "Trêu đùa vị hôn phu của mình một chút cũng không phạmdienndaanlequuydonnEdit: tiểu an nhipháp chứ?" Nếu có thể, nàng đã nhào vào xử hắn ngay tại chỗ rồi.
Không được, nàng sợ sẽ dọa hắn chạy mất. Cứ phải từ từ, từng miếng từng miếng một mới được, như vậy sẽ càng ngon hơn.
"Không phải nàng định đào hôn sao?" Hắn liếc bọc quần áo sau lưng nàng một cái.
"Có à?" Nàng nghiêng đầu, trưng ra một khuôn mặt ngây thơ rất vô tội.
Mà đúng là thế thật, nhưng nàng không thừa nhận đâu. Hơn nữa bây giờ nàng tuyệt đối không muốn đào hôn, chỉ muốn gả cho hắn thôi.
Thấy nàng giả vờ vô tội, Hạ Hầu Diễm lại cảm thấy thực thú vị. "Nếu không đã hơn nửa đêm rồi, nàng khiến tất cả thị vệ bị hôn mê, còn mang theo bọc quần áo định đi đâu?"
Mắt đẹp khẽ chuyển, đôi môi cong lên vui vẻ, kiễng chân một chút, Hướng Tiểu Dương vòng hai tay quanh cổ của hắn, nhẹ nhàng nói: "Ý định của ta là muốn đi vào trong tâm của ngươi nha!"
Nói xong, phấn lưỡi vươn ra liếm nhẹ môi của hắn, nếm thử tư vị mới mẻ này.
"Nàng!" Hành động lớn mật của Hướng Tiểu Dương khiến hắn vô cùng kinh ngạc, đôi mắt đen trừng lớn nhìn nàng.
"Ừm. . . . . . mùi vị của ngươi không tệ, ta rất thích." Liếm liếm môi, Hướng Tiểu Dương hài lòng gật đầu. Ít nhất môi của băng sơn cũng rất ấm áp, lại còn mềm mại nữa, nàng rất thích.
Hạ Hầu Diễm mở to mắt, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Nàng ở trước mắt hắn giống như một tên háo sắc, mà hắn thì giống như con gái nhà lành đang bị trêu chọc, loại cảm giác này đúng là dở khóc dở cười.
Quả nhiên nàng vẫn như vậy, giống y như khi còn nhỏ, không hề sợ sự lạnh lùng của hắn một chút nào. Có lẽ cũng chính vì vậy mà hắn mới có ấn tượng với nàng sâu đậm đến thế.
"Hướng Tiểu Dương, ta bắt đầu mong chờ cuộc sống sau khi nàng trở thành thê tử của ta rồi." Hắn nghĩ thầm, thành thân với nàng, những ngày sau nhất định sẽ cực kỳ thú vị đây.
"Ta cũng rất mong đợi." Ha ha! Ngày mai nàng có thể quang minh chính đại ăn hắn nha.
"Cho nên. . . . . ." Hạ Hầu Diễm cúi đầu xuống nhìn nàng, "Ngày mai ta có thể đón tân nương được rồi phải không?"
"Đương nhiên là có thể, ta chờ ngươi." Môi mỏng dụ người gần ngay trước mắt, hấp dẫn ánh mắt của nàng, không đợi hắn kịp có bất cứ phản ứng gì, Hướng Tiểu Dương lại dùng sức chặn môi hắn một lần nữa.
Lại trêu đùa hắn rồi!
Sáng sớm hôm sau, một tiếng gầm thét đến long trời lở đất vang vọng ở trong tiêu cục Chấn Thiên.
"Hướng Tiểu Dương ——"
Hướng Bá Thiên gấp gáp hùng hổ chạy tới tiểu viện của nhị nữ nhi, khuôn mặt già nua vì phẫn nộ mà đỏ phừng phừng.
Mới sáng sớm tinh mơ ông đã thấy tất cả thủ vệ đều té xỉu nằm trên mặt đất, ông đứng sững sờ trong khung cảnh hiu hắt đó một hồi.
Dùng đầu ngón chân cũng biết kẻ gây ra chuyện này là ai!
Thôi xong rồi! Hôm nay người ta tới đón dâu, nếu mà không thấy tân nương thì. . . . . .
Hướng Bá Thiên không dám nghĩ tiếp, nhấc chân lên đạp bay cửa phòng của nữ nhi, "Hướng. . . . . ." Lời vừa định thốt ra khỏi miệng thì nhất thời bị mắc nghẹn trong cổ họng.
Người mà ông cứ nghĩ là đã đào hôn thì giờ phút này đang an tĩnh ngồi trước gương đồng, vuốt vuốt mái tóc dài. Y phục của tân nương được xếp gọn gàng ở trên giường, mũ phượng trân châu cũng yên ổn nằm trên mặt bàn.
"Có chuyện gì sao? Phụ thân." Hướng Tiểu Dương từ từ quay đầu lại, nhíu mày nhìn Hướng Bá Thiên.
"À. . . . . . Con. . . . . ." Không ngờ nữ nhi sẽ ở phòng trong, Hướng Bá Thiên đứng tại chỗ lắp ba lắp bắp không nói nên lời, vẻ mặt mờ mịt. "Phụ thân đến vì. . . . . ."
"Vì nghĩ rằng con đã đào hôn?" Hướng Tiểu Dương khẽ nhếch khóe môi, biết rõ phụ thân đang nghĩ cái gì.
"Ha ha ha. . . . . ." Hướng Bá Thiên gãi đầu cười khan mấy tiếng, "Ai bảo thủ vệ bên ngoài đều bị bất tỉnh, cho nên phụ thân mới . . . . . ."
Mà cũng lạ nha! Nếu nữ nhi không đào hôn thì sao thủ vệ bên ngoài lại bất tỉnh hết vậy?
Mặc dù Hướng Bá Thiên cảm thấydienndaanlequuydonnEdit: tiểu an nhirất kỳ quái, nhưng chỉ cần nữ nhi không đào hôn là tốt rồi. "Không có gì, không có gì. Con chuẩn bị cho tốt đi, hai canh giờ nữa người ta đưa kiệu hoa đến đón đấy."
Cười hề hề nói xong, Hướng Bá Thiên hết sức cao hứng rời khỏi phòng.
Aiz, cuối cùng nhị nữ nhi cũng gả được ra ngoài rồi, xúc động quá!