Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 94: Yêu sớm [3]




Trong đám người truyền đến từng tiếng kêu lên, bọn nhỏ đều mở to hai mắt nhìn cái hồ nhỏ kia, mà trường hợp “Anh hùng cứu mỹ nhân” trong truyền thuyết cũng không có xuất hiện. Trên thực tế, qua một lát, các giáo viên một người mang theo bé gái kia, một người mang theo Tần Mộc, ướt sũng về tới bên bờ, ngay lúc bé gái kia la thất thanh, giáo viên canh giữ ở bên bờ đã bơi ra, rất nhanh đã có giáo viên bắt được bé gái kia, giáo viên khác thấy thế cũng liền thuận tay kéo Tần Mộc, về tới bờ.

Giáo viên chủ nhiệm bên kia mang theo vài giáo viên ôm làm khăn mặt canh giữ ở bên bờ, chờ bọn họ đi lên, lập tức đem hai đứa nhỏ bao lại, bước nhanh đến xe thay quần áo sạch sẽ, thời tiết đã vào thu, vẫn là có chút lạnh, chỉ hy vọng bọn nhỏ đừng bị cảm mới tốt. Những giáo viên khác vây xung quanh bọn nhỏ, bọn nhỏ này thấy không có náo nhiệt để xem, cũng đều tản đi, tiếp tục vui vẻ nấu cơm dã ngoại.

Bé gái rơi xuống nước sau khi được giáo viên dẫn đi cũng không lên tiếng nữa, đôi mắt quay tròn như kẻ trộm nhìn chung quanh, làm sao còn có dáng vẻ sợ hãi vì rơi xuống nước? Sau khi nhìn thấy Tần Mộc nhảy vào trong hồ, đôi mắt liền dính ở trên người Tần Mộc, mặc dù bị giáo viên ôm ra thật xa, cũng còn quay đầu nhìn Tần Mộc, trên mặt là tươi cười đắc ý thỏa mãn.

Bên này giáo viên ôm Tần Mộc, nhịn không được dạy dỗ:“Tần Mộc, có lòng muốn cứu người là tốt lắm, nhưng mà em cũng phải nhìn xem bốn phía, không thấy có vài giáo viên đều bơi qua sao? Em tay ngắn chân ngắn còn tìm náo nhiệt gì?”

Tần Mộc lập tức cãi lại:“Em đã trưởng thành, rất cao, không phải tay ngắn chân ngắn!”

Giáo viên bất đắc dĩ nở nụ cười:“Đúng đúng đúng, trưởng thành, về sau phải chú ý, lúc cứu người cũng phải nhìn tình huống bốn phía, không thể mù quáng.”

“Vâng, em đã biết.”

Tiêu Dật luôn đi theo Tần Mộc từ lúc hắn lên bờ, sau khi nghe được giáo viên nói, âm thầm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, vừa mới thấy có người chết chìm, phản ứng đầu tiên chính là đi cứu người, quả thật không có để ý những người khác, nếu không, Tần Mộc cũng sẽ không cứu người không được còn làm cho cả người ướt sũng.

Đổi quần áo sạch sẽ xong, Tần Mộc lại bị cưỡng ép uống một chén canh gừng nóng, cay đến nhíu mày, cuối cùng mới được giáo viên thả xuống xe, đi nấu cơm dã ngoại, Tần Mộc vừa chạy xuống xe liền nhìn thấy Tiêu Dật cùng bọn Tiêu Thần đứng ở một bên. Tiêu Thần nhìn thấy Tần Mộc đi đến bên người Tiêu Dật, mở miệng đã nói:“Tần Mộc ngươi thật sự là ngu dốt, chạy tới cứu người thế mà cuối cùng lại được người cứu trở về, rất vô dụng!” Lời nói chính là trắn trợn khinh thường.

Tần Mộc nổi giận:“Ai nói tôi được cứu trở về! Tôi mới không cần ai cứu, tôi đã sớm học được bơi lội!”

Tiêu Thần nâng cằm, dáng vẻ cực kỳ giống Tiêu Dật:“Vậy sao ngươi không cứu người nọ lên? Còn bị người ôm lên?”

Tần Mộc bị hỏi nghẹn, tạm thời không trả lời được, lập tức có chút oan ức, rõ ràng muốn cứu người, cuối cùng bị giáo viên nói không đủ cẩn thận thì thôi đi, lúc này còn bị Tiêu Thần khinh thường!

“Tiểu Thần, ngươi không thể bởi vì tiểu Mộc không có thể cứu được người liền phủ nhận tâm ý cứu người của hắn, đây là không đúng.” Tiêu Dật nhìn Tần Mộc cuối đầu, vô thức mở miệng.

Tiêu Thần lập tức cúi đầu:“Ta biết sai rồi.” Từ Văn Khiêm đứng một bên nhìn trong lòng hừ lạnh, đồ ngốc này, nhận sai trước mặt Tiêu Dật nhanh như vậy, đến trước mặt hắn, tưởng tên ngốc này nhận ra cái sai thật đúng là không dễ dàng, nói như thế nào đều có đầy đủ lý do ngụy biện, còn có một bộ dáng đúng lý hợp tình, có thể làm người ta tức chết!

Có Tiêu Dật hỗ trợ, sức sống của Tần Mộc lập tức tăng đầy, cười tủm tỉm lôi kéo Tiêu Dật muốn đi tìm tổ của mình, cơm trưa còn phải dựa vào bản thân làm ra. Vừa mới đi được vài bước, đã bị một cô gái ngăn cản đường đi. Tần Mộc nhìn cô một cái, dáng vẻ không khác Trần Quả Quả lắm, tóc thật dài vẫn ước, hắn thuận miệng hỏi:“Có chuyện gì sao?” Ở trong trường học, có đôi khi sẽ có giáo viên cùng học sinh chạy tới muốn kí tên, Tần Mộc cùng Tiêu Dật dù là ai đến cũng không từ chối, cho nên lúc này nhìn thấy con gái, trực giác nghĩ đến có thể cô cũng muốn kí tên.

Nghe lời Tần Mộc nói xong, vẻ mặt cô gái kia hình như có chút chịu đả kích, nhưng mà rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, giọng nói rõ ràng quyết đoán:“Tôi là người vừa rơi vào trong hồ, Tần Mộc, cám ơn cậu đã cứu tôi”

Tần Mộc sửng sốt, hơi có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc:“Thật ra, cứu cậu không phải tôi, là giáo viên kia, cậu hẳn là nên đi cám ơn thầy ấy.”

Cô gái kia bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm một câu:“Tôi mới không cần cái loại đại thúc đâu!” Chờ đến lúc ngẩng đầu, lại là dáng vẻ tươi cười, đôi mắt lóe sáng lóe sáng,“Vừa nãy khi tôi rơi xuống nước, chỉ có cậu tới cứu tôi, cậu thật sự là đại anh hùng!”

Tiêu Dật mím môi, không hiểu cảm thấy này người này có chút chướng mắt, sao lại nghe không hiểu lời nói chứ? Rõ ràng người cứu nàng là giáo viên, lúc ấy còn có vài giáo viên đều bơi ra cứu nàng, sao nàng cũng chỉ nhìn thấy Tần Mộc?

Tần Mộc bên này cũng âm thầm cảm thấy kỳ quái, bạn học này sẽ không phải là lúc nãy ở trong nước nên bị sặc nước đi, nếu không sao lại cho rằng hắn cứu cô? Rõ ràng hắn ngay cả chạm cũng chưa chạm qua cô.

“Tôi không có cứu cậu, là giáo viên kia cứu cậu, cậu xem, chính là người kia, đang cầm khăn lau tóc.” Tần Mộc nói xong, còn chỉ vào một giáo viên mới bước xuống từ một chiếc xe cách đó không xa.

Cô gái kia nhìn cũng không nhòm, chỉ lo ôm mặt ngượng ngùng nhìn Tần Mộc:“Cậu đã cứu tôi, cho nên tôi muốn lấy thân báo đáp!”

“Phốc!”

Tề Bân vừa mới thấy được hành động Tần Mộc cứu người, trong lòng cảm thấy Tần Mộc là một nam tử hán, lại xét thấy gần đây bọn họ đã trải qua những ngày hòa bình, cho nên hắn quyết định “Không tính toán hiềm khích lúc trước”, tiến đến quan tâm Tần Mộc một chút, mới vừa đi lại, chợt nghe được lời cô gái kia nói, lập tức phun ra ngụm Coca ngậm ở trong miệng.

Tiêu Thần vẻ mặt không thể tin, ban ngày ban mặt, nữ nhân này sao lại không biết liêm sỉ như thế! Thế mà ở trước mặt mọi người nói ra loại lời nói này! Hơn nữa, cho dù là ân cứu mạng muốn lấy thân báo đáp, vậy cũng không phải là Tần Mộc, rõ ràng người cứu của nàng là giáo viên kia!

Ánh mắt Từ Văn Khiêm nhìn về phía cô gái kia có chút khinh thường, nhưng mà hắn không mở miệng, cũng không phải muốn lấy thân báo đáp với Tiêu Thần, quản nhiều như vậy làm cái gì? Có náo nhiệt sao lại không xem.

Tiêu Dật mím môi nghiêm mặt, nhìn không ra cảm xúc, chỉ là khí thế quanh thân lại dần dần trở nên sắc bén. Tần Mộc bị lời nói của cô gái kia làm choáng váng, phục hồi tinh thần lại lập tức khoát tay:“Tôi không có cứu cậu! Cậu không cần tìm tôi lấy thân báo đáp!”

Cô gái kia rất có khí thế trừng mắt:“Tôi nói cậu đã cứu tôi thì chính là cậu cứu tôi! Cho nên bây giờ tôi muốn lấy thân báo đáp! Từ giờ trở đi, tôi chính là bà xã của cậu!”

Tiêu Dật hơi hơi nheo mắt lại, lông mày cũng nhíu lại, càng lúc càng cảm thấy người trước mặt thực chướng mắt.

Tần Mộc lúc này cũng không hôn mê, dứt khoát từ chối:“Tôi không cần cậu làm bà xã tôi!”

“Vì sao? Chẳng lẽ cậu có bà xã?” Cô gái kia giống như súng liên thanh hỏi không ngừng, lập tức chỉ vào Tiêu Dật,“Chẳng lẽ là tại cậu ấy sao? Trên mạng đều nói các người là một đôi, chẳng lẽ là sự thật?”

Còn không chờ Tần Mộc nghĩ xong, Tiêu Thần bên kia đã rút kiếm bên hông ra, đặt trên cổ cô gái kia, giận mắng:“To gan!”

Tiêu Dật nghiêm mặt hừ lạnh một tiếng:“Tuổi còn nhỏ, không học cho tốt, đi học khua môi múa mép! Bà xã cái gì? Bản thái tử sao có thể là bà xã của người khác!”

Nè nè nè, tiểu Thái Tử điện hạ, ngài chú ý sai trọng điểm rồi?

Cô gái kia thế mà không sợ, cô ngẩng cổ nhìn Tiêu Thần, khinh thường bĩu môi:“Đã là thời đại gì rồi, cậu thế mà còn dùng kiếm, bây giờ ra ngoài lăn lộn đều là dùng súng!”

——————–

Tần Mộc sắp trèo tường (*^_^*)/