Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 72: Tốt nghiệp …




“Hiệu trưởng, buổi lễ tốt nghiệp đã chuẩn bị xong, đây là bài diễn thuyết.”

Hiệu trưởng cầm bài diễn thuyết, bỗng có muôn vàn xúc động:“Cuối cùng cũng tiễn được mấy tiểu tổ tông kia đi.”

Nhớ tới trong bốn năm này, mấy đứa nhỏ kia, lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ, ngày nào cũng đánh, đừng nhìn bọn nó còn nhỏ, có khi đánh đến nỗi giáo viên đều chịu không nổi, đặc biệt là Tiêu Thần, thế mà còn có khinh công! Có một lần, trực tiếp nhảy từ lầu ba xuống! Dọa giáo viên sợ đến run chân, còn bọn nhỏ thì nhìn vô cùng hưng phấn, nhìn xem, đây là đứa nhỏ mà gia đình bình thường nuôi sao?

Thư ký mỉm cười:“Hiệu trưởng, qua hôm nay, bọn nhỏ sẽ lên trung học, đến lúc đó, không chừng chúng ta sẽ rất nhớ bọn nhỏ nha.”

“Ha ha, không thể nào.” Hiệu trưởng cười ha ha, trẻ con là như vậy, dù có nghịch ngợm tới đâu, chỉ chớp mắt, lại trở nên thực ngoan ngoãn làm cho người ta không đành lòng trách móc,“Đi, đi xem bộ dáng bọn nhỏ mặc lễ phục cử nhân.”

Học viện Đế Đan có truyền thống bất thành văn, đó chính là, dù đứa nhỏ bao nhiêu tuổi, vào ngày tốt nghiệp, mỗi người đều được phát một bộ lễ phục cữ nhân, nghe nói người đề nghị là mẹ của người sáng lập Đế Đan, bà ấy rất thích tiểu shota, nói gì mà nhóm tiểu shota mặc lễ phục, có bộ dáng giống như cử nhân rất manh rất đáng yêu, vì thế, người sáng lập hiếu thảo kia, liền đồng ý với đề nghị này. Sau đó đề nghị này được nhóm phụ huynh đồng ý, nhìn thấy bảo bối nhà mình, mới tiểu học đã được mặc lễ phục cử nhân, thật sự là rất sáng sủa rất thông minh nha!

“Tiểu Dật, ôm nhiều hoa như vậy em không mệt sao? Anh giúp em cầm một ít.” Tần Mộc nhìn cái đầu nhỏ của Tiêu Dật sắp chôn trong hoa tươi, vội vàng bước lên muốn ôm lấy hoa trong lòng nó.

Tiêu Dật gian nan ngẩng đầu lên:“Đây là hoa nhóm đại thúc đại thẩm đưa, ý tốt của người khác, không thể từ chối.”

Tần Mộc cầm hoa, thuận tay liền vứt cho bọn Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp phía sau lưng mình, lẩm bẩm:“Tiêu Thần đâu? Không phải hắn thích nhất là đi theo em sao, sao bây giờ lại không nhìn thấy hắn?”

Đã thoải mái hơn rất nhiều Tiêu Dật bĩu môi:“Ông nội của Từ Văn Khiêm đến đây, thiệt nhiều người tặng hoa cho bọn họ, tiểu Thần không ra được.”

Tần Mộc nhìn lên, quả nhiên thấy Tiêu Thần cũng cầm thật nhiều hoa tươi, trong lòng lập tức vui vẻ, đáng đời!

“Giáo viên gọi ngươi làm gì” Rảnh tay Tiêu Dật vỗ vỗ lễ phục cử nhân trên người mình, lắc lắc đầu, đem mũ cử nhân sắp rơi xuống muốn chỉnh lại, kết quả lại chỉnh càng lệch, Tần Mộc nhìn thấy hắc hắc cười, giơ tay giúp nó chỉnh mũ lại:“Thầy hỏi anh có muốn lên sân khấu phát biểu hay không, anh mới không cần.”

Ngày thường, Tiêu Dật không thích làm náo động, mà Tề Bân cũng là một thành viên tích cực, có đôi khi, vì cùng hắn tranh đấu thắng thua, Tần Mộc sẽ tự mình đứng ra, đoạt diễn thuyết với hắn, đoạt chức lớp trưởng, làm ầm ĩ nhưng rất vui vẻ, cho nên, vì tránh cho ở lễ tốt nghiệp lần này lại xảy ra tình trạng như vậy, các giáo viên quyết định để cho Tề Bân cùng Tần Mộc đều lên sân khấu phát biểu, không ngờ, Tần Mộc thế mà từ chối, lý do là, nếu lên phát biểu sẽ không thể ngồi cùng với Tiêu Dật.

“Vì sao không đi?”

“Nếu như lên phát biểu sẽ phải ngồi trên sân khấu với mấy ông lão kia, một chút cũng không tốt.” Tần Mộc chu chu miệng.

Tiêu Dật nghĩ nghĩ, cũng gật gật đầu:“Vậy không cần phát biểu.”

Hai người vừa nói xong, phía sau liền truyền đến hai tiếng ho khan, bọn họ vừa xoay đầu, liền nhìn thấy vài người đứng sau, vài vị này, chính là “ông lão” mà bọn họ vừa nhắc tới, hai đứa nhỏ vô tội chớp đôi mắt to trong trẻo, nhìn mấy ông lão đó, không hề biết vừa rồi mình nói sai cái gì.

Hai đấu hai, cuối cùng, hai “ông lão” đã bại trận, hai đứa nhỏ này thật sự là rất không đáng yêu!

Nhìn bóng dáng mấy người kia xoay người rời đi, Tần Mộc buồn bực:“Tiểu Dật, vì sao bọn họ không nói chuyện đã đi rồi?”

“Không biết, có thể là trùng hợp đi mệt, cho nên đứng ở đây nghỉ ngơi một lát đi. Người già cơ thể luôn hơi kém.” trên mặt Tiêu Dật còn có chút đồng tình.

Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp giải quyết hoa xong tươi trở về nghe được bọn nhỏ đối thoại, yên lặng nhìn trời, vài vị vừa mới đi qua là cổ đông học viện Đế Đan, chỉ trên dưới năm mươi tuổi, làm sao lại bị gọi là ông lão?

“Sao ngay cả một bó hoa mà các cậu cũng không nhận được, thật sự là quá kém, nè, tôi cho các cậu một bó.” Giọng nói sung sướng khi người gặp họa, không cần quay đầu cũng biết là ai.

Tần Mộc soi mói nhìn Tề Bân:“Tề Bân, cậu thật sự là không phẩm vị, mặc lễ phục cử nhân màu đen thế mà lại cầm hoa màu trắng, cậu đang muốn đi tế tổ sao?”

Khuôn mặt vốn đang cười đắc ý của Tề Bân lập tức cứng ngắc, không phải nói hoa bách hợp là tao nhã cao quý sao? Cho nên hắn mới cố ý để cho người ta chọn hoa bách hợp ôm vào trong ngực.

Tiêu Dật thản nhiên nói:“Lễ Tốt nghiệp là ngày vui mừng, cầm hoa màu trắng rất không thích hợp.”

Hai đứa nhỏ nói xong liền xoay người rời đi, để lại Tề Bân căm giận đem hoa vứt vào trong lòng người phía sau: “Tôi ghét nhất bách hợp!”

Mười giờ, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu, nhóm phụ huynh của bọn nhỏ cùng nhau tiến vào hội trường lớn của trường học, lần tốt nghiệp này có 5 lớp, tổng cộng có 150 học sinh, số lượng phụ huynh gấp mấy lần số lượng học sinh, ví dụ như Tần gia, người có thể đến hầu như đều đến đây, tổng cộng còn có đến mười người.

Tề Bân thẳng tắp đứng ở trên đài thay mặt cho bọn trẻ phát biểu, giọng nói vang dội, rõ ràng. Tần lão gia hơi hơi híp mắt:“Đứa nhỏ Tề gia này không tệ.”

Tần Thái Nhiên cười nói:“Đúng thật là không tệ, chỉ là hay bị hai đứa nhỏ nhà chúng ta chọc giận đến khóc nhè, ngày thường đánh nhau không ít lần.”

“Ha ha ha, trẻ con khóc nháo đánh nhau là bình thường, không cãi không nháo không vui vẻ mà.” Khó có khi Tần lão gia không chê bọn nhỏ phiền toái.

Bên này Tần Mộc tiến đến bên tai Tiêu Dật nhỏ giọng nói thầm:“Tên quỷ thích khóc kia chỉ giả bộ đứng đắn, thích khoe khoang, mặc lễ phục mà còn mang theo huy hiệu ba gạch.”

Tiêu Dật cẩn thận nhìn lên, quả nhiên thấy ngực Tề Bân có một tấm bảng nhỏ, phía trên là ba gạch tượng trưng cho lớp trưởng, nó không thèm để ý nói:“Để cho hắn đeo đi, qua hôm nay, cũng không còn đeo được nữa.”

“Đúng vậy, để xem hắn còn lấy chức vụ lớp trưởng chèn ép chúng ta thế nào!” Bởi vì Tần Mộc cùng Tiêu Dật học nhảy lớp, với lại một học kỳ bọn nó sẽ nghỉ vài lần đi đóng phim, cho nên mỗi lần bỏ phiếu, bọn nó đều thua Tề Bân, về chuyện này, Tần Mộc vẫn canh cánh trong lòng.

Diễn thuyết xong, tiếp theo chính là nhóm tiểu cử nhân lên sân khấu lãnh bằng tốt nghiệp, năm người một tổ.

“Tiếp theo, mời trò Tiêu Dật, Tần Mộc, Tề Bân, Hứa Phúc Khang, Tiền Thụy lên sân khấu.”

“Ai nha, đến các con, mau đi, mẹ chụp ảnh cho các con.” Lam Kỳ vui vẻ đẩy hai cục cưng nhà mình lên.

Tiêu Dật cùng Tần Mộc đứng lên, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp xoay người sửa lại mũ cùng lễ phục cho bọn nó, hai đứa nhỏ nắm tay, đi lên phía người chủ trì trên sân khấu, bên kia, Hứa Phúc Khang tròn vo cùng Tiền Thụy cũng đứng dậy đi lên sân khấu.

Tề Bân đứng ở trên sân khấu, đắc ý nhìn bọn họ, chờ lúc Tần Mộc cùng Tiêu Dật đến dưới sân khấu, hắn còn cố ý chạy đến, thấp giọng cười nói:“Đi xa như vậy, có mệt hay không?”

Tần Mộc ngẩng đầu:“Không mệt, cậu cùng mấy ông lão này ngồi cùng nhau có thú vị không?”

“ông lão” trên sân khấu yên lặng rơi lệ trong lòng, Trần Minh ngồi ở hàng đầu nghe được lời đứa nhỏ nói, ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn về phía các thành viên ban giám đốc, hai đứa nhỏ kia chuyên nói lời ác độc, bản thân Trần đại thúc đã trải nghiệm thiệt nhiều năm a thiệt nhiều năm!

Tề Bân đấu miệng không chiếm được tiện nghi, thừa dịp bọn họ lên sân khấu lúc đi cạnh bọn họ, khóe mắt nhìn thấy lễ phục cử nhân của Tiêu Dật kéo lê trên mặt đất, đôi mắt nhỏ xoay chuyển, nhấc chân đạp qua, Tiêu Dật lập tức lảo đảo.

Tiêu Thần dưới đài nhìn nhất thanh nhị sở, đứng mạnh lên:“Điêu dân!” Từ Văn Khiêm ở bên cạnh hắn phản xạ có điều kiện bắt lấy tay hắn, thấp giọng nói:“Cậu muốn biểu diễn khinh công trước mặt mọi người?” Từ Văn Khiêm thực buồn bực, vì cái gì rõ ràng không thấy Tiêu Thần luyện công, sao võ công lại càng ngày càng tốt! Đặc biệt là khinh công!

Hứa Phúc Khang đi ở phía sau thấy được, nhỏ giọng nhắc nhở:“Tề Bân, cậu đạp lễ phục của Tiêu Dật, cậu ấy sẽ ngã.”

Tần Mộc nghe được, lập tức xoay người:“Cậu cái tên bại hoại này!” Nhấc chân cũng muốn đạp lễ phục cử nhân của Tề Bân, vóc dáng Tề Bân cao, lễ phục không có kéo trên mặt đất, nhưng mà hắn vẫn né sang bên cạnh, miệng nói:“Cậu mới bại hoại!”

“Cậu là con sên thích khóc nhè!” Đi học bốn năm, Tần Mộc từ “Quỷ thích khóc” thành công thăng cấp thành “Con sên thích khóc nhè”, tốt xấu gì cũng coi như có tiến bộ đi.

Nhắc tới khóc Tề Bân lập tức không bình tĩnh:“Nói bậy! Tôi đã rất lâu rồi không khóc!”

Tần Mộc lật mặt:“Ngày mười bảy tháng hai cậu vừa khóc đấy thôi!”

“Nói bậy!” Tề Bân đỏ mặt nhào tới chỗ Tần Mộc, vẫn im lặng ở một bên sửa sang lại lễ phục cử nhân bị lệch Tiêu Dật quyết đoán giơ chân nhỏ ra, ngáng chân Tề Bân.

Tề Bân đứng không vững, ngã ngồi trên đất, đau tới nỗi kêu rên, Tề Thụy lên cuối cùng chung nhóm với Tề Bân, thấy thế lập tức chạy tới nâng Tề Bân dậy:“Cậu sao rồi?”

“Đánh bọn họ!”

Vì thế, một học sinh ngoan ngoãn có ba gạch là Tề Bân, một là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi hoạt bát đáng yêu Tần Mộc, một là đứa nhỏ nghiêm mặt khí thế mười phần tiểu Thái Tử Tiêu Dật, cứ như vậy trước mặt nhóm phụ huynh cùng giáo viên còn có nhóm thành viên ban giám đốc, nhào vào đánh nhau, động tác thuần thục giống như đã luyện mấy trăm lần.

Nhất thời, dưới đài ánh đèn loang loáng không ngừng, nhóm phụ huynh thiện ý ồ ồ cười vang. Nhóm thành viên ban giám đốc trên đài lúc này mới vẫy vẫy tay, để cho giáo viên dưới đài tách mấy đứa nhỏ kia ra.

Mãi cho đến lúc lãnh bằng, bọn nhỏ vẫn còn tôi trừng cậu cậu trừng tôi, dáng vẻ rất đáng yêu.

Cuối cùng, buổi lễ tốt nghiệp vô cùng náo nhiệt cũng hạ màn. Bọn nhỏ đã tốt nghiệp được phụ huynh lĩnh về nhà, hiệu trưởng đứng ở cửa, tiễn bước vị phụ huynh cuối cùng, sâu kín thở dài, tuy ngày thường bị bọn nhỏ ầm ĩ đến đau đầu, nhưng mà chỉ trong chốc lát đã đã đi rồi, trong lòng vẫn có chút không nỡ.

Lúc này, thư ký của hiệu trưởng chạy tới, trong tay đưa một tờ giấy điều lệnh tới trước mặt hiệu trưởng:“Hiệu trưởng, vừa lấy được điều lệnh, cuối tháng này, ngài sẽ phụ trách sơ trung.”

Hiệu trưởng lập tức há hốc mồm, sơ trung? Hình như phụ huynh của nhóm ác ma kia đều tính cho con mình lên sơ trung?

Hiệu trưởng một giây trước còn đang thương cảm, một giây sau hóa thành một tiếng thở dài:“Trời muốn tôi già!”

Giờ phút này, Tần Mộc cùng Tiêu Dật ngồi ở trong xe đang vui vẻ cắn kẹo que:“Tiểu Dật, ngày mai chúng ta có thể đi bờ biển chơi!”

Tiêu Dật gật gật đầu, nó còn chưa từng đi bờ biển đâu.

Mộ Dung Phong thản nhiên nói:“Các em phải đi quay phim, đoàn phim đã chờ các em rất lâu, nếu như muốn chơi, ít nhất phải đợi cuối tuần.”

Tần Mộc trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái, căm giận lên án::“Mộ Dung Phong, anh thật sự là rất không hiểu phong tình!”

……

Xem ra, nếu muốn đứa nhỏ học được cách dùng thành ngữ, phải lên sơ trung mới được.

Lại một lát sau, Tiêu Dật đột nhiên ôm lấy quai hàm:“Răng nanh ta đau!”

——————————————————————————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ờm, lần này hai đứa nhỏ đều tăng thêm 4 tuổi ····· nói cách khác, Tiêu Dật 8 tuổi, Tần Mộc 12 tuổi.

Sẽ không viết nhiều về chuyện tuổi trẻ

Chủ yếu viết về quay phim