Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 4: Vùng đất mới [ 1 ]…




Từ lúc Tần Mộc vô tình phát hiện bí mật của đứa nhỏ, trong lòng vui rạo rực, cũng không vạch trần, chỉ là làm bộ như lơ đãng, sáp lại gần đứa nhỏ, hai ngón út làm động tác như đánh đàn dương cầm trên remote, một bên trưng ra bộ dáng lãnh đạo vô cùng có kinh nghiệm giới thiệu:“Em muốn xem kênh nào? Kỳ thật tiết mục kênh này rất khó coi, lúc nào cũng quảng cáo, diễn viên cũng xấu.”

Đứa nhỏ mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hình ảnh không ngừng chớp nhoáng trên khối màu đen kia, ánh mắt sáng ngời không chớp, trong mắt xuất hiện ngạc nhiên không che dấu, bên trong vật nhỏ vậy cư nhiên lại có nhiều thứ vậy! Còn có tiếng nói, chỉ có vài người mà phát ra nhiều tiếng động như vậy! Thật là kỳ lạ!

Tần Mộc tự mình nói chuyện một hồi, không nghe được câu trả lời, quay đầu, mới thấy đứa nhỏ vốn dĩ không nhìn nó, chỉ một lòng xem TV, lập tức chu chu miệng, cúi đầu, trong lòng vô cùng mất mát, tiện tay lại đổi kênh, rầu rĩ không vui bỏ remote bị chà đạp một lúc xuống, tựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ, woa, thật trắng, cằm thật tròn, thật đáng yêu, thật muốn nhéo một chút.

Đứa nhỏ phát hiện hình ảnh không còn đổi tới đổi lui, một khúc nhạc nó chưa nghe qua bao giờ vang lên, có chút ồn ào, rõ ràng người đàn cũng không am hiểu, nhưng mà nghe vào không có cảm thấy chói tai, ngược lại mang theo một cảm giác khác lạ, có chút thú vị, có chút muốn cười, nhận ra cảm xúc của mình, trong lòng đứa nhỏ giật mình, dùng sức mím môi, đem khóe miệng vốn dĩ nhếch lên đè ép trở về.

Cùng lúc đó, màn hình xuất hiện một ít thứ kỳ quái. Không giống với những người lúc trước, mà là giống như đám mây, một khối lông xù, trên đầu có hai cái sừng dài, còn có lỗ tai nhỏ mắt to cái miệng nhỏ nhắn, càng kỳ quái là, chúng nó cư nhiên còn có thể đứng lên! Mặt khác còn có một con, nhìn sơ qua thì có chút giống sói, lúc trước khi đứa nhỏ cùng phụ hoàng đi săn bắn, cũng có gặp sói, thật sự hung tàn, cũng không giống nơi này, dịu ngoan đáng yêu như thế. Hết một khúc nhạc, trên màn hình xuất hiện vài chữ to:“Cừu vui vẻ và sói xám”. Quả thật là sói, nhưng mà, sói ở chỗ này thoạt nhìn rất vô dụng, còn đám bông kia thì ra là cừu!

Nhìn thấy vài chữ to xiêu vẹo kia, trong lòng đứa nhỏ sinh ra cảm giác về sự ưu việt, phụ hoàng thường nói chữ nó viết không tốt, đó là do phụ hoàng không thấy những chữ này.

Lúc đứa nhỏ đang muốn tiếp tục xem, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, đứa nhỏ giật mình, nhận thấy bản thân cư nhiên lại bị thứ này hấp dẫn lâu như thế, trong lòng sinh ảo não, nó đem ghế dựa phía sau kéo gần lại một chút, đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, không quên chỉnh sửa lại vạt áo cùng tay áo, lúc này mới đảo mắt nhìn Tần Mộc đang dựa vào bàn ngồi kế bên mình, ánh mắt kia rõ ràng ám chỉ: Có thể cho người vào.

Nhìn thấy ánh mắt của bạn nhỏ, Tần Mộc lập tức ngồi dậy, cười tủm tỉm hỏi:“Sao vậy?”

Đứa nhỏ mím môi, người này thật sự vô lễ! Đang muốn mở miệng răn dạy hai câu, lại nhớ tới nơi này cũng không phải Tiêu quốc, ánh mắt lóe lóe, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, ngập ngừng nửa ngày mới đổi câu khác:“Có người gõ cửa.”

Tần Mộc đương nhiên cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, không thèm để ý nói:” Chắc là thức ăn xong rồi, Mộ Dung Phong cũng thật là, giờ ăn cơm cũng không biết chạy đi đâu!” Vừa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng vang, nó khó hiểu nhìn bạn nhỏ trước mặt một cái, tiếng này, hình như là từ trên người tiểu mỹ nhân truyền đến, không phải là đã đói bụng đi?

Đứa nhỏ dùng sức mím môi, hai má trắng nõn hiện ra vệt hồng khả nghi, đôi mắt sáng ngời tràn đầy ảo não, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền, cả ngày hôm nay nó đều sống trong lo lắng, gì cũng chưa có ăn, lúc này thật sự đói bụng.

Hai mắt Tần Mộc xoay tròn, nhìn được bạn nhỏ đang ngượng ngùng, trong lòng ngứa, muốn nhéo khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia một hồi, lại không dám, cuối cùng ôm bụng khoa trương kêu:“Anh sắp chết đói! Chúng ta không cần chờ tên kia, ăn trước đi?” Tuy rằng đặt ra câu hỏi, nhưng sau khi vừa nói xong liền hướng cửa hô lớn một câu:“Tiến vào!”

Trên bàn trước mặt dần dần đầy món ăn, tản ra hương thơm mê người, nhưng mà, đứa nhỏ nhìn Tần Mộc đang cười sáng lạn, trong lòng có chút hoang mang, vì cái gì nó lại giúp mình che dấu! Rõ ràng nó vốn dĩ không đem hoàng thái tử là mình để vào mắt!

Nhưng mà, Tần Mộc cũng không cho bạn nhỏ cơ hội suy nghĩ cẩn thận, nó to gan kéo tay nhỏ bé của bạn nhỏ, một bộ dạng anh trai tốt:“Phải đi rửa tay, anh đưa em đi rửa tay.”

Đứa nhỏ mặc kệ Tần Mộc kéo nó đi, đi vào WC bên trong, nó hơi hơi cúi đầu, nhìn bàn tay đang cầm tay mình, ánh mắt có chút mờ mịt, trong trí nhớ của nó, người từng cầm tay mình như vậy, chỉ có hoàng gia gia, phụ hoàng cùng mẫu phi. Hoàng gia gia thích nhất ôm mình ngồi trên đầu gối người, nghe mẫu phi nói, nếu không phải bởi vì hoàng gia gia lập chiếu thư nói tương lai muốn mình trị vì, phụ hoàng cũng không có khả năng ngồi trên ngôi vị hoàng đế, đáng tiếc hoàng gia gia năm kia băng hà, hoàng gia gia băng hà không bao lâu, mẫu phi cũng đột nhiên bệnh nặng, sau khi mẫu phi đi rồi, phụ hoàng cũng không sủng ái mình, đã có hai năm không ai cầm tay mình như vậy.

Tần Mộc đưa bạn nhỏ tới cạnh bồn rửa tay, giơ cánh tay muốn bắt chước tư thế Mộ Dung Phong khi rửa tay cho nó lúc trước, đem bạn nhỏ kéo vào lòng, kết quả lại chán nản phát hiện cánh tay mình quá ngắn, hoàn toàn không thể hoàn thành động tác khó khăn cao độ này, vì vậy sửa lại tư thế dịch sang bên cạnh, kiễng chân cầm lấy tay đứa nhỏ, mở nước làm ướt tay hai người, đổ một ít nước rửa tay trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng xoa lên tay tiểu mỹ nhân, không bao lâu, hương bọt biển thơm ngào ngạt bao lấy bốn bàn tay nhỏ bé.

Vốn dĩ đứa nhỏ chỉ là yên lặng nhìn Tần Mộc, cảm xúc khổ sở trong lòng lúc nhìn thấy thứ mới mẻ liền dần dần biến mất, thứ kỳ quái này vậy mà có thể chảy ra nước, còn có nước mày xanh này, vậy mà có thể biến thành nhiều bong bóng như vậy, ngửi mùi còn rất thơm, dần dần, đứa nhỏ nhịn không được, bắt đầu thử chà xát tay, cảm giác trong lòng bàn tay vô cùng mới mẻ, ánh mắt nó dần dần trở nên sáng ngời, động tác tay càng rõ ràng, thậm chí lúc Tần Mộc nhéo tay nó nó còn có thể nhéo lại, Tần Mộc cũng đùa giỡn, không bao lâu, hai người từ mục đích rửa tay đơn thuần liền biến thành tạt nước, vui đến bất diệc nhạc hồ.

Lúc Trần Minh cùng Mộ Dung Phong trở lại phòng, hai đứa nhỏ vừa rửa tay xong, tay trong tay ra khỏi WC.

Trần Minh kinh ngạc nhìn bàn tay đang nắm của hai đứa nhỏ, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên tình bạn giữa con nít rất dễ xây dựng? Lúc bắt đầu bị tát hai bàn tay, chỉ ở chung một lát, cũng đã tay trong tay hòa thuận.

Mộ Dung Phong chỉ là bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, nhìn quần áo hai đứa nhỏ đã ướt hơn phân nửa, một đứa trong đó tóc còn đang chảy nước, nội tâm yên lặng nhìn trời, tiểu thiếu gia, em thích nước thật sự anh không ngại, nhưng mà, em cũng không cần lôi kéo đứa nhỏ khác cùng nhau chơi được không? Bộ quần áo trên người nó nếu như bị hỏng, anh không chắc có thể tìm được bộ giống như đúc đền bù cho người nhà người ta đâu.

Dù trong lòng nghĩ đến nghiêng trời lệch đất, trên mặt quản gia đại nhân vẫn bình tĩnh thong dong như trước, hắn đi qua, quỳ một gối trên mặt đất:“Thái tử, y phục của người ước rồi, không đổi bộ khác, sẽ sinh bệnh, tôi lấy một bộ khác cho người thay, có được không?”

Đứa nhỏ cúi đầu nhìn nhìn bản thân, đồng ý:“Được.” Nói xong, do dự một lát, lại chỉ chỉ Tần Mộc bên cạnh, bổ sung,“Cũng đổi cho Tần Mộc một bộ khác.”

Tần Mộc vừa nghe tiểu mỹ nhân lo lắng cho nó, cười loan mắt, lắc lắc bàn tay đang nắm, nịnh nọt nói:“Tiểu mỹ nhân, em thật tốt!”

Không ngờ vừa nói xong, bàn tay bị bỏ ra, âm thanh tức giận quen thuộc tiến vào tai:“Điêu dân to gan! Dám đùa giỡn bản thái tử!”