Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 17: Lý do đóng phim [2]




Tiêu Dật ngồi ở trên ghế, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Mộc cách đó không xa, ánh mắt đen nhánh lộ ra chút mới mẻ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tóc Tần Mộc bị nối dài ra, còn vấn thành búi tóc, đôi mắt đẹp vốn dĩ màu xanh cũng bởi vì đeo kính sát tròng mà biến thành màu đen, y phục trên người cũng đổi thành trường sam. Ngay cả giày cũng đổi.

Tần Mộc đổi phục trang xong, còn không chờ nhân viên trang điểm giúp nó trang điểm, liền một bước thành ba bước nhảy đến trước mặt Tiêu Dật, cười tủm tỉm hỏi:“Tiểu Dật, em thấy anh thế nào? Có giống đại hiệp không?”

Tiêu Dật vẫn ngồi, ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Tiêu Dật từ trên xuống dưới, cuối cùng, nhìn Tần Mộc, còn vô cùng nghiêm túc nói:“Ngươi nên đổi trở lại bộ dạng cũ đi, như vậy đẹp mắt hơn chút.”

Bốn phía vang lên vài tiếng cười đè nén, Tần Mộc tươi cười nhất thời trở nên suy sụp, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dật lộ ra ai oán.

Nhìn đến thấy bộ dáng chịu đả kích lớn của Tần Mộc, trong lòng Tiêu Dật đột nhiên sinh ra một tia áy náy, nó mím môi, suy tư một lát, chỉ vào y phục trên người Tần Mộc nói:“Thật ra là tại y phục này quá xấu, bảo bọn họ đổi cho người bộ khác đẹp mắt hơn, còn có, trâm cài tóc trên đầu ngươi cũng quá xấu.”

Tiêu Dật nói hai câu, làm cho Tần Mộc sống lại, thì ra là quần áo xấu, biết mà! Nó anh tuấn tiêu sái đẹp trai như vậy làm sao có thể không đẹp được! Nó kéo kéo quần áo trên người, vẻ mặt ghét bỏ:“Anh cũng thấy quần áo này rất xấu, kém xa bộ em mặc ngày hôm qua!”

Nhân viên phục trang đứng một bên lệ rơi đầy mặt, bộ quần áo của tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc này, là đặc biệt mời người may thủ công, giá cũng không rẻ! Nhưng mà ở trong mắt đứa nhỏ thì nó rất xấu! Tên nhóc Tần Mộc kia, lúc trước chết sống muốn bộ này, vậy mà bây giờ cũng nói xấu! Quả nhiên lời nói của con nít là mây bay a mây bay phía chân trời!

Mộ Dung Phong vẻ mặt bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, hai đứa nhỏ so sánh thật đúng, dù là y phục nào để cạnh bộ y phục kia, chính là tro bụi bên cạnh ngọc trai, căn bản không thể so sánh.

Tần Mộc cũng mặc kệ suy nghĩ trong đầu người lớn, thấy Tiêu Dật gật đầu, lập tức xoay người vọt tới trước mặt nhân viên phục trang, ngẩng đầu lên cười sáng lạn:“Chú Đổng, người giúp con đổi bộ quần áo khác đi, bộ này khó coi!”

Khóe miệng nhân viên phục trang Đổng Tiểu Minh nhịn không được run rẩy, đồng ngôn vô kỵ! Đồng ngôn Vô Kỵ! Đổi bộ phục trang khác, nói thật nhẹ! Vậy phân đoạn diễn nửa tháng nay chẳng phải công dã tràng sao! Nếu đổi lại là diễn viên trưởng thành, hắn đã sớm mắng rồi! Nhưng đối phương chỉ là một đứa con nít choai choai 8 tuổi, ai có thể tức giận với đứa nhỏ đứng còn chưa tới ngực mình chứ? Huống chi tiểu ngôi sao nhỏ tuổi này nhân khí rất cao! Sau lưng đứa nhỏ này còn cả một tập đoàn tài chính lớn Tần Thị làm chỗ dựa!

Dưới ánh mắt nóng bỏng của Tần Mộc, Đổng Tiểu Minh hoàn toàn thất bại, xin giúp đỡ nhìn phía quản gia đại nhân vạn năng vẫn bình tĩnh ngồi ở một bên.

Nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của Đổng Tiểu Minh, quản gia đại nhân bình tĩnh mở miệng:“Tiểu thiếu gia, bộ phục trang trên người ngài, là ba tháng trước ngài tự mình chọn, còn chỉ định không phải bộ này thì không được.”

Đổng Tiểu Minh vô cùng rõ ràng nghe được khi nói hai từ “tự mình” cùng “chỉ định” giọng nói không chút lưu tình mà nhấn mạnh, Tần Mộc vô cùng tức giận, nó ngửa đầu chống nạnh, oán hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong cao hơn nó rất nhiều:“Mộ Dung Phong, anh còn không thừa nhận anh già đi! Bộ quần áo này rõ ràng chính là chú Trần chọn!”

Tiêu Dật nhìn Tần Mộc ở trước mặt, không hiểu sao nhớ tới lúc trước giẫm phải đuôi của con mèo mà hoàng gia gia nuôi, bộ dáng của con mèo đó giống như Tần Mộc bây giờ! Tiêu Dật dùng sức mím môi, dằn lại để không cười, ánh mắt cũng không nhịn được cong cong, chỉ tiếc những người ở đây đều không có phát hiện.

Trần Minh vốn tính đến xem có thể mời đứa nhỏ gọi Tiêu Dật kia diễn thái tử không, kết quả vừa đẩy cửa ra chợt nghe tiếng nói truyền ra, Trần đại đạo diễn đối với việc mình ba lần bảy lượt vô tội trúng đạn cảm thấy áp lực rất lớn. Hắn nhớ rõ lúc trước khi nhìn thấy Tần Mộc ồn ào kịch liệt muốn bộ quần áo đó chỉ nói một câu, bộ này không tệ. Từ lúc nào đã thành hắn chọn rồi?

Mộ Dung Phong thực bình tĩnh đẩy gọng kính mắt:“Tiểu thiếu gia, cho dù ngài không hài lòng bộ phục trang này, muốn làm lại, cũng không khả năng làm ra bộ y phục có thể so sánh với bộ y phục trên người Tiêu Dật ngày hôm qua, ngay cả một phần trăm cũng không bằng.” Quản gia đại nhân thực sắc bén mà đâm vào lòng Tần Mộc. Về phần vì sao nói là một phần trăm, bởi vì tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc còn chưa biết 1 phần ngàn 1 phần vạn là khái niệm gì……

Bị nói trúng tâm sự Tần Mộc càng căm tức, lại không nói lại được, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng, ai bảo nó quả thật muốn làm một bộ giống bộ quần áo trên người Tiêu Dật!

Tiêu Dật nghe xong lời Mộ Dung Phong nói, rốt cục cũng nhớ tới, y phục và đồ dùng hàng ngày của nó nhà bình thường đều không có khả năng có. Nghĩ nghĩ, nó mở miệng nói:“Tần Mộc, kỳ thật y phục như vậy cũng tạm được, dù sao diễn kịch xong cũng có thể trở về bộ dáng cũ.” bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật nghĩ rất đơn giản, lúc trước khi nó xem diễn, thời gian mỗi đào kép lên hát thực ngắn, mặc y phục gì nó cũng không nhớ rõ.

Tần Mộc không hiểu ý Tiêu Dật, đứng ở nơi đó cố gắng đoán xem lời của Tiêu Dật rốt cuộc là tốt hay là không tốt.

Trần Minh đi đến, vỗ vỗ bả vai Tần Mộc, cười nói:“Tần Mộc, điều quan trọng của diễn viên, là phải diễn xuất phù hợp với nhân vật, mà không phải biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình. Em diễn chính là đại hiệp khi nhỏ, khi đó đại hiệp còn chưa phải đại hiệp, quần áo đương nhiên không thể quá nổi trội, cho nên, bộ này rất thích hợp.”

Tần Mộc là một đứa nhỏ thông minh, lại là một diễn viên nhí chuyên nghiệp, cho nên lúc này vừa nghe lời Trần Minh nói, liền biết mình vừa làm sai, nó vặn ngón tay, có chút rối rắm, nó cũng không biết vì sao mình lại để ý cái nhìn của Tiêu Dật như vậy, tóm lại khi nghe thấy Tiêu Dật nói quá xấu, nó lập tức muốn lột bộ quần áo này ra, chọn bộ Tiêu Dật cảm thấy đẹp mắt.

Không đợi Tần Mộc giải thích, Tiêu Dật đã mở miệng trước:“Trần đại thúc nói đúng, là bản thái tử quá mức để ý bề ngoài. Tần Mộc, ngươi mặc y phục này kỳ thật cũng không tệ, thực thích hợp diễn vai đại hiệp khi còn bé.”

Khuôn mặt Tiêu Dật vô cùng nghiêm túc, xem ra những lời này là xuất phát từ chân tâm, nhưng mà giọng nói thanh thúy kia gọi Trần đại thúc, làm cho nhân viên hóa trang cùng nhân viên phục trang ở đây hóa đá.

Trần Minh lại theo bản năng sờ sờ bụng, quyết đoán xoay người rời đi:“Nhanh chóng hóa trang,7 giờ rưỡi bắt đầu quay.”

Thừa dịp nhân viên hóa trang hóa trang cho Tần Mộc, Mộ Dung Phong mở tài liệu trong tay, bộ phim võ hiệp này tên là “Một đời hiệp khách”, viết về quá trình lớn lên của một vị đại hiệp, mà Tần Mộc diễn chính là vị đại hiệp này khi còn bé, đại hiệp sinh ra ở một trấn nhỏ, năm sáu tuổi cha mẹ đều mất, hắn ăn cơm trăm nhà lớn lên, cơ duyên xảo hợp cứu một vị khất cái, từ nay về đó về sau luyện được tuyệt thế võ công. Nội dung phim không mới, nhưng ở một Thiên triều ai cũng có mộng võ hiệp, có thị trường nhất định, hơn nữa đội hình diễn viên cường đại, cho nên Trần Minh động tâm, người này từ nhỏ vô cùng mê võ hiệp.

Nửa tháng trước đã diễn không ít phân đoạn, trước mắt còn lại, chủ yếu là một ít phân đoạn cần tiểu diễn viên quần chúng tham dự, cho nên này hai ngày vẫn luôn tuyển diễn viên.

Mộ Dung Phong nghiêm túc xem một lần, hôm nay phải quay là phân đoạn đại hiệp cứu khất cái, lúc mới bắt đầu học võ, gặp được một đám tiểu ác bá khi dễ con của đại tài chủ, thế là lao ra, kết quả bởi vì địch nhiều ta ít, học nghệ không tinh, ngược lại bị quần ẩu một trận.

Mộ Dung Phong đẩy thôi kính mắt, hắn nhớ rõ kịch bản trước kia đoạn này không phải như vậy, đoạn này trong kịch bản viết là một đám tiểu ác bá khi dễ tiểu Thái tử cải trang đi tuần, sau đó đại hiệp mới xuất hiện, mà vốn dĩ bọn thị vệ có thể cứu tiểu Thái Tử đã bị Thái Phó đại nhân bày mưu đặt kế ám hại.

Chắc là Trần Minh tìm không thấy diễn viên thích hợp diễn tiểu Thái Tử, cho nên dùng con của đại tài chủ thay thế.

Mặc kệ thay đổi thế nào, đối Tần Mộc mà nói, kết cục đều giống nhau: Không biết tự lượng sức lao ra cứu người, sau đó, bị đánh……