Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 138: Lễ khánh thành [2]




Đại sảnh tiệc rượu dần dần yên lặng, ngay cả dàn nhạc đang diễn tấu cũng được người nào đó cho ngừng diễn, scandal của Tần Mộc và Tạ Giai Giai lần này ồn ào huyên náo lâu như vậy, đương sự cũng là lần đầu chạm mặt, chuyện này coi như là hiếm thấy, các phóng viên đều chú ý vào hai người họ, nhưng mà tân khách ở hiện trường, có không ít người dời đường nhìn lên người Tiêu Dật.

“Tiểu Mộc, tính tình của phụ nữ mang thai luôn cáu gắt.” Tiêu Dật nhàn nhạt nói, mơ hồ mang theo chút ý cười, cậu đi đến bên cạnh Tần Mộc, cười tao nhã khéo léo nhìn Tạ Giai Giai, dịu dàng mở miệng:“Giai Giai, em đi đường vất vả, đến sô pha nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói.”

Người không biết nội tình chỉ cảm thấy Tiêu Dật đang giải vây cho Tần Mộc, mà người hiểu biết Tiêu Dật đều nhếch khóe miệng, dáng vẻ chờ xem kịch vui.

Tạ Giai Giai không phải chưa từng gặp Tiêu Dật, nhưng trước kia gặp nhau dáng vẻ cậu luôn luôn lạnh nhạt, dù tuấn mỹ vô song, lại cao cao tại thượng, khó có thể chạm đến, không dễ dàng thân cận giống như Tần Mộc, bây giờ nhìn thấy cậu nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng thân cận như vậy, không khỏi đỏ mặt, những lời vốn dĩ muốn nói ra lại nghẹn ở cổ họng, cuối cùng cũng không nói ra được, lập tức siết chặt cái túi trong tay, cắn môi không lên tiếng.

Tiêu Dật thấy phản ứng của Tạ Giai Giai phản ứng, cũng không vội vã chờ cô mở miệng, chỉ kiên nhẫn tiếp tục yên lặng tăng áp lực cho cô, quả nhiên, một lát sau, chỉ thấy Tạ Giai Giai cắn môi nhẹ nhàng gật đầu, gắng nặng trong lòng của Tiêu Dật nhẹ hơn một chút, đang muốn nghiêng người dẫn đường, đã bị người kéo cổ tay lại, cậu quay đầu, đối diện với ánh mắt không vui của Tần Mộc, Tiêu Dật âm thầm trừng mắt nhìn hắn một cái, âm thầm dùng sức rút tay ra khỏi tay Tần Mộc.

Tần Mộc nhìn Tiêu Dật cố ý đi chậm lại nói chuyện với Tạ Giai Giai, trong lòng buồn bực, càng tức giận người phụ nữ kia thêm ba phần, chân lại tự động đi theo.

“Nhìn không ra nha, thằng nhóc kia lại diễn vai thần tượng.” Trần Minh tấm tắc không dứt.

Diệp Thanh Mộc mỉm cười:“Nếu không phải vì công ty, sao tiểu Dật có thể cúi đầu.”

“Đây sao có thể gọi là cúi đầu, rõ ràng chính là mỹ nam kế mà, anh không thấy dáng vẻ mê trai của cô gái kia sao.”

Âm nhạc một lần nữa vang lên, mọi người vốn dĩ đang chờ mong trò hay lại bị hai ba câu hóa giải như vậy, thật sự là có chút làm cho người ta thất vọng. Nhưng mà, người thất vọng cũng không bao gồm phóng viên, bọn họ vẫn chuyên nghiệp như cũ mà đi theo.

Tiêu Dật yên lặng nhìn bốn phía, dẫn theo Tạ Giai Giai ngồi xuống sô pha cách Tần lão gia không xa, vị trí này làm cho một vài người muốn đến xem náo nhiệt đều ngừng bước, không xem mặt tăng phải xem mặt phật, trước mặt Tần lão gia đi xem scandal của cháu ông, chuyện này người bình thường không dám cũng sẽ không làm.

Nhìn Tạ Giai Giai ngồi xuống sô pha, Tiêu Dật nâng tay lên, Mộ Dung Phong đã cầm một ly sữa đến, đặt ở trước mặt Tạ Giai Giai, Tần Mộc theo đến, không chút do dự ngồi ở bên cạnh Tiêu Dật, đối diện Tạ Giai Giai. Tiêu Dật đợi một lát, lúc này mới mở miệng, trên mặt vẫn khẽ mỉm cười như cũ:“Giai Giai, trong lòng chúng ta đều rõ ràng, đứa nhỏ cũng không phải của Tần Mộc, em cứ ồn ào nhiều lần như vậy, có ý nghĩa gì? Anh từng nghe nói, phụ nữ mang thai là chuyện vất vả nguy hểm nhất, đang lúc quan trọng này em nên nghe lời bác sĩ, dưỡng thai cho tốt, sinh đứa bé ra mới đúng.”

Tạ Giai Giai nghe được lời Tiêu Dật nói, hơi động lòng, cô cầm ly sữa, hàng lông mi nhẹ nhàng rung động.

Tiêu Dật cũng không chờ cô trả lời, tiếp tục nói:“Với thái độ và lời nói lúc em vừa vào cửa, anh đoán không ra mục đích em đến đây hôm nay, chẳng lẽ đến đây chỉ vì để cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của em? Em phải biết rằng, giới giải trí này không có hai chữ đồng tình.”

Tạ Giai Giai ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Dật, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rất cường điệu, nụ cười càng ngày càng to, cô tự mình cười nửa ngày, khóe mắt nhìn thấy sắc mặt hai người đối diện không thay đổi, trong lòng đột nhiên xuất hiện chút oán giận:“Nếu không tận mắt nhìn thấy, tôi thật không dám tin tưởng, thái tử điện hạ luôn luôn cao cao tại thượng thế mà lại nói với tôi nhiều lời như vậy. Cậu muốn biết mục đích tôi đến đây hôm nay? Tôi đây nói cho cậu biết, hôm nay tôi đến, không phải vì bản thân tôi, tôi chỉ tới nghiệm chứng một chuyện.” Nói xong, nàng buông ly sữa, từ trong túi lấy ra một xấp ảnh ảnh chụp, đứng lên, cao giọng nói:“Hôm nay tôi đến, chỉ là muốn biết quan hệ giữa hai người rốt cuộc là cái gì! Rốt cuộc có phải là người yêu hay không!” Nói xong, vung tay lên, ảnh chụp bay đầy trời, trong ảnh chụp đều là hình ảnh thân mật của Tần Mộc cùng Tiêu Dật.

Không ai dự đoán được Tạ Giai Giai sẽ ra chiêu này, càng không ai dự đoán được sau khi đưa ảnh chụp ra, cô lại ôm bụng ngã xuống sô pha, mà dưới thân cô, đang chảy ra một dòng chất lỏng đỏ sẫm. Hiện trường có chút mất kiểm soát, Từ Văn Khiêm cứng rắn kéo Tiêu Thần, không cho hắn tiến lên, các phóng viên nhào tới đống ảnh trên mặt đất, một vài người phụ nữ đi đến chỗ Tạ Giai Giai, tuy rằng không thích cô, nhưng dù dao cũng đang mang thai, con người luôn có bản năng đồng tình kẻ yếu, trường hợp lúc nãy, từ xa xa nhìn lại, Tạ Giai Giai vẫn không nói gì, đều là Tiêu Dật nói, mà Tạ Giai Giai lại đột nhiên kích động, mọi người cứ như vậy hiểu sai câu chuyện.

Dù đã biết ảnh chụp bị mất, nhưng bởi đã lâu, hơn nữa được Tần Hiểu cam đoan, Tiêu Dật gần như đã quên việc này, bây giờ ảnh chụp đột nhiên bị phát tán, cậu mờ mịt trong chốc lát, lập tức nhìn thấy Tạ Giai Giai đột nhiên ngã xuống, nhanh chóng lấy lại tinh thần:“Bác sĩ Lương!”

Bác sĩ Lương là bác sĩ gia đình của Tần gia, hôm nay rảnh rỗi cũng tới đây xem náo nhiệt, từ lúc nhìn thấy Tạ Giai Giai ngã xuống ông cũng đã chạy tới, cẩn thận xem xét một chút, mày nhíu càng ngày càng chặt:“Nơi này không có thiết bị, mau đưa đến bệnh viện.” Còn nửa câu cuối cùng bị ông nuốt vào trong, sợ là sắp sinh non.

Tần lão gia nhìn thấy bác sĩ Lương nhìn về phía mình, cũng đã hiểu rõ, khôn khéo như ông chỉ trong chớp mắt đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, Tần lão gia vẫn nhàn nhã ngồi nhìn chống gậy, đi đến nơi hỗn loạn đó, dần dần, âm thanh ồn ào bốn phía nhỏ đi, Tần lão gia cúi đầu, nhìn thấy đứa cháu luôn luôn tự tin kiêu ngạo của ông trong mắt lại có chút yếu ớt cùng sợ hãi, ông vươn tay, hiền lành lau mồ hôi trên trán Tiêu Dật, nhìn cậu khẽ cười cười.

Tiệc rượu lại càng yên tĩnh, tất cả mọi người có thể rõ ràng nghe được tiếng rên rỉ của Tạ Giai Giai. Ngoại trừ Tiêu Dật, tất cả người Tần gia ở đây đều biết, Tần lão gia nổi giận.

Tình trạng của Tần Mộc tốt hơn Tiêu Dật nhiều lắm, hắn cũng không để ý việc công khai tình cảm giữa mình và Tiêu Dật, hắn cùng Tiêu Dật là dựa vào thực lực đi đến ngày hôm nay, nếu nhóm fan thật sự không thể chấp nhận, hắn cũng không để ý cùng Tiêu Dật rời khỏi giới giải trí, nhưng tuyệt đối sẽ không rời khỏi sau khi bị công khai, đây tuyệt đối không phải thời cơ tốt. Lúc nhìn thấy ảnh chụp, trong đầu Tần Mộc suy nghĩ rất nhiều, đồng thời cũng hiểu được mục đích của Tạ Giai Giai, xem xét tất cả mọi chuyện, giấy xét nghiệm DNA Nhiêu Thiến đưa cho Tiêu Dật, chẳng qua chỉ là màn sương đánh lạc hướng. Đầu óc Tần Mộc xoay chuyển không ngừng, giơ tay cầm tay Tiêu Dật thủ, hắn là không ngại, nhưng hắn biết, Tiêu Dật để ý.

Xe cứu thương rất nhanh đã tới, một đám bác sĩ y tá kéo đến, Tạ Giai Giai được đưa đỉ, chỉ để lại vũng máu trên sô pha. Mọi người lấy lại tinh thần, im lặng một hồi, có mấy người tìm cớ chào hỏi xong liền rời khỏi, có một là có hai, rất nhanh, những người khác cũng đều noi theo, vội vàng rời khỏi, lễ khánh thành vốn vui vẻ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, may mà, cũng không phải tất cả mọi người đều đi, còn có một nửa tân khách ở lại, chẳng qua không khí không bằng lúc nãy, tốp năm tốp ba đứng gần nhau, thấp giọng nói chuyện.

Ảnh chụp trên đất đã được dọn dẹp, nhưng mà trong khung cảnh hỗn loạn lúc nãy, người muốn có cũng đã sớm cầm lấy, loại chuyện này một khi lộ ra, tin tức sẽ truyền rất nhanh, Tiêu Dật không cần nghĩ cũng biết giờ phút này mọi chuyện đã bị chia sẻ điên cuồng trên mạng. Lễ khai mạc cứ như thế kéo màn, tiễn bước vị khách cuối cùng, nhóm thành viên hội đồng quản trị cũng dần dần rời khỏi, nhưng mà dáng vẻ muốn nói lại thôi trước khi đi làm cho Tiêu Dật có chút lo lắng. Trần Minh cùng Diệp Thanh Mộc đã sớm biết quan hệ của Tiêu Dật cùng Tần Mộc, Tề Bân cũng không thèm để ý, dù sao lễ khai mạc chỉ là làm cho người ta xem, hắn cần chính là thành tích, kiếm tiền mới là quan trọng nhất!

Hội trường lớn như vậy lập tức vắng vẻ đìu hiu, Tần Mộc kề sát Tiêu Dật, cảm thấy tay cậu càng ngày càng lạnh, trong lòng có chút đau, giơ tay ôm bả vai Tiêu Dật, thở dài:“Tạ Giai Giai thật sự là đáng giận, anh còn tính qua một thời gian nữa tỏ tình trước mặt mọi người, kết quả bị cô ta giành trước.”

Tiêu Dật mím môi, không lên tiếng.

“Tần Mộc! Lấy tay bẩn của cậu ra!” Tiêu Thần tức giận xuất hiện ở phía sau Tần Mộc, mu bàn tay đang ôm Tiêu Dật lập tức đau xót, hắn vô thức rụt lại, liền cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, thì ra là Tiêu Dật bị Tiêu Thần lôi đi.

Tần Mộc nhảy dựng lên:“Tiêu Thần! Anh không đi theo Từ đại thiếu nhà anh đi, chạy tới cướp Tiêu Dật của tôi làm cái gì!”

Từ lão gia cách đó không xa nghe được Tần Mộc nói “Từ đại thiếu nhà anh”, lông mi lập tức run lên, Tần lão gia cười ha hả nói:“Từ lão, chúng ta đều già rồi, chuyện của người trẻ cứ để cho bọn nhỏ tự xử lý là được rồi.”

Từ lão gia khẽ hừ một tiếng:“Không biết lúc nãy ai tức giận như vậy, tưởng tôi mắt mờ nhìn không ra?”

Đầu này, Tiêu Thần còn đang cùng Tần Mộc mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Tiêu Dật vướng ở giữa, hai tay bị bọn họ mỗi người kéo một cánh, may mà hai người chỉ nói chuyện không hành động, bằng không cậu thật sự lo cho cánh tay mình.

Nhìn thấy Tiêu Thần đưa tay tới eo, Tần Mộc lập tức kêu to:“Nè! Tiểu Dật còn ở trước mặt tôi đó! Anh dám lấy binh khí, làm em ấy bị thương tôi không để yên cho anh!”

“Cậu tưởng tôi là cậu chắc?” Tiêu Thần hừ lạnh, như để chứng minh lời nói của mình, lập tức không chút do dự rút kiếm ra, đánh đến trên người Tần Mộc.

Tần Mộc nhanh tay lẹ mắt, lập tức nhảy lại gần Tiêu Dật, giống như bạch tuộc ôm chặt lấy cậu, tỏ vẻ đáng thương kêu:“Tiểu Dật, Tiêu Thần bắt nạt anh! Em xem kìa!”

Bị hai ồn ào như vậy, Tiêu Dật cũng không còn rầu rĩ nổi nữa, cậu có chút bất đắc dĩ, lên tiếng trấn an Tiêu Thần:“Tiểu Thần, mau thu kiếm, để cho người ta thấy không tốt.”

Vừa nói xong, điện thoại vang, là di động của Tần lão gia, tổng quản đại nhân nghe máy, trả lời vài tiếng, tắt điện thoại, trầm giọng nói:“Tạ Giai Giai sinh non.”