Thành viên của hai đội lần này thoạt nhìn đều có chút buồn cười, trên mặt tất cả hoặc nhiều hoặc ít đều có vết bầm, trong lòng mọi người đều biết rõ chuyện gì xảy ra. Cái gọi là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt, hai đội vừa mới ra sân lập tức liền trừng mắt, đôi mắt một người so với một người càng thêm sắc bén, trong không khí sấm chớp rền vang, may mà lúc này cũng không có người mở miệng hoặc là động thủ.
Làm lễ khai trận xong, nhóm trọng tài lần lượt vào chỗ, hai đội đều tự vào vị trí, chọn danh sách cầu thủ ra sân. Bên này Tiêu Thần đến đã giúp mọi người tăng không ít sĩ khí, hơn nữa không khí của ngày hôm nay căng thẳng hơn, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn thử, buổi tối hôm trước Tề Bân cũng đã trao đổi với huấn luyện viên về đội hình trên sân, không ngờ Tiêu Thần cùng Từ Văn Khiêm đột nhiên xuất hiện, lại bởi vì Tiêu Thần ra sức tiến cử Từ Văn Khiêm ra sân, Tề Bân nghĩ nghĩ, hỏi huấn luyện viên, huấn luyện viên gật gật đầu đồng ý rồi, trận này đánh với trường thể thao hắn đoán là sẽ thất bại, mà hạng hai cũng có thể vào chung kết tỉnh, cho nên mục tiêu của huấn luyện viên là vị trí thứ hai. Những người khác cũng không biết suy nghĩ của huấn luyện viên, Tề Bân đọc tên thành viên sẽ ra sân, mọi người đều nóng lòng muốn thử, đám nhóc này ngày thường đều chưa từng chịu thiệt thòi, sau trận đánh nhau tối hôm qua, hôm nay đều muốn dạy dỗ đối phương một lần.
Tiêu Thần ngắn gọn dõng dạc nói:“Dạy dỗ đám vô học kia!”
“Được!”
Mỗi thành viên đều có vị trí và cương vị riêng, trận đấu chính thức bắt đầu, quả bóng thứ nhất, đập bóng, tiền đạo của hai đội đứng ở vị trí của mình đoạt quả bóng đầu tiên trọng tài ném ra, vốn dĩ loại chuyện này là của Tiêu Thần, từ trước đến nay hắn cướp bóng chưa từng thất thủ, nhưng mà bởi vì hắn bị thương, sau khi mọi người thương lượng, nhiệm vụ này liền giao cho người cao nhất trong đội là Tần Mộc, nhưng mà vừa rồi, Tiêu Thần thuyết phục mọi người để cho Từ Văn Khiêm lên, cho nên bây giờ, người đứng ở giữa sân đổi thành Từ Văn Khiêm. Tần Mộc cũng không ý kiến, hắn là một trong số ít người biết bản lĩnh thật sự của Tiêu Thần, hắn cũng học được không ít thứ, Từ Văn Khiêm cùng Tiêu Thần cùng nhau sống nhiều năm như vậy, chắc chắn có thể học chút bản lãnh.
So sánh với tiền đạo cao to lớn của đối phương, Từ Văn Khiêm có vẻ quá mức hào hoa phong nhã, đối mặt với vẻ mặt khiêu khích của đối phương, Từ Văn Khiêm nâng mắt, lạnh lùng nhìn qua, uy áp của Từ gia đại thiếu phóng thích, người thường làm sao đỡ được, quả nhiên, tiền đạo của nhìn thấy tầm mắt hắn lập tức nhìn sang hướng khác. Lúc này, quả bóng rổ trong tay trọng tài đã bay lên không trung. Tiền đạo trường thể thao lập tức nhìn chằm chằm quả bóng, thấy đã đến lúc lập tức dùng sức, người liền nhảy lên giữa không trung, đồng thời cánh tay dài duỗi ra muốn bắt bóng, gần như là cùng lúc, Từ Văn Khiêm cũng di chuyển, nhảy lên, dĩ nhiên còn cao hơn tiền đạo trường thể thao một ít. Sau đó, mọi người liền nhìn thấy tiền đạo trường thể giáo vốn đã chắc chắn nắm được bóng trong tay trong chớp mắt đã bị Từ Văn Kkhiêm cướp đi rồi, trên khán đài lập tức vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Từ Văn Khiêm ôm bóng rơi xuống đất, lập tức chạy về phía sau đối phương, Tần Mộc cùng Tề Bân đã bọc theo hai bên sườn hắn. Nhóm người trường thể thao còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ chuyện cướp bóng thất bại vừa rồi, liền nhìn thấy ba người của đối phương chạy đến phần sân của mình, lập tức tiến lên chặn bóng của Từ Văn Khiêm, có lẽ là tư thế của Từ Văn Khiêm quá mức cường thế, cho nên đám người trường thể thao cảm thấy hắn tuyệt đối sẽ không ném bóng trong tay ra, lập tức có ba người hướng về phía hắn, nhưng mà, ngay lúc bọn họ chặn hết đường của Từ Văn Khiêm, lại thấy hắn xoay người, thế mà lại chuyền bóng cho Tần Mộc phía sau, Tần Mộc nhận bóng, dưới chân đạp phải vạch ba điểm, chỉ thấy hắn lui về phía sau một bước nhỏ, nhảy lên, bóng rổ trong tay vẽ một đường cong hoàn mỹ vào rổ của đối phương, ba điểm!
Tiếng reo hò vang liên tục, ngay cả Tiêu Thần luôn luôn trầm ổn cũng nhịn không được quay đầu, mặt mày hớn hở:“Bọn họ phối hợp thật tốt!”
Tiêu Dật nhợt nhạt cười, gật gật đầu, giơ tay đè lại cánh tay muốn vung lên của Tiêu Thần:“Lúc này mới vừa bắt đầu, ngươi kích động như vậy làm cái gì?”
Mặt Tiêu Thần đỏ lên, úp úp mở mở hai tiếng, quay đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm giữa sân, Tiêu Dật nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, cũng nhìn về phía sân.
Quả bóng đầu tiên rất là phấn khích, nhưng mà hậu quả cũng thực nghiêm trọng, đám người trường thể thao cảm thấy mình bị một cái tát trước mặt mọi người, trong khoảng thời gian tiếp theo, dùng hết sức lực, rất nhanh liền đoạt lại điểm mất đi, mà người của học viện Đế Đan cũng cảm thấy tức giận, hơn nữa sĩ khí tăng cao từ quả bóng đầu tiên, trên khán đài đầy tiếng cổ vũ, cảm thấy chỉ là mới bất đầu.
Phong trào thể dục thể thao đều là tương đối tàn khốc, mà bóng rổ càng tương đối vi diệu, chỉ cần cậu không đụng vào tay cùng chân, những chỗ khác trên người tùy cậu đụng, cứ như vậy, thể chất tốt tất nhiên sẽ chiếm ưu thế, trường thể thao quanh năm suốt tháng huấn luyện, một thân cơ bắp cũng không dùng để nhìn, nhưng mà ở phương diện này, đội ngũ của học viện Đế Đan cũng không kém bao nhiêu, nếu nói thể chất của trường thể thao là vận động huấn luyện mà có, như vậy bọn Tề Bân chính là gia đình huấn luyện, đứa nhỏ nhà có, có ai từ nhỏ không đi học tự vệ? Cộng thêm cách ăn uống, thân thể cũng không kém chút nào.
Nhưng mà, lúc thi đấu được một nửa, người trường thể thao bắt đầu có động tác nhỏ, bên học viện Đế Đan có không ít người đều bị “không cẩn thận” đụng ngã, Tề Bân tức giận đến mặt mày hung tợn, lại không thể làm gì, trọng tài thực công bằng đúng lúc phán đối phương phạm quy, nhưng mỗi người bên kia phạm quy một hai lần đã được thay ra, cũng không có biện pháp gì, Tiêu Thần nhíu chặt đôi mày rậm, vài lần muốn đứng dậy đều bị Tiêu Dật đè lại, lúc này, tiếng còi kết thúc hiệp thứ hai vang lên, mọi người nổi giận đùng đùng chạy xuống, có mấy người nhịn không được xoa chỗ bị đụng đau trên người.
“Bọn kia thực đáng ghét! Không dám tới đụng bọn tôi, cứ liên tiếp đụng các cậu, đau không?” Tề Bân nổi giận đùng đùng.
Mấy người trong nhóm dự bình vội vàng lấy túi chườm nước đá đến chườm cho bọn họ, Tần Mộc cau mày:“Bọn họ cũng không đụng chúng tôi, có lẽ là được dặn dò.” Thật sự, nhóm người thể giáo chỉ lo đụng hai hậu vệ, lại rất quy củ với Tần Mộc cùng Từ Văn Khiêm còn có Tề Bân, rõ ràng là được dặn dò, biết ba người bọn họ không dễ chọc.
Tiêu Thần trầm giọng nói:“Nếu không được thì cứng rắn.” Nếu thực sự ra tay, không nói đến những người khác, ít nhất Tần Mộc cùng Từ Văn Khiêm bí mật ra tay tuyệt đối không thành vấn đề, xem ra Tiêu Thần thật sự tức giận.
“Hồ đồ!” Tiêu Dật khiển trách Tiêu Thần một câu, lúc này mới quay đầu, không nhanh không chậm mở miệng:“Nếu đối phương biết mềm nắn rắn buông, chúng ta đưa ra 5 người bọn họ tuyệt đối không dám động vào là được rồi.”
Đôi mắt Tề Bân lập tức sáng lên:“Ý kiến hay!”
Tiêu Dật nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tự đắc của đám người thể thao cách đó không xa, đôi mắt tối lại, nhẹ giọng nói:“Tôi nhớ rõ có một điều, ác ý phạm quy sẽ trực tiếp kết thúc trận đấu đi?”
Nghe Tiêu Dật nói xong, vài người Tần Mộc Từ Văn Khiêm lập tức hiểu rõ, duy chỉ có Tề Bân còn ở trạng thái mơ hồ:“Có luật như vậy sao, như thế nào?”
“Gậy ông đập lưng ông, nếu bọn họ có tâm phạm quy, vậy thành toàn bọn họ.” Tiêu Dật gằn từng tiếng nói rõ ràng.
Trương Mạn nhìn Tiêu Dật trước mắt, giơ tay nhấc chân vẫn tao nhã cao quý như cũ, lại có thể nói ra lời như vậy, nếu không phải đứng ở trước mặt cậu, dù thế nào cô cũng sẽ không tin tưởng Tiêu Dật dạy mọi người cách đối phó đối thủ! Còn là cách không quang minh, cô tin tưởng giờ phút này mọi người trên khán đài nhìn bên này sẽ không chút do dự cho rằng Tiêu Dật đang an ủi đồng đội, hơn nữa còn có hiệu quả rõ rệt, bạn xem, mấy người đang tức giận kia không phải đều hết giận mỉm cười sao?
Cuối cùng Tề Bân cũng không còn ngốc, sau khi hiểu được ý Tiêu Dật liền vỗ tay cười to:“Loại chuyện này tôi thích! Nhưng mà năm người nào ra sân?”
Tiêu Dật rõ ràng đã nghĩ xong toàn bộ kế hoạch, lập tức nói tiếp:“Bọn họ tuyệt đối không dám động vào Tần Mộc, cậu vừa mới ở trước mặt phóng viên uy hiếp nói muốn kiện bọn họ phá sản, về phần Văn Khiêm, bọn họ cũng là không dám động. Như vậy còn lại hai người, một là tôi, một người cuối cùng, cậu lên.” Người Tiêu Dật chỉ cuối cùng, là bạn cùng phòng của Tề Bân.
Còn không chờ cậu nói xong, đã bị Tần Mộc bác bỏ:“Em không biết đánh bóng rổ, không thể ra sân, lỡ đâu bị thương rồi sao bây giờ!”
Tiêu Dật nhìn hắn một cái:“Ta cũng nhìn ngươi đánh 2 năm, nên biết đều biết, tiến công chủ yếu là mọi người, ta chỉ phụ trách phòng ngự, đánh bóng của bọn họ ra là được rồi.”
Tần Mộc còn muốn phản đối, lại bị Từ Văn Khiêm cản, hắn nhìn Tiêu Thần:“Bọn họ không dám động Tiêu Dật, chỉ là phòng ngự, không thành vấn đề.”
Cuối cùng Tề Bân chốt lại:“Vậy quyết định như vậy! Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết bọn họ, đến lúc đó chúng ta 5 đánh 4, tiểu Dật trăm phần trăm an toàn.”
Lúc này, tiếng còi kết thúc giờ nghỉ ngơi vang lên, dù Tần Mộc có trăm ngàn cái không muốn, vẫn chỉ có thể gật đầu, thật ra đối với tất cả quyết định của Tiêu Dật, hắn cuối cùng đều sẽ đồng ý. Tiêu Dật nhìn dáng vẻ Tần Mộc chu môi vẻ mặt không vui, nhếch khóe miệng một cái, đứng lên cởi áo khoác, lộ ra đồng phục của đội bên trong, Tần Mộc chưa từng hối hận về hành động kiên quyết ủng hộ Tề Bân cũng chuẩn bị đồng phục của đội cho Tiêu Dật như bây giờ.
Lúc đám người trường thể thao đắc ý quay lại sân bóng, nhìn thấy những người của đối phương đi lên, lập tức trợn tròn mắt, đây là chuyện gì? Tiêu Dật không phải không chơi bóng sao? Sao cũng chạy lên đây? Đây không phải là thêm phiền sao? Còn có người kia, thế mà lại là hắn!!! Hắn ở trong đội bóng đá của tỉnh! Nghe nói đội bóng đá quốc gia còn có người rất vừa ý với hắn, hắn thế mà còn có thể đánh bóng rổ! Có lầm hay không! Cái này còn đánh cái rắm! Một đám đều không thể đụng vào được!
Ngược lại với sự yên lặng của bọn họ, trên khán đài vang lên tiếng thét chói tai, Tiêu Dật thế mà còn có thể đánh bóng rổ!!!
Nhìn thấy vẻ mặt đối phương dại ra, Tề Bân hừ lạnh, sự oán giận đè ép thật lâu cuối cùng cũng được quét sạch, thầm muốn chống nạnh giơ ngón giữa về phía đối phương: Có bản lĩnh lại đến đụng! Đến đây!
Hiệp ba của trận đấu bắt đầu, Tiêu Dật làm hậu vệ được Tần Mộc dặn dò không cần chạy loạn, giữ phía dưới rổ là được rồi, không muốn làm cho Tần Mộc quá mức lo lắng mà phân tâm, Tiêu Dật gật gật đầu thật sự ngoan ngoãn đứng ở gần cái rổ, trên khán đài lại thét chói tai, phỏng chừng không bao lâu, trên mạng sẽ có bài Mộc Mộc tiểu trung khuyển cẩn thận chăm sóc thái tử điện hạ, ngay cả ra sân cũng không nhẫn tâm để cho thái tử điện hạ chạy ngược chạy xuôi, chỉ để đứng ở gần cái rổ, mà thái tử điện hạ cũng nghe theo lời đề nghị, thật sự không chạy, đây là hình ảnh cực kỳ manh cực kỳ đáng yêu a!
Lần này những người trường thể thao đứng đắn hơn rất nhiều, nên đánh thế nào liền đánh thế đó, Tề Bân lại từng bước ép sát, trong lòng muốn đối phương mau phạm quy, sau đó hắn sẽ thừa cơ làm cho đối phương phạm quy ác ý, trong lòng tính toán, Tề Bân càng đánh càng hăng, liên tục vào ba quả, tuy rằng những người khác cướp được đều chuyền cho hắn, chỉ hy vọng đối phương mau “phạm quy nho nhỏ”, đáng tiếc một lần cũng không có, Tề Bân thực thất bại, một chút không cẩn thận, để cho đối phương có khoảng trống vượt qua, một đường chạy tới trước mặt Tiêu Dật, tim Tần Mộc đập mạnh, dưới chân như có gió,chạy qua phía bên kia, lại luôn bị người trước mặt cản trở, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu tức giận, muốn đẩy người trước mặt đi, may mà còn một chút lý trí khống chế hành vi của mình, bằng không sẽ không phải là đối phương phạm quy ác ý mà là hắn phạm quy ác ý.
Tiêu Dật cũng không có lúng túng, ánh mắt nhìn quả bóng của người kia, dưới chân bước một bước nhỏ, thẳng đến khi người nọ xông qua, nhảy lên rổ, Tiêu Dật chọn đúng thời cơ nhảy lên từ phía sau người nọ, giơ tay lấy bóng, người nọ ném xong, cơ thể theo quán tính ngả về phía sau, mà Tiêu Dật ngay phía sau hắn, trong lúc người nọ ở đụng phải Tiêu Dật, cánh tay gần như theo bản năng chống đỡ một chút, Tiêu Dật đột nhiên thét lớn một tiếng, sau đó cùng người nọ cùng nhau ngã xuống, may mắn là, trước khi ngã xuống đất, cậu ôm bụng nghiêng về bên cạnh một chút, thoát khỏi cảnh bị người nọ đè trúng.
“Tiểu Dật!” Tần Mộc hô to một tiếng, cùng lúc với tiếng còi của trọng tài, Tề Bân cũng vọt qua, ngồi xổm hỏi Tiêu Dật thế nào.
Tiêu Dật được Tần Mộc ôm vào trong ngực, cắn môi, bởi vì cơ thể đau đớn mà ánh mắt trở nên ướt át, Tần Mộc lập tức đỏ mắt, quay đầu rống to:“Bác sõ mau tới đây!”
Tề Bân nhìn thấy Tiêu Dật như vậy, vui sướng vừa mới xuất hiện trong lòng lập tức bị dập tắt, Tiêu Dật thật sự bị người nọ đánh sao? Hắn quay đầu liền đánh một quyền không nhẹ không nặng về phía cái người vừa mới đứng lên, giận dữ hét:“Cậu thế mà lại dùng khủy tay đánh Tiêu Dật! Cậu có biết cậu dùng bao nhiêu sức không?”
Người nọ cũng có chút sợ hãi, vừa rồi, hắn thật sự không phải cố ý mà, lúc từ không trung rớt xuống, phía sau đụng phải người nọ liền theo bản năng chống đỡ một chút, về phần hắn dùng bao nhiêu sức, thật sự là nói không rõ, có lẽ không nhẹ.
Bác sĩ kiểm tra tổng thể một chút, không có vấn đề gì lớn, chỉ là bên sườn bị bầm một khoảng lớn, có lẽ vừa rồi đánh trúng nơi này, cho nên mới đau như vậy, trong lúc này, Mộ Dung Phong cũng đi ra sân bóng, giúp Tần Mộc ôm Tiêu Dật đến chỗ nghỉ ngơi, Tiêu Dật lắc đầu:“Không có việc gì, hắn chỉ đụng tới xương trên lưng tôi, đau.”
Tần Mộc biết Tiêu Dật có thể chịu đựng thế nào, bây giờ đã đau ra nước mắt, có thể thấy được bị nặng cỡ nào, nhìn thấy Tiêu Dật như vậy, trong lòng hắn đau đến nói không ra nói, người căng thẳng giống hắn còn có Tiêu Thần, nếu không vì Từ Văn Khiêm thấy không thích hợp mà liều mạng đè Tiêu Thần lại, có lẽ miệng vết thương đã vỡ ra.
Tiêu Dật thật sự không nói dối, lúc nãy bị đụng đau một chút, lúc này đã không có gì đáng ngại, nhìn thấy dáng vẻ Tần Mộc cùng Tiêu Thần, lần thứ hai lên tiếng an ủi bọn họ:“Thật sự không có việc gì, nhiều người nhìn như vậy, sắc mặt các ngươi đừng khó coi như vậy, tiểu Thần, ngươi ngồi yên đừng nhúc nhích.”
Trọng tài phán người kia phạm quy ác ý, bị phạt ra sân, trận đấu lại tiếp tục bắt đầu, có lẽ là vì Tiêu Dật bị thương, nhóm người trường thể thao liền trở nên cẩn thận, mà những người của học viện Đế Đan lại lửa giận công tâm, có thể tưởng tượng được kết cục.
Trận đấu vừa kết thúc, Tiêu Dật đã bị Tần Mộc mang đi bệnh viện, cùng đi còn có một đám người, trước khi đi, Tiêu Dật nhìn dáng vẻ lo lắng của những người trường thể thao, liền vỗ vỗ tay Tần Mộc:“Chơi bóng nào có ai không ngã, hắn thật sự không cố ý mà, nếu không với sức lực của hắn, sao ta có thể không đau nhanh như vậy, đừng truy xét chuyện này nữa.” Giọng cậu không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho những người gần đó nghe được, những người này có phóng viên, cũng có giáo viên trường thể thao.
“Em không có việc gì là tốt rồi, chuyện khác không quan trọng, anh không trách hắn, anh chỉ trách anh không nên cho em ra sân, rõ ràng em không biết chơi bóng.” Đó là lời trong lòng của Tần Mộc, chỉ cần Tiêu Dật không có việc gì, thế nào cũng được.
Tiêu Dật cười cười không nói nữa.
Kết qua kiểm tra không có sao, lúc này Tần Mộc mới nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi trên trán Tiêu Thần cuối cùng cũng ngừng toát ra bên ngoài, Từ Văn Khiêm nghiêm mặt, lôi kéo Tiêu Thần vào phòng bệnh thay thuốc. Tề Bân tựa ngoài cửa nháy mắt nhìn Tiêu Thần, lại nhìn thấy Từ Văn Khiêm quay đầu lại, lập tức quay đầu làm bộ đang nói chuyện với người khác, bạn cùng phòng hắn vẻ mặt bất đắc dĩ, sao người này vẫn như đứa trẻ mãi không lớn!
Một giờ sau, mọi người liền ra khỏi bệnh viện, phóng viên vẫn canh giữ ở bên ngoài lại ào lên.
“Tiểu Thái Tử điện hạ, vết thương trên người ngài có nặng không? Có kiện người hôm nay đánh ngã mình không?”
“Tiểu Thái Tử điện hạ, về chuyện đánh nhau tối hôm qua ngài có ý kiến gì không?”
“Tiểu Thái Tử điện hạ, tối hôm qua ngài viết ở trên weibo ý là cảm thấy ngài đánh nhau không có sai, xin hỏi trong lòng ngài nghĩ như thế nào?”
“Mộc Mộc, tối hôm qua em đánh một người trường thể thao gãy xương, đối với chuyện này em có cái gì muốn nói không?”
“Sau chuyện đánh nhau tối hôm qua, học sinh trường thể thao nói trên người có nhiều chỗ bị thương, mọi người cũng nhìn thấy, mà các em hình như cũng không tính giải thích, đối với chuyện này các em có ý kiến gì không?”
Tiêu Dật cùng Tần Mộc đã rất quen với trường hợp này, Tề Bân nghe thấy lại mặt nhăn mày nhó, vài lần há miệng muốn nói lại bị người bên cạnh kéo lại, hắn tức giận hừ hừ, một đám người chỉ biết líu ríu hỏi không ngừng, làm sao có nửa phần dáng vẻ để cho người ta nói chuyện!
Chờ người trước mặt hỏi một hồi lâu, Tiêu Dật mới mở miệng thở dốc, thấy cậu hình như muốn nói chuyện, các phóng viên đang hỏi lập tức im lặng.
Tiêu Dật cũng không có nói chuyện, mà là kéo ống tay áo, lộ ra vết bầm trên cánh tay, sau đó kéo áo chữ T lên trên một chút, vết bầm bên hông ở trên cơ thể trắng nõn nhìn mà thấy đau lòng, nghe được chung quanh vang lên tiếng hít khí, Tiêu Dật thả áo xuống, lúc này mới mở miệng:“Cũng không chỉ có bọn họ bị thương, chúng tôi cũng bị thương, trên người bạn học của tôi có rất nhiều chỗ bị bầm.”
“Nguyên nhân xảy ra chuyện lần này có lẽ mọi người đã rõ ràng, là ở Đại bài đương bọn họ dùng ngôn ngữ khiêu khích trước, thậm chí còn giơ tay muốn chạm mặt của tôi, cho nên Tần Mộc mới nhịn không được đẩy tay hắn, sau đó liền đánh nhau. Chuyện này, tôi không biết là tôi làm sai cái gì, chẳng lẽ tôi nên ngồi ở chỗ đó, mặc kệ bọn họ tiếp tục chỉ trỏ tôi thậm chí giơ tay sờ mặt của tôi sao? Hay là nói, gọi điện thoại nói cho người đại diện của tôi để cho hắn đến giúp tôi dạy dỗ đám nhóc này?”
“Vị này là Tề Bân, hắn cùng tôi và Tần Mộc cùng trường tám năm, chúng tôi từ nhỏ 3 tuổi liền bắt đầu đánh nhau, mãi cho đến đầu tháng ba mới bắt tay giảng hòa, việc này cũng đã sớm bị mọi người đào ra, vì sao lúc trước mọi người cảm thấy không có gì, lần này lại cảm thấy tôi sai rồi?”
“Cho dù bộ dạng tôi xinh đẹp, tôi cũng là đàn ông, nào có đàn ông nào không đánh nhau?”
Tần Mộc nắm tay Tiêu Dật chờ cậu nói xong, nói tiếp:“Về chuyện anh nói tôi bẻ gãy xương tay Quách Hoa, đó thật là ngoài ý muốn, lúc ấy tôi ngồi, hắn đi tới muốn chạm Tiêu Dật, tôi liền thuận tay đẩy một chút, có lẽ là vấn đề góc độ, cho nên không cẩn thận gãy, tối hôm qua tôi đã đến bệnh viện xin lỗi, lúc ấy cũng có phóng viên ở đó, chẳng qua lúc ấy không có tâm trạng, cho nên không có nhận phỏng vấn.”
“Tôi cùng tiểu Dật chỉ là thiếu niên cao trung, xin dùng ánh mắt nhìn thiếu niên bình thường để nhìn chúng tôi, nam sinh cao trung thỉnh thoảng đánh nhau là chuyện bình thường nhưng mà, vì sao các người cho rằng chúng tôi đánh nhau là ỷ thế hiếp người? Chúng tôi đánh nhau đều là tự mình ra tay, không có gọi vệ sĩ giúp đỡ, sao lại là ỷ thế hiếp người? Nếu chúng tôi muốn ỷ thế hiếp người, lúc nãy khi tiểu Dật bị thương trên sân bóng sẽ không dặn dò tôi nói với mọi người đối phương không phải cố ý!”
“Về chuyện này chúng tôi sẽ không trả lời nữa, cám ơn!”
Nói xong, Tần Mộc liền nửa ôm Tiêu Dật, che chở cậu ra khỏi đám người, các phóng viên tự động chừa ra một đường, Tề Bân đi theo phía sau bọn họ, khuôn mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, không ngờ Tần Mộc cả ngày cùng hắn cãi nhau ầm ĩ, lúc đối mặt phóng viên, lại trầm ổn như thế. Một đám người đi theo phía sau bọn họ, một đường ra tới xe.
“Đi, chúng ta lại đi Đại Bài Đương ăn một bữa ngon! Sau đó đi ktv ca hát! Đêm nay còn phải uống rượu! Chúng ta không say không về!” Vừa lên xe, Tề Bân liền ồn ào.
“Được! Không say không về!”
Tiếng nói vang dội làm cho Trương Mạn vừa mở miệng muốn nói lại nuốt trở vào, cô vốn định nói: Các cậu còn có hứng thú với chỗ kia sao?
————
Không hiểu xíu gì về bóng rổ @@