Trong sân vận động, trận đấu đã bắt đầu, Tiêu Dật theo thường lệ ngồi ở trong sân, vẻ mặt bình tĩnh ngồi cạnh huấn luyện viên, bên kia là ba người dự bị, còn có một bạn nữ, đó là em gái của một người trong đội, muốn đến xem, vừa lúc bạn nữ hậu cần bị trẹo chân, đang ở trong nhà nghỉ ngơi, vì thế liền để cho cô thay thế.
Cô gái này trước kia vẫn chỉ ở trong TV hoặc là cự ly xa như thính phòng thưởng thức dáng vẻ của Tần Mộc cùng Tiêu Dật, lần này thế mà lại có thể tới giần như thế, tim không khỏi thình thịch đập kịch liệt. Mặt đỏ hồng ngồi ở chỗ kia, chỉ dám dùng khóe mắt nhìn Tiêu Dật cách đó không xa.
Tiêu Dật thật ra cũng không phát hiện, hôm nay quên mang sách theo xem, vì thế ngồi an ổn ở chỗ đó nhìn dáng vẻ chạy ngược chạy xuôi trong sân bóng. Tiêu Dật không biết mình có tế bào vận động hay không, nhưng mà cậu thật sự không có hứng thứ với phong trào thể dục thể thao này, còn không bằng dựa theo cách Tiêu Thần dạy mà luyện công.
Đang nhìn, bên người đột nhiên có người đưa qua một chay nước, Tiêu Dật ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái kia đỏ mặt, vẻ mặt ngượng ngùng giơ nước, giọng nói thật nhỏ:“Cậu khát hay không?”
Tiêu Dật nhìn cô, không hiểu sao nhớ tới bóng người mơ hồ ở chỗ sâu trong trí nhớ, đó là “vị hôn thê” hoàng gia gia cùng phụ hoàng mẫu phi cùng nhau chọn cho cậu, yến hội lúc ấy, bé gái kia cũng là dáng vẻ sợ hãi yếu ớt như vậy, chỉ có một đôi mắt to hết sức sáng ngời. Tiêu Dật lấy lại tinh thần, lúc cô bé kia xấu hổ đến sắp chui xuống đất liền cầm lấy bình nước kia:“Cám ơn.”
Cô bé kia lập tức nở nụ cười, trong ánh mắt lóe ánh sáng vui sướng, Tiêu Dật giống như cũng lây một chút vui vẻ của cô, vỗ vỗ ghế bên người, mỉm cười nói:“Ngồi đi.” Sau đó liền nhìn cô bé kia ngồi xuống, hơi hơi hạ mắt, nhìn nhìn mặt đất, vẻ mặt đỏ bừng. Tiêu Dật cảm thấy có chút ngoài ý muốn, con gái nơi này một đám đều bưu hãn vô cùng, dám đưa thơ tình bày tỏ trước mặt mọi người, không ngờ còn có cô bé thẹn thùng như vậy, thật sự là khó được.
Thật ra sao Tiêu Dật lại có suy nghĩ này, cũng không thể trách cậu, người thẹn thùng đều chỉ dám đứng xa xa nhìn cậu, cậu tất nhiên sẽ không biết có những người đó tồn tại, chỉ có người gan lớn mới dám đi bày tỏ với cậu, kết quả lại làm cho cậu cảm thấy quá mức bưu hãn. Đầu năm nay, làm con gái quả nhiên cũng quá khó khăn!╮[╯▽╰]╭
Nhìn dáng vẻ cô bé kia nhỏ giọng nói chuyện, Tiêu Dật cũng vô thức dịu dàng một ít, cùng cô bé kia câu có câu không trò chuyện.
Đang ở giữa sân mồ hôi như mưa Tần Mộc vừa đánh một trái ba điểm, lập tức đắc ý quay đầu nhìn Tiêu Dật, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy cậu thế mà đang cùng một cô gái nói chuyện phiếm! Nói chuyện phiếm thì thôi đi, thế mà còn lộ ra nụ cười mê chết người kia!!! Trong lòng tiểu trung khuyển Tần Mộc nổi lên tiếng chuông cảnh báo, giơ tay lên, bóng liền bay ra ngoài, bên tai truyền đến tiếng gào giận dữ của Tề Bân:“Tần Mộc cậu làm gì vậy! Vậy mà truyền bóng cho kẻ thù!”
Những người khác nghe được khóe miệng dựng thẳng, tốt xấu gì đây cũng là trận đấu lớn! Đội trưởng không cần làm mọi người mất mặt theo cậu chứ, đã là thời đại nào rồi, đánh trận bóng thôi mà kẻ thù gì chứ! Giật giật khóe miệng, nhìn Tần Mộc hành động, lại dựng thẳng, tên nhóc kia thế mà lại chạy đến khu nghỉ ngơi! Nè nè nè, còn đang chơi bóng đó! Cậu dầu gì cũng là nhân vật của công chúng, làm việc không phân biệt được trường hợp là không thể được.
May mà huấn luyện viên là một người có ánh sắc, lập tức nhìn trọng tài xin nghỉ ngơi.
Tần Mộc sải bước đi đến trước mặt Tiêu Dật, đối với khăn mặt cùng nước của người khác đưa qua chỉ làm như không thấy, liền nhìn Tiêu Dật, Tiêu Dật không rõ, nhìn thấy Tần Mộc chảy vài giọt mồ hôi, gần như theo bản năng đã đem nước trong tay đưa qua, ngẩng đầu hỏi:“Thế nào?”
Mở chai nước, ừng ực uống vài ngụm, lúc này mới cảm thấy thuận khí một chút, cầm khăn mặt lau mồ hôi, cười đến sáng lạn:“Có anh ở đây khẳng định không thành vấn đề.”
Những người khác không khỏi âm thầm xem thường, lúc nãy không biết là ai đột nhiên động kinh.
Cùng Tiêu Dật nói vài câu, lúc này mới tiến đến Tiêu Dật bên tai làm bộ như lơ đãng hỏi:“Cô bé này tên là gì? Lúc nãy anh không nhớ kĩ.”
Tiêu Dật không nghĩ nhiều lắm:“Gọi là Trương Mạn, chung trường học với chung ta, năm nhất.”
Tần Mộc hừ hừ trong lòng, mới một lát, ngay cả tên tuổi đều nhớ kỹ! Tiêu Dật nếu như biết suy nghĩ trong lòng Tần Mộc, có lẽ cũng chẳng biết nói gì, mới một lát, ai không nhớ được!
Một lát sau, hết giờ nghỉ, Tần Mộc chỉ đành bỏ lại Tiêu Dật cẩn thận từng bước ra sân, cô bé kia cũng không phải là loại đặc biệt xinh đẹp, cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ nhắn, được rồi, Tần Mộc thừa nhận nhìn kỹ cũng rất được, đặc biệt phù hợp thẩm mỹ của Tiêu Dật, con gái Giang Nam ôn nhu mảnh mai! Tần Mộc biết, có liên quan đến xuất thân của Tiêu Dật, phụ nữ trong cung đình, ai mà không như vậy? Cho dù là mẫu phi cường thế của Tiêu Dật, cũng vẫn có lúc dịu dàng như nước. Tiêu Dật đương nhiên cũng sẽ thích loại hình thế này, chỉ tiếc ở thế giới này, kiểu con gái này thật đúng là không nhiều lắm. Cho nên Tiêu Dật mới có thể có hảo cảm với Trương Mạn này, bằng không sẽ không đối tốt với cô như vậy.
Tần Mộc đang có tâm sự rõ ràng đánh không tốt, không phải nhận không được bóng, thì chính là chuyền sai người, thậm chí có một lần thế mà lại hồ đồ đến nỗi dẫn bóng chạy đến rổ nhà mình, Tề Bân tức giận đến đầu cũng sắp bốc hơi. Đến lúc này, phải thay đổi người.
Tần Mộc đắc ý vỗ vỗ cậu bạn thế chỗ mình, sau đó vui vẻ đi đến bên cạnh Tiêu Dật, Tề Bân muốn dựng ngón giữa với hắn, cái tên thê nô không tiền đồ! Không đúng! Là phu nô!