Cầu Phi Phi lần thứ hai đã vô tình tạo ra một trận thủy triều thư tình, sau buổi sáng mà cô tặng thư tình cho Tiêu Dật, lục tục có thêm người tỏ tình với Tiêu Dật, với lại, bọn nhỏ sơ trung, rất để ý tới hướng dư luận, hơn nữa có những đứa mới vào năm nhất, tuổi không kém Tiêu Dật bao nhiêu, cho nên xác suất thầm mến nó cũng cao hơn rất nhiều.
Lần này cuối cùng Tần Mộc cũng cảm nhận được cảm giác Tiêu Dật nhìn hắn nhận thư tình lúc trước, thậm chí còn xót xa buồn bực hơn, bởi vì lúc hắn nhận thư tình còn chú ý đến cảm xúc của Tiêu Dật, mà Tiêu Dật lại hoàn toàn không nhìn thấy nội tâm hắn, điều này làm cho hắn rất đau lòng!
Tiêu Dật cầm thư tình, ủy khuất cùng không cam lòng suốt hai năm lập tức được quét sạch, lại liếc mắt nhìn Tần Mộc đang ngồi xổm ở một góc sáng sủa chu môi vẽ vòng tròn, mặt mày Tiêu Dật cong cong, tâm trạng vốn đã không tệ hình như càng thêm sung sướng. Tần Mộc vẽ vòng tròn một hồi vụng trộm quay đầu nhìn Tiêu Dật, lại nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của nó, tâm thủy tinh lập tức tan nát.
Sau hai ngày buồn bực, Tần Mộc chỉnh đốn tâm trạng xong, việc khẩn cấp trước mắt là phải nghĩ cách giải quyết! Thái độ của Tiêu Dật đối với “Người theo đuổi” rất mờ ám! Một chút cũng không đủ rõ ràng! Điều này làm cho Tần Mộc nhịn không được nghi ngờ, có phải Tiêu Dật thật sự tính chọn một người trong số những người theo đuổi này làm “Bạn gái” hay không! Dù sao Tiêu Dật đã sớm có “Vị hôn thê”!
Nghĩ như thế, Tần Mộc thật buồn bực, vò tóc xoắn xuýt hai ngày, Tần Mộc nghĩ tới một biện pháp nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả cả đời nhàn nhã)! Nhưng mà biện pháp đã nghĩ xong, cụ thể phải làm như thế nào còn phải từ từ nghĩ! Sau đó, tiểu trung khuyển Tần Mộc cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười đầu tiên từ khi Cầu Phi Phi đến đưa thư tình cho Tiêu Dật tới nay!
Ngày tháng cãi nhau ầm ĩ luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến cuối học kỳ, album của Bạch Ức Hàn đã bắt đầu thu, Tần Mộc cùng Tiêu Dật vừa thi xong liền chạy vội qua. Bởi vì Tần Mộc đang vào thời kì biến thanh, cổ họng không nên sử dụng quá độ, cho nên thời gian luyện ca mỗi ngày cũng không dài, gần như hát một lần sẽ nghỉ ngơi một giờ, trái ngược với hắn, Tiêu Dật vốn không có áp lực gì, giọng nói vẫn là trong trẻo non nớt của đứa trẻ như cũ.
Album này của Bạch Ức Hàn đã bắt đầu chuẩn bị từ hai năm trước, từ lúc Tần Mộc cùng Tiêu Dật đi tham gia “Đại Minh tinh” thời điểm, cũng đã tính mượn cơ hội tuyên truyền, chỉ tiếc Tiêu Dật đột nhiên rớt răng, liền kéo dài tới bây giờ, dù sao răng không được đầy đủ ca hát sẽ thều thào không phải sao?
Hai năm chuẩn bị khiến cho những bài hát cuối cùng được chọn trong album càng thích hợp với bọn họ, trong đó ca khúc chủ đề là “Chờ”, do Bạch Ức Hàn hát chính, Tiêu Dật cùng Tần Mộc chỉ hát đệm vài câu, bài hát cũng không cần quá nhiều kỹ thuật, chủ yếu vẫn là dựa vào Bạch Ức Hàn. Trong album có hai bài là đặc biệt chuẩn bị vì hai người bọn họ, chia ra thành “Hồi ức tuổi thơ” Cùng “Dấu chân trưởng thành”, đây cũng là hình ảnh của Tiêu Dật cùng Tần Mộc mấy năm qua, bài hát nhẹ nhàng hoạt bát, ca từ sáng sủa dễ thuộc lòng, cũng không cần kỹ thuật cao, nhưng mà yêu cầu với âm sắc hơi cao, nhưng mà chuyện này đối Tiêu Dật cùng Tần Mộc mà nói, hiển nhiên không thành vấn đề, tiếng nói hơi non nớt của Tiêu Dật cộng với giọng nói trầm thấp thời kỳ biến thanh của Tần Mộc, vừa lúc có thể có cái loại cảm giác dần dần trưởng thành.
Dùng lời nói của Tần Thái Nhiên, Bạch Ức Hàn cùng Tiêu Dật kiếp trước nhất định là oan gia, thế cho nên nay gặp mặt phải đối nghịch mới thoải mái, nhưng mà, đôi oan gia này cũng có không ít chỗ tương tự, một trong số đó chính là lúc làm việc rất tập trung, trong lúc thu âm, không khí giữa bọn họ hài hòa giống như cha con, lúc này Tiêu Dật hoàn toàn không có ngạo khí như lúc bình thường, cầm bản thảo đi về phía Bạch Ức Hàn xin chỉ dạy, Bạch Ức Hàn cũng không qua loa, tỉ mỉ nói với nó, lại thường thường hát vài câu, dạy rất dụng tâm. Những người khác trong phòng thu âm nhìn thấy, đều nói giỡn rằng Bạch Ức Hàn đang tự bồi dưỡng người nối nghiệp mình. Có một lần bị Tiêu Dật nghe được, khuôn mặt tuấn tú của đứa nhỏ nghiêm lại, hừ lạnh trong lòng, nó mới sẽ không làm người nối nghiệp của Bạch Ức Hàn đâu!
Thu âm bài hát cũng rất thành công, Bạch Ức Hàn cũng rất vừa lòng với bản thu âm, Tần Thái Nhiên thường thường đến thăm ban, nhìn những người quan trọng nhất của hắn đứng chung một chỗ hát, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn, cũng càng thêm kiên định quyết tâm muốn nâng hai đứa nhỏ lên đỉnh giới giải trí!
Vài người vẫn làm việc đến đêm trước năm mới, đêm giáng sinh, Bạch Ức Hàn cho mọi người nghỉ hai ngày, Tần Mộc thật vui vẻ, quyết định cùng Tiêu Dật ngủ một giấc, kết quả lúc hai người nằm trong ổ chăn nóng hổi, ổ chăn đã bị Lam Kỳ kéo ra, lúc Tần Mộc mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, ngao một tiếng cướp chăn trong tay Lam Kỳ, che lên cơ thể trống trơn của Tiêu Dật, đồng thời căm giận nhìn về phía Lam Kỳ:“Mẹ, sao mẹ không gõ cửa đã vào rồi!”
Lam Kỳ cầm áo ngủ nhung bị vứt cuối giường mặc lên người Tần Mộc, nghe được lời Tần Mộc nói, không khỏi buồn cười:“Bảo bối, thân thể các con mẹ nhìn từ nhỏ tới lớn, chẳng lẽ lúc này còn thẹn thùng?”
Tần Mộc lầu bà lầu bầu mặc áo ngủ:“Chúng con đã trưởng thành, là đàn ông! Không thể tùy tiện để cho phụ nữ nhìn cơ thể!”
Lam Kỳ bật cười, cúi đầu hôn thật mạnh lên mặt Tần Mộc một cái:“Bảo bối con thật sự là rất đáng yêu!”
“Con đã 14 tuổi, không cần mãi hôn con!” Tần Mộc xoay người, giơ tay xoa xoa mặt.
Trong lòng Lam Kỳ có chút mất mát nho nhỏ, nhưng mà đảo mắt đã ném đến sau đầu, đứa nhỏ trong tuổi trường thành có chút phản nghịch là chuyện rất bình thường, việc đó chứng tỏ bảo bối của cô đã thật sự trưởng thành! Nghĩ như vậy, ánh mắt của mẹ Tần lại rơi xuống tiểu bảo bối Tiêu Dật bên cạnh, đứa lớn đã ở thời kỳ trưởng thành, đứa nhỏ mới 10 tuổi mà, còn có thể ôm hôn nhẹ một cái! Vì thế, Lam Kỳ liền hướng về phía Tiêu Dật xuống tay. Tần Mộc nhìn thấy, lập tức chắn trước mặt Tiêu Dật:“Mẹ, mẹ không thể như vậy! Tiểu Dật cũng trưởng thành.”
TIêu Dật phía sau đã bị đánh thức, nó xoa xoa mắt, nghe được lời Tần Mộc nói, vô thức trả lời:“Đúng, con đã trưởng thành, không phải trẻ con.”
Lam Kỳ thực tổn thương, tiểu bảo bối mới mười tuổi sao lại nói đã trưởng thành chứ? Lúc Tần Mộc mười tuổi rõ ràng còn chưa có lớn lên đâu!
Cuối cùng, mẹ Tần ôm ngực đi ra ngoài tìm ba Tần an ủi tâm hồn tổn thương, chỉ để lại một câu:“Vậy các con mau dậy, cùng mẹ đi mua đồ trang trí cây thông Noel!” Bởi vì Lam Kỳ là người châu Âu, cho nên rất xem trọng lễ Giáng Sinh, nên làm cho toàn bộ Tần gia cũng xem trọng ngày hội của phương Tây này.
Chờ Lam Kỳ ra khỏi phòng, lúc này Tần Mộc mới buông lỏng tay đang đè chăn trên người Tiêu Dật ra, vói vào trong chăn sờ soạng cơ thể Tiêu Dật hai cái, miệng nói:“Tiểu Dật, dậy thôi, mẹ muốn dẫn chúng ta đi ra ngoài mua sắm.”
Vừa tỉnh ngủ còn ở trong trạng thái mơ màng Tiêu Dật tùy ý để cho Tần Mộc ăn không ít đậu hủ, sau đó bị kéo dậy, mặc áo ngủ vào, đi vào trong phòng tắm.
Khi bọn họ sửa sang xong xuống lầu, Lam Kỳ đã được Tần Mạch Nhiên dỗ dành xong, nhìn thấy bọn họ, lập tức vui vẻ gọi bọn họ đi ăn điểm tâm. Một giờ sau, cả nhà cùng nhau lên đường.
Tần Mộc cùng Tiêu Dật mặc áo lông thật dày, trên đầu đội mũ, trên cổ còn quấn khăn quàng cổ, hai người thoạt nhìn tròn vo, giống như một quả cầu, nhóm người lớn Tần gia vừa thấy, đều cười ha hả, cười hai cái thấy “Quả cầu nhỏ” Không vui, lúc này mới thu tiếng cười thầm vui vẻ ở trong lòng.
… Tiểu kịch trường…
Về ngủ ***.
Chuyện là có một ngày, đang online Tiêu Dật vô tình mở một bài post, sau đó nhìn thấy bên trong có một đoạn như thế này:
Năm ích lợi của việc không mặc quần áo ngủ:
Một, máu tuần hoàn được hoàn toàn thả lỏng, làm cho tứ chi càng thoải mái.
Hai, làn da hô hấp tốt, xúc tiến tốc độ trao đổi chất.
Ba, tránh cho quần áo ngủ trở nên ẩm mốc vì điều kiện thời tiết.
Bốn, có trợ giúp điều chỉnh áp lực của hệ thần kinh.
Năm, loại bỏ mệt nhọc, thả lỏng sự căng thẳng của cơ thể.
Tiêu Dật động lòng, nhưng mà cảm thấy không mặc quần áo ngủ, hình như có chút xấu hổ, đang do dự, Tần Mộc sáp lại:“Tiểu Dật, em đang xem cái gì vậy?”
Lúc Tần Mộc xem xong đoạn kia, ánh mắt lóe ra ánh sáng, quyết đoán kéo tay Tiêu Dật:“Tiểu Dật, đêm nay chúng ta sẽ thử xem đi!”
Tiêu Dật trừng mắt nhìn, nội tâm rục rịch, ngoài miệng vẫn còn giãy dụa:“Không mặc quần áo cũng quá không biết lễ nghi.”
Tần Mộc giơ tay chỉ vào một câu khác:“Tiểu Dật em xem, chỗ này nói, chỉ có học được cách thản nhiên đối mặt với cơ thể chính mình, mới có thể đạt tới sự tự tại chân chính.”
Nhưng mà, dù cho Tần Mộc nói như thế nào, Tiêu Dật đều cố chấp lắc đầu. Tần Mộc mím môi, cảm thấy Tiêu Dật có đôi khi rất cố chấp!
Vào lúc ban đêm, sau khi Tần Mộc cùng Tiêu Dật hôn một cái, liền bắt đầu cởi cúc áo ngủ, hai ba cái cởi áo ném đến cuối giường, khóe mắt nhìn thấy Tiêu Dật hơi hơi trợn tròn mắt, Tần Mộc vụng trộm vui vẻ trong lòng, Tiêu Dật mắc câu! Động tác trên tay nhanh hơn, cởi quần ngủ ném đi, cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Dật, bình tĩnh cởi quần lót nhỏ……
Tiêu Dật mím môi, dời tầm mắt:“Thật sự là rất không biết xấu hổ! Còn không mau che lại!” Chỉ là giọng nói lần này lại không có khí thế ngày thường.
Tần Mộc tất nhiên là nghe ra được, tròng mắt xoay chuyển, nằm vào ổ chăn, còn thỏa mãn xoay eo, lăn qua lăn lại hai cái, thở dài nói:“Thật là thoải mái!”
Tiêu Dật nhìn chằm chằm Tần Mộc hành động, qua một lúc lâu, mới do do dự dự mở miệng:“Thật sự thực thoải mái sao?”
Tần Mộc lập tức cười cong mắt, đáy mắt lại lóe lên ánh sáng tượng tự loại động vật nào đó:“Thật thoải mái, hoàn toàn không có trói buộc, tiểu Dật, em cũng đến thử xem! Hay là, em cởi áo ngủ trước thử xem? Chờ quen rồi mới cởi quần ngủ, sau đó mới cởi quần lót!”
Tiêu Dật lại do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn bị dụ dỗ, thoáng gật đầu, dù sao lúc tắm rửa cũng không có mặc quần áo mà! Huống chi, chỉ cởi áo, mùa hè thời tiết nóng, có đôi khi cũng học Tần Mộc cởi áo, không có gì!
Nhìn thấy Tiêu Dật gật đầu, Tần Mộc lập tức nhảy lên, tự động sáp qua giúp Tiêu Dật cởi cúc áo, trong lòng vui rạo rực, làn da Tiêu Dật sờ vào thực thoải mái thực bóng loáng, về sau có thể sở thiệt nhiều lần! Thật tốt!
Lần đầu tiên, Tiêu Dật vẫn là không quen, nhăn nhăn nhó nhó giữ khoảng cách với Tần Mộc, kết quả vừa ngủ, lại theo thói quen xoay người quấn quýt cùng Tần Mộc.
Sự thật chứng minh, thói quen là thứ rất dễ dàng bồi dưỡng, vài ngày qua đi, Tiêu Dật liền chủ động cởi quần ngủ, Tần Mộc cười thỏa mãn như hồ ly. Tiếp qua một tháng, Tiêu Dật rốt cục nhịn không được Tần Mộc dụ dỗ, cởi quần lót trên người.
Từ đó về sau, mỗi ngày Tần Mộc đều ôm Tiêu Dật trơn bóng giở trò, trong lòng hạnh phúc muốn bay lên. Lúc này đang đắc ý Tần Mộc sao cũng không nghĩ đến, hành động này trong tương lai, trở thành điều ngọt ngào nhất giày vò nhất với hắn, còn phải nhịn thật lâu ~~~~~
Cho nên nói, cá cùng tay gấu không thể có cả hai.
ps: Cái bài post kia kỳ thật là Tần Mộc thừa dịp Tiêu Dật không chú ý vụng trộm mở, đợi Tiêu Dật phát hiện!