Edit: An Tĩnh
Sau mớ rắc rối này, Giang Bảo Di đi vào tòa ký túc xá vào một tích tắc cuối cùng trước khi đèn tắt, mới đi đến cửa phòng, Tiểu Đoàn đã bảo cô đứng yên tại chỗ.
Giai Ngọc đi ra từ phòng vệ sinh, trên tay cầm một bó lá bưởi còn đọng nước, bảo: “Đây là cách làm ở quê bọn tớ, người ta bảo dùng lá bưởi nhúng vào nước rồi quét qua quét lại là có thể xả xui. Cậu đúng là xui tận mạng, quét qua quét lại để rước vận may đi.”
Giang Bảo Di dở khóc dở cười, ngoan ngoãn đứng ở phía kia để cô bạn cầm lá bưởi quét từ đầu đến chân một lượt, sau khi kết thúc mới đăng lên vòng bạn bè.
- Lấy thêm một chai Di Bảo [1]:
Giai Ngọc bảo dùng lá bưởi nhúng nước quét qua quét lại có thể xả xui
Năm nay tôi đúng là xui đến độ bạn cùng phòng không nhìn nổi rồi |-|
Đăng kèm ảnh chụp một bó lá bưởi.
[1] Di Bảo là tên một loại nước suối.
Các bình luận nhanh chóng xuất hiện bên dưới, các bạn học của cô đều cười hahahahaha, còn hỏi có hữu dụng thật không? Giang Bảo Di cũng cười theo cho đến khi nhìn thấy bình luận của người cố vấn.
Người cố vấn: Lá bưởi lấy ở đâu?
Đương nhiên là ngắt ở khu tòa dạy học rồi, Giang Bảo Di trả lời đối phương rằng mình mua, đang định để điện thoại xuống đi ngủ thì tiếng thông báo Wechat lại vang lên.
Tưởng Dịch: [Hình ảnh]
Đó là ảnh chụp Tiểu Hắc bị nhốt trong chuồng chó, có lẽ nó biết mình sai nên tủi thân co mình lại, cũng không mảy may vẫy đuôi nữa.
Giang Bảo Di: Hahahahahahahahahahaha
Giang Bảo Di: Nhìn thế này thoải mái hơn rồi!!!!!
Tưởng Dịch: Ừ, vừa về đã đánh nó một trận.
Giang Bảo Di: Rất tốt, rất tuyệt [vỗ tay]
Tưởng Dịch: Vết thương của cậu chú ý đừng để đụng nước, mấy ngày tới nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.
Giang Bảo Di: Khách sáo quá rồi.
Tưởng Dịch: Việc nên làm mà, muộn lắm rồi, nghỉ ngơi sớm chút nhé.
Giang Bảo Di: OK
Ngày hôm sau phải học kín tiết, Giang Bảo Di và mấy cô bạn cùng phòng thay đổi tận vài phòng học mới kết thúc các lớp trong ngày, ngay cả cảm giác thèm ăn cũng không có, ai cũng ngồi xụi ra ở ký túc xá.
“Gọi đồ ăn ngoài đi.” Tiểu Đoàn nói: “Cua hấp được không?”
Giang Bảo Di đang định giơ tay đáp thì ngước mắt thấy vết thương ở eo bàn tay mình, đành bảo: “Cua là món gây dị ứng mà, tớ không ăn được.”
“Vậy đổi món nào thanh đạm đi.” Giai Ngọc nói
Giang Bảo Di đẩy ghế di chuyển đến trước bàn của Tiểu Đoàn rồi xem món với cô bạn, mới xem được hai quán thì điện thoại của cô để trên bàn chợt rung lên.
Cô lại kéo ghế di chuyển về lại.
“Halo.” Giang Bảo Di bắt máy và cất tiếng chào hỏi, Tiểu Đoàn nhìn cô, cô mấp máy môi, dùng khẩu hình nói ra hai chữ: Tưởng Dịch.
“Tâm trạng tốt nhỉ.” Tưởng Dịch cười một tiếng, lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn, sao thế, lại muốn mời tôi đi ăn à?” Giang Bảo Di nói: “Thế thì hôm nay phải xin lỗi cậu rồi, tôi đi học cả ngày nên bây giờ không muốn di chuyển.”
“Đoán trước cậu không muốn ra ngoài nên tôi đặt đồ ăn ngoài giao đến rồi, khoảng năm sáu phút nữa sẽ đến nơi.” Tưởng Dịch lại bổ sung một câu: “Tôi gọi phần bốn người, ăn không đủ thì để tôi gọi giao đến tiếp.”
Giang Bảo Di dựa ra lưng ghế, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cậu khách sáo quá rồi đó, tôi nói thật.”
“Thật sự không phải khách sáo đâu, nếu muốn khách sáo thật thì tôi đã trực tiếp đưa tiền cho cậu rồi.” Tưởng Dịch nói.
“Vậy cậu vẫn nên khách sáo với tôi chút đi.” Giang Bảo Di phản ứng nhanh bảo.
Tưởng Dịch kêu một tiếng “ầy”, cười nói: “Được rồi, lần sau gặp nhau tôi sẽ khách sáo với cậu một chút.”
Giang Bảo Di cũng kêu một tiếng “ầy”, bảo: “Cảm ơn nha, bọn tôi còn đang chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài, cuộc gọi của cậu đến quả nhiên đúng lúc, chậm chút nữa thì bọn tôi gọi món xong mất rồi.”
“Đây là đang khách sáo với tôi à?” Tưởng Dịch nói: “Thế thì không cần khách sáo, đồ ăn sắp giao đến rồi, không làm chậm trễ thời gian ăn cơm của cậu.”
Được, lần sau tôi mời cậu ăn —”
“Bún Vân Nam ngon nhất đại học Hòa sao?” Tưởng Dịch cướp lời hỏi trước.
“Khoai tây chiên, gỏi cay, lẩu cay, sủi cảo, cơm nắm lòng đào, bánh bao kẹp thịt…” Giang Bảo Di kể một hơi rất nhiều món: “Cậu chọn thoải mái đi.”
Tưởng Dịch vui vẻ hỏi: “Trong mắt cậu ở đại học Hòa không có món nào không ngon hết à?”
“Có chứ, sữa đậu nành ở căn tin số một, khó uống chết đi được, cậu tuyệt đối đừng mua đấy.”
“Ừ, tôi không mua, tôi cũng không ăn ở căn tin số một.” Tưởng Dịch nói.
“À, quên mất học viện Mỹ Thuật của các cậu có căn tin riêng.” Giang Bảo Di tức tối nói.
Tưởng Dịch bổ sung thêm: “Còn là căn tin ngon nhất ở đại học Hòa.”
“Tạm biệt.”
Giang Bảo Di cúp máy, giây tiếp theo, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, cô vừa bắt máy vừa bảo: “Tiểu Đoàn, cậu đi ra cổng lấy đồ ăn giao đến với tớ.”
“Đồ ăn giao đến gì cơ?” Tiểu Đoàn hỏi.
“Tưởng Dịch đặt, đặt cho cả bốn chúng ta.”
Tiểu Đoàn chậc lưỡi: “Phải nói là đặt cho cậu, tiện thể đặt cho bọn tớ.”
Giang Bảo Di cũng “chậc” một tiếng: “Thế lát nữa cậu đừng ăn nhá.”
“Tớ sai rồi tớ sai rồi.” Tiểu Đoàn nói: “Nhưng tớ vẫn muốn nói, cậu bạn Tưởng Dịch này —”
“Cậu đừng nói.” Giang Bảo Di ngắt lời cô bạn.
“ — cũng tốt bụng quá đi chứ.”
“…”
Tưởng Dịch đặt những món Trung Quốc tiêu chuẩn.
Bốn món mặn, hai món chay, còn có bốn phần canh hầm nồi đất. Thức ăn rất nhiều nhưng khẩu phần không quá lớn, vừa đủ cho bốn cô gái các cô ăn được no.
Ăn xong, Giang Bảo Di lại nhắn tin Wechat cho Tưởng Dịch: Đồ ăn ngon lắm, bọn tôi ăn xong rồi, cảm ơn nha, cũng thay bạn cùng phòng của tôi truyền đạt lại lời cảm ơn.
Tưởng Dịch: Không cần khách sáo, ngày mai còn muốn ăn cái này không?
Giang Bảo Di hơi sửng sốt, trả lời: Ngày mai cậu vẫn mua đồ ăn cho bọn tôi hả?
Giang Bảo Di: Đừng bảo cậu định mua cho bọn tôi hết một tháng này luôn nhé???
Tưởng Dịch: A
Tưởng Dịch: Chỉ mấy ngày nay thôi
Giang Bảo Di: Không cần không cần, thật sự không cần, cậu có ý tốt mua cho bọn tôi mỗi ngày như thế nhưng bọn tôi cũng không thể cứ ăn như thế được.
Giang Bảo Di: Một bữa hôm nay là được rồi, bọn tôi còn phải giảm cân nữa, không thể ăn mỗi ngày vậy đâu.
Tưởng Dịch: Được
Tưởng Dịch: Ngày mai phải đi tiêm mũi thứ hai, cậu sắp xếp thời gian xong nhớ nói trước cho tôi biết một tiếng, tôi đến đón cậu.
Giang Bảo Di đang định từ chối.
Tưởng Dịch lại nhắn thêm một câu: Một tháng ăn cơm và tôi lái xe đưa cậu đi mỗi lần tiêm trong một tháng này, chọn một.
Giang Bảo Di: …
Giang Bảo Di: Tôi chọn C
Tưởng Dịch: Tôi chọn D
Giang Bảo Di: Tôi chọn EFGHIM…
Tưởng Dịch: Này
Giang Bảo Di: Hahahahahahahahahaha
Giang Bảo Di còn tổng cộng bốn mũi tiêm thuốc, khoảng cách thời gian giữa bốn mũi đầu không xa nhau lắm, chỉ có mũi thứ năm cách mũi trước đó gần nửa tháng.
Trong một tháng này, Giang Bảo Di và Tưởng Dịch duy trì tần suất liên lạc không quá thường xuyên, chỉ trò chuyện với nhau nhiều hơn đôi chút vào hai ngày trước khi cô phải đi tiêm.
Nội dung trò chuyện rất hỗn tạp, cũng là chủ đề mà nếu đổi lại là người khác thì vẫn có thể trò chuyện được. Dần dà, Giang Bảo Di cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Ngày tiêm mũi thứ năm, Giang Bảo Di cũng đến trung tâm chích ngừa bằng xe của Tưởng Dịch.
Tiêm xong đi ra, cô thấy Tưởng Dịch lấy một bó lá bưởi từ trong xe ra thì phì cười một tiếng: “Không phải chứ, sao cậu cũng tin mấy cái này?”
“Quét chút thôi cũng không phải việc xấu.” Tưởng Dịch hỏi: “Cậu tự làm nhé?”
“Được, đưa tôi đi.” Giang Bảo Di nhận lấy bó lá bưởi rồi quét một lượt từ đầu đến chân, miệng còn đọc chú: “Xui xẻo biến đi biến đi.”
Tưởng Dịch vừa cười vừa lấy vụn lá rơi trên đầu cô xuống.
Động tác này quá nhanh, lại quá tự nhiên.
Giang Bảo Di cũng không quá chú ý để cảm thấy ngượng ngùng, Tưởng Dịch lại lấy một món đồ trong túi ra rồi đưa cho cô: “Cậu cầm cái này đi, xem như thứ để yên tâm.”
Đó là một chiếc bùa hộ mệnh.
Phía trên còn có bốn chữ nhỏ: Bình an thuận lợi.
Giang Bảo Di nhìn anh, bỗng cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu. Dường như cô không thể nói ra câu từ chối nhận, im lặng chốc lát, cô vẫn chọn đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn nha, cậu có lòng quá.”
“Đừng khách sáo.” Tưởng Dịch cười nói.
“Cái này cậu mua trên mạng à?” Giang Bảo Di hỏi.
“Không phải.” Tưởng Dịch nói: “Lấy ở chỗ mẹ tôi đấy, lúc trước bà ấy đi chùa thắp hương mua nhiều lắm, nhà tôi nhiều họ hàng, trẻ con cũng nhiều, ai đến mẹ tôi cũng cho một cái.”
“Thế thì đúng là mua hơi nhiều, mà bây giờ cậu vẫn có thể tìm được một cái cho tôi cơ à.”
“Dịp Tết mỗi năm đều mua như bán sỉ.” Tưởng Dịch nghĩ đến gì đó, cười một tiếng: “Bây giờ cũng còn dư cả đống nhưng cầu bình an thì chỉ còn lại một cái này thôi, còn lại đều là cầu học vấn, cầu con trai, cầu sống lâu, còn có vài cái cầu đào hoa.”
Giang Bảo Di chớp chớp mắt, thuận miệng nói: “Vẫn còn nhiều loại thế hả.”
“Đúng vậy.” Tưởng Dịch đột nhiên hỏi: “Cậu có cần không?”
“Cần cái gì?” Giang Bảo Di hỏi lại theo bản năng.
“Bùa hộ mệnh khác ấy, có cầu học vấn, còn có —” Anh dừng lại giây lát rồi nhìn cô nói: “Cầu đào hoa, có cần không?”
__
Lời tác giả:
Tiểu Tưởng: Lấy một cái đi, lấy một cái đi, lấy một cái đi