Ngủ Ngon - Tuế Kiến

Chương 2




Edit: An Tĩnh


Sẩm tối chủ nhật.

Lúc Bùi Thức Nguyệt đi vào phòng học thời gian vẫn còn sớm, trong lớp không đến mấy người, cô chưa kịp để balo xuống đã vội vàng kể cho cô bạn Ôn Ngọc ngồi cùng bàn chuyện mình gặp được anh đẹp trai trên đường đến trường.

“Tớ vừa đi ra từ tiểu khu đã nhìn thấy anh ấy, đạp xe đạp leo núi, mặc hoodie trắng với quần jean, chân siêu dài luôn!!!” Bùi Thức Nguyệt vừa nói vừa lấy áo đồng phục đã được giặt sạch từ trong balo ra, thở dài thườn thượt: “Tiếc là hôm nay lúc ra ngoài tớ không đeo kính, cách cả con đường nên cũng chẳng thấy rõ ngoại hình người ta ra sao nữa.”

“Chưa thấy rõ mặt mà cậu cũng dám bảo là trai đẹp à, nhỡ đâu chỉ là boy tạo cảm giác như thế thôi thì sao.” Nói đoạn, Ôn Ngọc nhìn xuống: “Cậu cầm gì thế?”

“À, áo đồng phục của Lương Vọng Thư.” Bùi Thức Nguyệt kể lại chuyện ngày ấy bằng vài ba câu, sau đó lại bảo: “Tin tớ đi, chắc chắn là một anh trai ngon nghẻ.”

Ôn Ngọc không để ý đến anh đẹp trai gì gì đó, kinh ngạc hỏi: “Cậu bảo là Lương Vọng Thư cho cậu mượn đồng phục của anh ấy?”

“Đúng vậy đó.” Bùi Thức Nguyệt xem giờ, lại nói: “Tớ đi trả đồ trước nha, đợi tớ về lại nói chuyện với cậu.”

Trước khi đến trường, Bùi Thức Nguyệt đã hẹn gặp Lương Vọng Thư ở cửa phòng học đa phương tiện vào buổi chiều qua điện thoại từ trước.

Cô đến sớm hơn thời gian đã hẹn mười phút.

Dường như tòa khối 12 vẫn luôn rất yên tĩnh, Bùi Thức Nguyệt nhoài người lên lan can nhìn xuống dưới, hầu như không thấy bóng dáng ai.

Cho đến khi nghe tiếng bước chân vang lên bên cạnh, cô mới đứng thẳng dậy quay đầu qua, câu chào hỏi đã ra đến miệng: “Đàn —”

Bùi Thức Nguyệt ngơ ngác nhìn nam sinh đang tiến đến gần mình.

Cả chiếc áo hoodie trắng.

Chiếc quần jean màu lam nhạt.

Mái tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ.

Không phải chứ…

Không phải đấy chứ!!!!!!!

“Đồng phục của tôi, cảm ơn.” Lương Vọng Thư nói thẳng vào vấn đề chính.

Bùi Thức Nguyệt hoàn hồn lại, vội đưa túi giấy trong tay cho anh: “Đừng khách sáo, đáng lẽ em phải là người nói cảm ơn anh.”

“Ừ, cậu đã nói rất nhiều lần qua điện thoại rồi.” Lương Vọng Thư đưa tay nhận lấy, nhưng Bùi Thức Nguyệt vẫn nắm chặt túi giấy không buông tay, anh ngước mắt lên nhìn cô với vẻ nghi ngờ khó hiểu.

Lúc này Bùi Thức Nguyệt mới hoàn toàn tỉnh táo lại, sau khi buông tay vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu: “Đàn anh, anh mới cắt tóc hả?”

Ánh mắt Lương Vọng Thư nhìn cô càng thêm vẻ nghi ngờ, anh gật đầu một cái rất chậm: “Có vấn đề gì à?”

“Không, không vấn đề gì hết.” Bùi Thức Nguyệt vẫn không dám tin người mới giây trước khiến cô điên cuồng rung động và tiếc nuối vì không thấy rõ ngoại hình, vậy mà ngay lúc này lại đang đứng trước mặt cô một cách tùy tiện và dễ dàng như thế.

Ánh mắt cô quá lộ liễu, Lương Vọng Thư hiếm khi chủ động hỏi thêm một câu: “Còn việc gì nữa không?”

Bùi Thức Nguyệt suy tư vài giây, hỏi: “Đàn anh này, ký túc xá nam của bọn anh điều kiện thế nào vậy?”

“…” Lương Vọng Thư: “Tôi không ở nội trú, nhưng theo tôi biết thì ký túc xá nam và nữ giống nhau, không có gì khác biệt.”

“À, vậy bình thường anh đến trường bằng cách nào?”

“Đạp xe.”

“Xe đạp leo núi?”

“Ừ.” Lương Vọng Thư lại nhìn cô.

Bùi Thức Nguyệt không thèm quan tâm vấn đề ấy: “Anh sống ở chung cư Giai Thành phải không?”

“Cậu cũng ở đó à?”

“Đâu có, em ở tiểu khu đối diện Giai Thành á, hôm nay lúc đi học hình như em thấy anh.” Lòng Bùi Thức Nguyệt chết lặng nhưng khi ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt của Lương Vọng Thư, trái tim cô đột nhiên bắt đầu đập thình thịch một cách loạn nhịp.

Sau khi cắt tóc, đường nét khuôn mặt anh càng thêm rõ ràng, trán đầy đặn, con ngươi đen láy, sống mũi cao, tất cả khiến khuôn mặt anh toát lên sự đẹp đẽ và ưa nhìn.

Cõi lòng đã chết của Bùi Thức Nguyệt bỗng chốc sống dậy.

Cô nói với Ôn Ngọc: “Khuôn mặt ấy mà, nó có thể cứu tất cả mọi thứ.”

Ôn Ngọc cười một lúc lâu mới nghiêm túc nói với cô: “Tớ nghĩ nếu là Lương Vọng Thư thì cậu nên chết tâm sớm chút sẽ tốt hơn.”

“Tại sao vậy?”

“Nói thế nào đây nhỉ, quả thật mặt của Lương Vọng Thư rất đỉnh nhưng trong mấy đợt bỏ phiếu bầu hoa khôi với nam khôi ở mỗi học kỳ của trường chúng ta thì không ai bỏ phiếu cho anh ấy hết.”

“Mặt mũi thế kia mà không ai bầu hả?” Bùi Thức Nguyệt thật sự không dám tin: “Nam khôi hoa khôi trường các cậu là thần tiên hạ phàm đấy à??”

“Không phải, là do con người anh ấy…” Ôn Ngọc suy nghĩ giây lát mới nói: “Tính cách không tốt lắm, mặt tình cảm hơi trầm. Lúc trước tớ nghe nói có bạn nữ gửi thư tỏ tình cho anh ấy, rồi anh ấy đưa thư tỏ tình đó lại cho ba mình, kết quả là bạn nữ kia bị xử phạt công khai, sau đó phải chuyển trường luôn.”

“Không phải là có hiểu lầm gì đấy chứ?” Bùi Thức Nguyệt gãi gãi mặt: “Anh ấy còn cho tớ mượn áo đồng phục mà, hơn nữa ngày đó tớ cũng chẳng nói gì.”

“Ai mà biết được, có thể là người ta nhất thời tốt bụng chăng.” Ôn Ngọc xoa xoa đầu cô: “Không tính đến mấy chuyện đó, chỉ riêng thân phận là con trai hiệu trưởng của anh ấy thì tốt nhất cậu nên tranh thủ thu hồi tình cảm của mình lúc còn sớm, thay đổi crush đi.”

Trái tim Bùi Thức Nguyệt chết rồi sống, sống lại chết, giờ đây hoàn toàn ngừng đập nhưng tiềm thức của cô lại cảm thấy Lương Vọng Thư không như những lời mà mọi người miêu tả.

Về những chuyện trong quá khứ, cô không có tư cách để đánh giá đúng hay sai. Cô chỉ nhớ đến sự giúp đỡ và quan tâm đúng lúc của Lương Vọng Thư ở phòng học đa phương tiện ngày hôm ấy.

Về sau mỗi lần gặp anh, Bùi Thức Nguyệt lúc nào cũng nhiệt tình chào hỏi anh.

Có lúc ở căn tin, có lúc ở thao trường và phần nhiều là lúc đang trên đường đi học. Mùa đông đến, Lương Vọng Thư không đạp xe đi học nữa mà chuyển sang đi bộ, thỉnh thoảng thời tiết không tốt, anh sẽ ngồi xe buýt.

Bùi Thức Nguyệt cố gắng quan sát vài ngày, nắm bắt sơ lược về thời gian anh ra khỏi nhà mỗi ngày, thế là vào những thời điểm không gấp gáp, cô sẽ giả vờ vô tình gặp đối phương.

“Anh Lương! Buổi sáng tốt lành nha.”

“Anh Lương, trùng hợp quá!”

“Chào buổi sáng, anh ăn sáng chưa?”

“Chào buổi sáng đàn anh!”



Cứ như thế qua nửa tháng.

Lại đến buổi sáng một ngày thứ hai nọ, Bùi Thức Nguyệt tham ngủ nướng nên ra khỏi nhà muộn hơn ngày thường mười phút, mẹ Bùi tốt bụng bảo sẽ lái xe đưa cô đến trường, ngờ đâu lại bị tắc đường nghiêm trọng, lúc đến trường thì chuông báo đọc bài buổi sáng đã reo mất rồi.

Cô chạy vào trong vào một giây cuối cùng trước khi cổng trường đóng lại, thấy Lương Vọng Thư đeo băng của ban trực chuyên cần, cô vội chạy thẳng đến: “Đàn anh! Anh Lương! Em không bị tính là đến muộn chứ ạ?”

“Chuông đã reo rồi.” Lương Vọng Thư đóng sổ lại, nói với khuôn mặt vô cảm.

“…”

Trường trung học số 8 đang cực kỳ nghiêm khắc trong việc xử lý các học sinh đi học muộn, tan học sớm và trốn tiết, nếu bị phát hiện sẽ bị đọc tên công khai yêu cầu viết bản kiểm điểm 1000 chữ qua radio thông báo của trường, một số trường hợp nghiêm trọng hơn còn trừ điểm thi đua của lớp.

Bùi Thức Nguyệt là học sinh mới chuyển đến nên rất sợ sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho lớp mình, thành thử cô cứ lo lắng bất an cho đến tận trưa, ai ngờ cả một ngày trôi qua vẫn không nghe thấy tên mình trong radio thông báo của trường.

Ngày hôm sau, cô cố ý dậy sớm và đứng chờ sẵn ở cổng tiểu khu, thấy Lương Vọng Thư đi ra, cô lập tức chạy đến đón anh: “Đàn anh, đàn anh.”

Lương Vọng Thư nhìn cô nhưng bước chân không hề dừng lại.

“Hôm qua cảm ơn anh nhiều ạ, em vốn không đến muộn đâu, vì mẹ em bảo sẽ lái xe đưa em đến trường, ai ngờ lại bị tắc đường.” Bùi Thức Nguyệt đi bên cạnh anh: “Anh ăn sáng chưa, sáng nay ba em có làm sandwich, em lấy dư một phần, anh muốn ăn thử không?”

“Cảm ơn, không cần.” Lương Vọng Thư đi cách ra một khoảng: “Nhìn đường đi.”

“Nhìn rồi nhìn rồi.” Bùi Thức Nguyệt đói bụng không chịu được, vừa đi vừa ăn, mùi thơm của bacon và trứng chiên thoang thoảng tỏa ra không quá phạm vi một mét trong gió mùa đông lạnh lẽo: “Đàn anh, anh không ăn thật à, kỹ năng nấu nướng của ba em tốt lắm đó.”

“Tôi ăn rồi.”

“Được rồi.” Bùi Thức Nguyệt không kiên trì nữa, cúi đầu mở giấy bọc bánh sandwich, mải mê quá nên không chú ý người phía trước đã giảm chậm tốc độ, thế là va phải lưng anh.

Lương Vọng Thư bị đụng nghiêng ngả người, cô vội vàng ngẩng đầu lên: “Xin xin xin xin lỗi anh ạ.”

Lương Vọng Thư hít sâu một hơi: “Không sao.”

Bùi Thức Nguyệt không dám ăn nữa, quay đầu nhìn góc nghiêng của Lương Vọng Thư. Trong sương mù của mùa đông, đường nét của anh vô cùng rõ ràng.

“Cậu nhìn đường đi.” Trong giọng nói của Lương Vọng Thư xen lẫn vài phần bất lực: “Đừng nhìn tôi.”

Bùi Thức Nguyệt không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào khi bị bắt tại trận, chỉ là càng lúc càng cảm thấy Lương Vọng Thư mà mình nhìn thấy không phải là Lương Vọng Thư trong lời miêu tả của những người khác.

Cô chỉ hơi tò mò, tại sao Lương Vọng Thư lại nộp thư tình: “Đàn anh —”

“Đưa tôi đi.” Lương Vọng Thư đột nhiên ngắt ngang lời cô.

Bùi Thức Nguyệt không kịp phản ứng: “Gì cơ ạ?”

“Sandwich.”

Bùi Thức Nguyệt vẫn đang ngơ ngác, lấy chiếc bánh sandwich còn âm ấm trong balo mình ra. Khi nhận bánh, Lương Vọng Thư nói cảm ơn, còn bảo: “Đừng cứ gọi tôi là đàn anh đàn anh mãi thế.”

Đầu óc cô đã chập mạch, hỏi: “Vậy em gọi anh là gì?”

“Tôi không có tên à?”

“…”

Đến khi hoàn hồn lại thì Lương Vọng Thư đã đi xa, Bùi Thức Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, bỗng cất giọng gọi thử một tiếng: “Lương Vọng Thư?”

Anh quay đầu lại, trong không gian mờ sương, anh là sự tồn tại sáng ngời và rõ ràng duy nhất.

Bùi Thức Nguyệt mỉm cười đuổi theo: “Lương Vọng Thư! Vậy sau này em gọi anh lại Lương Vọng Thư nha? Hình như em chưa chính thức nói tên em cho anh biết đúng không nhỉ?”

“Em tên Bùi Thức Nguyệt, Bùi của phi y, Thức Nguyệt trong thuở bé chưa biết trăng.” [1]

[1] Chữ Bùi (裴) được ghép giữa hai chữ Phi (非) và Y (衣). Hai chữ Thức Nguyệt (识月) trong câu “小时不识月”

“Tôi biết.”

“Sao anh biết được, em đã nói bao giờ đâu.”

“Tôi có mắt, biết nhìn.”

“À, vậy anh có biết em trai em tên gì không?”

“…”

Bùi Thức Nguyệt bật cười thành tiếng không hề biết tiết chế, đến cả tiếng còi xe cũng không thể lấn át đi tiếng cười của cô, Lương Vọng Thư quay đầu nhìn sang.

Khuôn mặt cô khi cười tươi tắn và rạng ngời, hệt như nắng ấm vào mùa đông, xua tan đi phần nào sự lạnh lẽo của trời đông.

Sương mù sớm ban mai dần dần tan đi.

“Lương Vọng Thư, anh có phát hiện chữ trong tên chúng ta hơi liên quan đến nhau không?” Giọng của người trước mắt anh dần trở nên xa vời: “Vọng Thư là một cách gọi khác của trăng sáng.”

“Em tên Thức Nguyệt, Thức Nguyệt biết trăng, chúng ta chắc chắn phải gặp được nhau.”

“Ừ, chúng ta nhất định phải gặp được nhau.” Lương Vọng Thư muốn đến gần cô nhưng trước mắt đột nhiên bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.

Tất cả mọi thứ xung quanh, kể cả người đứng trước mặt anh đột nhiên biến mất, không còn mặt trời, không còn tiếng cười, chỉ có từng tiếng từng tiếng “Lương Vọng Thư” quen thuộc ẩn mình lặp đi lặp lại trong sương mù.

“Bùi Thức Nguyệt!”

Lương Vọng Thư bị lạc phương hướng trong sương mù, dưới chân như giẫm phải đầm lầy khiến bước chân anh di chuyển khó khăn, chỉ có thể liên tục hô hào gấp rút bốn phía: “Bùi Thức Nguyệt!”



Sẩm tối yên tĩnh.

Lương Vọng Thư lại một lần nữa tỉnh dậy từ giấc mơ hệt như trước đây, anh ngẩn ngơ nhìn hoa văn mặt trăng trên chăn, mồ hôi sau lưng dần trở nên lành lạnh, hơi lạnh xâm nhập về phía anh từng chút một.

Anh vô thức rùng mình một cái, hai tay ôm mặt xoa xoa, đang định vén chăn xuống giường thì cửa phòng ký túc bị người bên ngoài đẩy ra.

Chu Ký xách hai phần cơm đi vào: “Cậu đang ở phòng à, sao gọi điện thoại cho cậu mà cậu không bắt máy.”

“Ngủ, điện thoại để chế độ im lặng.” Lương Vọng Thư cầm điện thoại để trên bàn lên, thấy cuộc gọi nhỡ của Chu Ký và một bạn học khác.

“Đúng rồi, hồi chiều Khương Chính gọi điện thoại rủ cậu đi chơi bóng, cậu cũng không thấy tin nhắn phải không?”

“Ừ, mới xem điện thoại này.” Lương Vọng Thư đi ra ban công: “Chiều nay cậu đi dạy gia sư thế nào rồi?”

“Tốt lắm, thành tích của cậu bé không tốt nhưng tính cách khá ổn.” Chu Ký cười cười: “Một lớp có bao nhiêu người thì cậu bé thi đứng hạng bấy nhiêu, còn bảo tớ là muốn đi sau vượt trước, thú vị thật đấy.”

Lương Vọng Thư cũng cười theo, đoạn, anh ngẩng đầu nhìn mình trong gương, trong lúc lơ đễnh bỗng nhớ lại giấc mơ vừa nãy, nụ cười trên môi dần nhạt đi.

Nhá nhem tối, radio sân trường lại vang lên đúng giờ.

Bên ngoài tòa nhà, cây cối xanh ngát, những cơn gió mang theo hơi nóng thổi qua, đây đều là những dấu hiệu cho thấy Hòa Thành sắp bước vào một mùa hè oi bức mà sôi động.

Đây cũng là mùa hè thứ hai Lương Vọng Thư đến Hòa Thành.

Cũng là năm thứ hai anh mất hết mọi tin tức về Bùi Thức Nguyệt.

__

Lời tác giả:

Chương tới gặp nhau nhá!! o(≧v≦)o

Toàn bộ truyện ngọt ngào HE, dù sao cũng là Hòa Thành mà, happy ending city

Thời gian xảy ra tai nạn xe ở chương trước có sự sai sót nên tôi đã sửa lại, đổi từ mùa hè ba năm trước thành mùa hè hai năm trước, không ảnh hưởng đến việc đọc ~