Edit: An Tĩnh
Lương Vọng Thư chỉ hơi sửng sốt một hai giây, sau đó anh nhanh chóng đi về trước một bước, rút ngắn khoảng cách mà Bùi Thức Nguyệt đã đẩy ra một lần nữa. Anh nói: “Anh cũng thế.”
Sau khi nói xong, Bùi Thức Nguyệt cũng nhận thức được bản thân hơi kích động, lúc này nghe anh nói, cô lại chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này nên thuận miệng hỏi: “Là sao ạ?”
Hỏi xong mới cảm thấy không phù hợp nhưng chưa kịp nói thêm gì thì Lương Vọng Thư đột nhiên nắm lấy tay cô, đầu ngón tay Bùi Thức Nguyệt run lên, lại bị anh nắm chặt hơn.
“Thích em.” Giọng Lương Vọng Thư rất nhẹ nhàng, lòng bàn tay cũng rất ấm áp: “Bùi Thức Nguyệt, anh chưa từng có suy nghĩ muốn em cảm thấy áy náy vì sự lựa chọn của anh, anh là người trưởng thành, có năng lực chịu trách nhiệm đối với lựa chọn của bản thân. Nếu có thể, anh hy vọng em sẽ không bao giờ biết chuyện này. Nhưng anh lại thấy vui vì em sẵn lòng nói em thích anh. Thật ra trong hai năm em rời đi, anh vẫn luôn rất hối hận, hối hận vì lúc mới quen biết nhau đã có thái độ không tốt với em, cũng không thích nói chuyện với em, anh biết có thể anh vẫn còn rất nhiều điểm không quá tốt.”
Anh nghĩ cái gì lại nói cái đó, tay cũng siết lại càng lúc càng chặt: “Nhưng sau này anh sẽ cố gắng thay đổi, sẽ đối xử tốt với em, lắng nghe lời em nói, đi đến thật nhiều nơi cùng em, em có bằng lòng cho anh một cơ hội không?”
Lương Vọng Thư trong trí nhớ của Bùi Thức Nguyệt rất hiếm khi có những khoảnh khắc bộc lộ cảm xúc ra như vậy. Cô không thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh vào giây phút này nhưng qua hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, dường như cô cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh.
Cô mím môi, trái tim đập nhanh đến mức không thể nhanh hơn được nữa, Lương Vọng Thư cũng không nói gì tiếp.
Sau một khoảng lặng dài, Bùi Thức Nguyệt tiến lên trước một bước, đưa tay đụng vào cánh tay anh và thăm dò, giây tiếp theo, cả người cô ghé đến gần.
Nhiệt độ cơ thể của chàng trai còn cao hơn cả lòng bàn tay, cách một lớp vải mỏng, Bùi Thức Nguyệt nghe thấy nhịp tim rối bời của anh, cô cất giọng ồm ồm: “Lương Vọng Thư, hình như em cũng quên nói với anh mãi.”
Anh như mất đi năng lực suy nghĩ, ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Gì cơ?”
“Em cũng rất vui vì có thể được gặp lại anh một lần nữa.” Bùi Thức Nguyệt vùi đầu tựa vào lòng anh rồi không nhúc nhích gì nữa. Cô nhớ lại khoảng thời gian mà mình mới tỉnh lại, vẫn cảm thấy đó là trải nghiệm ngắn ngủi tối tăm nhất trong cuộc đời mình.
“Thật ra em có rất nhiều cơ hội để nói tạm biệt với anh nhưng em không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc đó, cũng không muốn anh thương xót em.” Bùi Thức Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt thấm xuyên qua lớp vải mềm mại: “Thật sự, thật sự xin lỗi, em tưởng thời gian dài trôi qua, anh sẽ quên em đi.”
Lương Vọng Thư giơ tay sờ đầu cô một cái, nói đùa: “May mà em không từ mà biệt nên mỗi lần nhớ đến em, anh đều cảm thấy em rất đáng ghét, nếu không có lẽ anh đã quên mất em thật rồi.”
Trái tim Bùi Thức Nguyệt vừa mềm vừa đau, cô vừa muốn khóc cũng vừa muốn cười: “Xin lỗi anh.”
Lương Vọng Thư nói bằng giọng đầy bất lực với cô: “Được rồi, tha thứ cho em đó.”
Ban đầu Bùi Thức Nguyệt muốn ở trong lòng anh thêm một lúc nữa nhưng xung quanh bỗng dưng có vài tiếng huýt gió trêu ghẹo, thế nên cô mới nhớ ra bây giờ họ đang ở trước mặt mọi người. Cô hơi ngượng ngùng, vội vàng đẩy anh ra rồi đứng nhích sang bên cạnh một bước.
Lương Vọng Thư nhanh chóng nhích đến theo, nắm tay cô hỏi: “Sao vậy?”
“Sao anh không nói cho em biết bên cạnh em còn nhiều người như thế.” Bùi Thức Nguyệt muốn hất tay anh ra nhưng không thành công: “Mất mặt quá.”
Lương Vọng Thư cười cười: “Anh không xứng đáng được công khai như vậy à?”
“Ai biết được hai năm qua anh có tránh được lưỡi dao của tháng năm không chứ.”
“Hay là em tự cảm nhận thử đi.” Lương Vọng Thư cầm tay cô áp lên mặt mình, còn tốt bụng nhắc nhở: “Xung quanh không có ai.”
Bùi Thức Nguyệt không biết tại sao anh lại trở nên giống như bây giờ nhưng cô lại không nhiều sức như anh nên dứt khoát làm theo động tác của anh, di chuyển tay từ cằm lên đến trán.
Những đường nét lên xuống kết hợp lại tạo nên hình ảnh Lương Vọng Thư của quá khứ trong đầu cô, chỉ là bây giờ sống động và linh hoạt hơn ngày xưa mà thôi.
Hơi thở ấm áp của chàng trai phả vào lòng bàn tay cô, hít vào một cái lại thở ra một cái khiến lòng bàn tay Bùi Thức Nguyệt hơi nhột nhột, cô chợt xòe tay ra, hai gò má cũng đột nhiên nóng lên theo.
“Có thay đổi không?” Hình như Lương Vọng Thư không hề phát hiện ra, chỉ hỏi cô như thế.
“Có một chút xíu.” Bây giờ Bùi Thức Nguyệt không ăn nói nhanh nhạy như Lương Vọng Thư, chỉ có thể chiếm chút ưu thế nơi đầu môi: “Hình như da mặt dày hơn rồi.”
Lương Vọng Thư cười khẽ, cũng không phản bác lại lời cô mà trái lại như để chứng minh cho lời nói của cô, anh bảo: “Vậy anh có thể mặt dày xin một nụ hôn chúc ngủ ngon không?”
“Lương Vọng Thư!” Bùi Thức Nguyệt đẩy anh: “Anh đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
“Cũng không nhiều lắm mà nhỉ.” Anh nói: “Cùng lắm chỉ xem là cổ thôi.”
“…” Bùi Thức Nguyệt không muốn tranh luận chuyện nhàm chán này với anh: “Em phải về rồi.”
“Được rồi.” Dường như Lương Vọng Thư cũng không để tâm lắm, chỉ đành hạ yêu cầu xuống [1] đó là nắm tay, còn nói chuyện với Bùi Thức Nguyệt không ngừng.
[1] Nguyên văn là [Thối lui cầu kỳ thứ/退而求其次]: Mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Lần đầu tiên Bùi Thức Nguyệt muốn dùng từ ồn ào để miêu tả Lương Vọng Thư.
Khi đến dưới tòa chung cư, lòng bàn tay Bùi Thức Nguyệt đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô nhét đại tay vào túi áo khoác: “Em về nhà nha.”
Lương Vọng Thư muốn đưa cô vào tận thang máy nhưng lúc mới đi đến trước cửa vào chung cư, Bùi Thức Nguyệt quẹt thẻ mở cửa xong lại không cho anh đi vào cùng.
Cô vẫy vẫy tay với Lương Vọng Thư, anh lập tức đến gần cô: “Sao thế?”
“Em…” Bùi Thức Nguyệt chờ anh đi đến trước mặt mình, trái tim bất chợt đập nhanh hơn.
Trong lòng cô đang tính toán vị trí và khoảng cách, vẫn đang nghĩ thầm xem nên dùng lý do gì để lừa anh đi đến trước mặt mình thì bỗng dưng cảm giác hình như anh đến quá gần rồi, nhưng cô chưa kịp phản ứng gì thì đã có một nụ hôn đáp lên ấn đường cô.
Mặt Bùi Thức Nguyệt nóng bừng lên như muốn nổ tung, tay nắm chốt cửa ngơ ngác.
“Em không cho nên anh đành phải tự hành động.” Nói đoạn, Lương Vọng Thư giơ tay chạm lên dái tai cô, cười khẽ một tiếng không quá rõ: “Ngủ ngon nhé.”
__
Lời tác giả:
Ngắn nhưng ngọt ngào >3<
Còn lại không nhiều lắm, tranh thủ kết thúc trong tuần này! (cố gắng!)