Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 62: Đuổi bắt




Lúc này tàn cuộc đã một lúc, hai người ra khỏi quán bar, chuẩn bị đứng bên đường gọi xe.

Rời khỏi khung cảnh hỗn loạn ồn ào, đêm tối bỗng cô độc hơn cả.

Từ Niệm Chi không biết có phải mình bị cảnh ban nãy kích thích không mà đầu óc lại bắt đầu nhớ đến Thẩm Ngạn Chu. Cô cúi đầu nhìn xuống điện thoại, khung chat được ghim trên đầu vẫn không nhận được bất kì tin nhắn mới nào.

Tim lại chùng xuống.

Vừa đi được hai bước, có người giật tai áo cô hai lần, tiếp sau nghe thấy giọng nói thánh thót vang dội của Tần Phỉ: “Trời ạ, cậu mau xem nè!”

Từ Niệm Chi ngẩng đầu nhìn theo hướng cô ấy nói.

Bên trong tủ kính trước mắt được trang trí lộng lẫy, sau mặt kính được lau đến sáng bóng là một chiếc nhẫn tinh xảo.

Đồng tử cô co lại

Trên vòng nhẫn màu bạc được đính một viên kim cương hình trái tim, khác với những màu khác là ở giữa còn được khảm một viên mặt trăng màu hồng nhạt đầy khéo léo, khi mọi ánh đèn trên dưới đều rọi vào nó khiến phản quang của mặt cắt càng thêm chói mắt.

Thật đẹp, cô rất thích.

Tần Phỉ vừa nhìn đã biết là kiểu Từ Niệm Chi tâm niệm, cô ấy lén lấy ra điện thoại chụp lại.

“Thích thì mua thôi.”

Từ Niệm Chi dừng mắt ở bảng giá phía trước, hoảng đến mức hít vào một hơi, vội vàng xua tay, kéo Tần Phỉ đi: “Mua không nổi đâu, biến thôi.”

Nếu không nhìn thì trên bảng giá vừa nãy có 6 chữ số, thật sự là số tiền mà người làm công ăn lương như cô có muốn cũng không có.

Tần Phỉ cười: “Cậu không mua nổi nhưng có người mua nổi mà.”

Từ Niệm Chi không đáp nhưng trong mắt rất còn rõ chút lưu luyến với chiếc nhẫn ban nãy.

Trong lúc đứng chờ xe bên đường, Tần Phỉ nghiêng đầu, nhìn Từ Niệm Chi ở cạnh không biết đang nghĩ gì: “Mình nói thật nhé, cậu và Thẩm Ngạn Chu có tính đến bước tiếp theo chưa?”

Trước mặt thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe lướt qua tạo ra chút tiếng động, góc áo của cô bị thổi bay.

Từ Niệm Chi dường như chưa từng tự hỏi vấn đề này, Tần Phỉ hỏi bất ngờ như vậy, đại não của cô không thể lập tức đưa ra câu trả lời.

Im lặng ngẫm lại, cô và Thẩm Ngạn Chu đã yêu đương được một khoảng thời gian nhưng chưa ai bàn tiếp về tương lai. Công việc của hai người đều rất bận chỉ là một phần nguyên nhân, mặt khác, cô đối với vấn đề nay có hơi trốn tránh.

Cô đương nhiên rất muốn có thể tiếp tục đồng hành với Thẩm Ngạn Chu, nhưng một tờ giấy kết hôn lại ghi tên cả hai gia đình, yếu tố cần cân nhắc quá nhiều, không phải chỉ hai người yêu nhau là được.

Từ Niệm Chi mếu máo: “Mình không biết.”

Tần Phỉ bất ngờ: “Hai cậu trước nay chưa từng bàn tính qua chuyện này sao?”

“Tạm thời mình vẫn chưa nghĩ nhiều đến vậy.” Từ Niệm Chi gãi cằm: “Anh ấy cũng chưa từng nói qua kế hoạch về chuyện này với mình.”

Có lẽ đã nhìn ra khi Từ Niệm Chi nhắc đến chuyện này không có hứng thú, Tần Phỉ vô tư vỗ vai cô: “Không sao, dù gì hai cậu cũng mới hẹn hò chưa bao lâu, chuyện kết hôn còn xa lắm, chuyện này thuận theo tự nhiên là được rồi. Cậu nhìn mình đi, muốn kết hôn đến thế mà chẳng phải bây giờ đã được giải thoát sau một đêm sao?”

Từ Niệm Chi đẩy nhẹ cô ấy, mày nhíu lại: “Nói gì đó? Hai cậu không thành là do Tống Vĩnh Đồng sai, liên quan gì đến chuyện cậu muốn kết hôn? Đừng kiếm cớ cho cậu tac.”

“Biết rồi, biết rồi.” Xe taxi dừng lại trước mặt, Tần Phỉ kéo cô lên xe: “Mình đây không phải để cậu đừng sốt ruột quá sao.”

Ngồi trên xe, tâm trạng Từ Niệm Chi dần bình ổn lại: “Mình đâu có sốt ruột, mình còn phải xem biểu hiện của anh ấy nữa.”

Tần Phỉ hừ nhẹ: “Cảnh sát Thẩm nhà cậu ấy à, là người đàn ông tốt có đốt đen cũng không tìm thấy, bảng xếp hạng bạn trai tốt nhất mà cậu ấy nhận hạng hai thì không ai dám nhận hạng nhất, chuyện này chủ yếu xem cậu nghĩ thế nào thôi.”

“Nếu hai cậu thật sự kết hôn thì mình không dám tưởng tượng Thẩm Ngạn Chu vui đến mức nào, không chừng tối ngủ cũng ôm giấy hôn thú.”

Từ Niệm Chi cảnh thành phố đêm không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, tưởng tượng đến hình ảnh đó, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Đèn neon trên phố lập lòe, trên đường có rất nhiều cặp đôi đang nắm tay nhau.

Mắt cô lập tức tối đi, cô thở dài: “Để nói sau vậy, người đến giờ còn không có tin tức nữa là.”



Ba chiếc xe màu đen chạy như bay trên đường quốc lộ dài đằng đẵng tối tăm, dường như hòa lẫn vào đó.

Hai ngày trước phát hiện tung tích người tình nghi trong thôn này, cảnh sát đã bố trí khống chế trước. Hai vợ chồng này là chủ mưu án lừa bán lớn, hại không ít gia đình, thậm chí còn liên quan đến ma túy, các loại dịch vụ mại dâm, tính chất ác liệt, bên trên rất xem trọng, hơn nữa cả hai vô cùng giảo hoạt, cảnh sát cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai người còn dẫn theo em gái của Triệu Diễm Lệ, sau khi cả ba biến mất ở Nam Giang, đội cảnh sát hình sự thành phố Nam Giang giám sát chặt chẽ sân bay, ga tàu cao tốc, pha và các trạm phương tiên giao thông, đồng thời cũng chú ý đến các hướng đường cao tốc. Sau tất cả, họ phát hiện tung tích của ba người trên một chiếc xe buýt đến Lộ Đảo.

Đường cao tốc không phải là một nơi thích hợp để vây bắt, vì tránh để bứt dây động rừng, toàn đội hình sự bay đến Lộ Đảo, hợp tác cùng Cục cảnh sát địa phương, triển khai hành động bắt giữ.

Lục Thiên Tứ và Triệu Diễm Lệ không dám ở khách sạn, lôi theo một vali to đi lòng vòng vào núi, ở trong một thôn thoạt nhìn đã bị bỏ phế một khoảng thời gian, nhưng họ lại không giống như định ở đây lâu, càng giống đang đợi ai đó hơn.

Có lẽ biết lần này nhất định phải thành công nên mọi người lại thêm cẩn thận. Sau khi cảnh sát ngồi đây canh hai ngày, họ dần thăm dò được quỹ đạo hoạt động của ba người, quyết định rạng sáng hôm nay thực hiện bắt giữ.

Trời còn chưa sáng, ngẩng đầu vẫn thấy màn đêm vô hạn.

Trong rừng yên tĩnh, lọt vào tai chỉ có tiếng gió gào thét. Đường núi gập ghềnh khó đi, xe không dám lái đến quá gần, dừng lại tại một chỗ cách thôn 1 km.

Đội hình sự phân thành mấy tổ nhỏ, vây quanh tứ phía chỗ bọn họ dừng chân, mai phục trong rừng cây nhỏ ngoài viện.

Thẩm Ngạn Chu đưa tay nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ vừa chỉ đến số năm, lại là cả đêm.

Người ở đây ai cũng đã thức vài ngày, nhưng lại chẳng hề nhìn ra vẻ mỏi mệt, mọi người đều quyết tâm với lần bắt giữ này.

Qua hơn mười phút, một chuỗi tiếng động cơ xe hơi từ xa đến gần, khiến mọi người bất ngờ không kịp đề phòng.

Người đội hình sự tắt hết ánh đèn, cố gằng hòa cơ thể mình theo cỏ dại phiêu diêu theo gió.

Không bao lâu sau, một chiếc xe hơi trắng loại nhỏ chạy từ chân núi lên, cua ở ngã riêng, quả nhiên cuối cùng đã ngừng hẳn ở ngoài viện.

Đèn xe trước tắt ngúm, tất cả mọi người nín thở chờ đợi.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông tai to mặt lớn bước xuống, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có gì khác thường mới vòng ra phía sau cốp, cố hết sức kéo vali xuống.

Người đàn ông đi đến trước cửa, gõ vài cái lên đó rồi nói nhỏ mấy câu. Đợi một lúc sau, cửa hé ra một khe hở nhỏ, tiếp đó hắn ta kéo theo vali lách vào trong.

Đến khi cửa lớn đóng lại lần nữa, Thẩm Ngạn Chu nhíu mày, anh vẫy tay ra lệnh mọi người hạ thấp hông, không tiếng động lần mò theo vách tường.

Lúc đó trời vừa hửng nắng, ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua tầng mây, mang đến ánh sáng của ngày mới cho địa cầu.

Tia hồng ngoại chiếu vào từ kẽ cửa thầm dò xét, ung dung thản nhiên nhắm camera vào viện. Từ hình ảnh được thu về, trong viện không một bóng người, cửa viện mở ra, mơ hồ thấy được bóng dáng người đàn ông ban nãy.

Không cần đợi nữa.

Tường viện không cao, đối với các anh em đội hình sự mà nói chỉ đơn giản là một bữa sáng.

Thẩm Ngạn Chu đi đầu, tay áp lên tường, dồn sức lên rồi thoải mái nhảy qua, sau lại nhanh chóng lấy ra súng ở sau lưng, kéo then cửa ra, họng súng nhắm vào ngay hai người đang nói chuyện với nhau ở sảnh chính.

“Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!”

Nhóm hình sự ngoài cửa phá cửa vào trong nháy mắt, bao vây toàn bộ căn phòng.

Triệu Diễm Lệ nghe tiếng hô hoảng loạn đứng lên, thứ chào đón cô ta là một loạt họng súng tối om.

Người đàn ông kia không ngờ ngay lúc này sẽ xảy ra chuyện không hay, chưa chạy được mấy bước đã bị Đại Hắc khống chế.

Giữa phòng khách để một túi đồ to và chiếc vali màu đen người đàn ông vừa mới đem vào.

Thẩm Ngạn Chu tiến về phía trước, đưa tay ra kéo khóa túi, ánh mắt trầm xuống.

Từng cái từng cái được giấy báo bao lại, là món đồ không thể thấy ánh sáng, bên trong còn có thêmmột lớp màng nhựa, anh liếc mắt đã biết đây là ma túy “cao cấp”.

Mà trong vali chứa đồ, mặt trên là một lớp vải, vén lên một chút có thể nhìn ra bên trong ánh lên ánh vàng.

Cả một vali vàng nặng trĩu, anh dùng một tay xách lên, ước lượng khoảng mấy chục kg, chẳng trách hắn ta vừa xách lên lại phí sức như vậy.

Rất rõ ràng, hai vợ chồng Lục Thiên Tứ và Triệu Diễm Lệ định bán một đơn cuối cùng trước khi cao chạy xa bay, sau đó mang theo số tiền này đến một nơi không ai biết, một lần nữa mở ra cuộc sống mới.

Nhưng bọn họ không ngờ đến tung tích của mình đã sớm bị cảnh sát phát hiện, nhất cử nhất động mấy ngày nay nhìn thì kín đáo nhưng thật ra đều bị giám sát.

Người đàn ông tai to mặt lớn này Thẩm Ngạn Chu chưa từng gặp qua, trước nay cũng chưa hề xuất hiện trong dòng thời gian của vụ án. Lần hành động này có thể giúp cảnh sát Lộ Đảo bắt được đường dây giao dịch ma túy địa phương họ, xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.

Hướng Hành dẫn một cô gái không tỉnh táo từ nhà kề ra: “Đội trưởng, phát hiện ra Triệu Tiểu Vi.”

Triệu Tiểu Vi, em gái Triệu Diễm Lệ, tuy năm đó khi án lừa bán ở tỉnh Quảng Đông vừa xảy ra cô ta còn nhỏ tuổi nhưng nhiều năm qua cũng hỗ trợ chị và anh rể làm không ít chuyện xấu, cũng là nghi phạm cần xử lí theo pháp luật.

Thẩm Ngạn Chu đảo mắt sang nhìn kỹ: “Đây là vừa hút à?”

“Đúng vậy, lúc chúng ta vào thì có lẽ cô ấy vừa tiêm xong.”

Thẩm Ngạn Chu day huyệt Thái dương, đi dạo một vòng: “Lục Thiên Tứ đâu?”

Từ khi vào đến giờ vẫn chưa thấy Lục Thiên Tứ.

Vượng Tử thở hồng hộc chạy vào: “Đội trưởng, Lục Thiên Tứ…… Chạy rồi.”

“Chạy rồi?”

“Vâng, cửa sau viện mở ra, không chừng là chạy sau khi nghe động tĩnh!”

Thẩm Ngạn Chu cắn chặt hàm: “Hướng Hành, Vượng Tử, hai người các cậu ở đây canh họ, những người còn lại theo tôi đuổi theo.”

Thời gian trôi qua chưa lâu, chắc là chưa chạy ra khỏi thôn này.



Ngọn núi này ven biển, có lẽ có thể ngửi được mùi mặn của biển trong cơn gió thổi đến từ phía đối diện.

Lục Thiên Tứ căng thẳng chạy trốn, hoảng không chọn đường, chỗ nào cũng để lại dấu vết.

Nhóm Thẩm Ngạn Chu vừa ra cửa đã phát hiện dấu chân trên đất, vì theo lần theo một đường đến vách núi phát hiện bóng người Lục Thiên Tứ.

Hắn ta đang đứng bên bờ, thấy cảnh sát đuổi đến, hắn bất giác lùi về phía sau, lòng bàn chân trượt xuống theo đá vụn, lập tức bị cuốn vào sóng lớn dữ tợn.

Tay cầm súng của Lục Thiên Tứ run lên: “Đừng đến đây! Tất cả đừng đến đây!”

Thẩm Ngạn Chu đứng lại cách hắn ta 20 mét, không dám làm ra chuyện gì kích thích hắn.

“Buông súng xuống, anh vẫn còn cơ hội.” Thẩm Ngạn Chu cố gắng nhẹ giọng.

Lục Thiên Tứ lên nòng súng, môi nở nụ cười châm chọc: “Tôi nào còn ơ hội?”

Nhiều năm trốn đông trốn tây như vậy, chuyện xấu đã làm tất, tiền trong tài khoản nước ngoài càng ngày càng nhiều nhưng một ngày an ổn lại chưa từng có.

Bọn họ lừa bán những đứa trẻ bốn năm tuổi, dùng ma túy khống chế thiếu nữ mười mấy tuổi, để họ tiếp khác, để họ mang thai, một người đến một người thay người khác sinh con. Không có một đồng tiền nào trong tay họ là sạch sẽ, nhiều bất động sản như vậy đều nghe không ít tiếng trẻ con kêu rên mới đổi lấy được.

Không biết là gió thổi hay hắn ta đang ân hận mà khóe mắt Lục Thiên Tứ chảy xuống hai hàng nước mắt.

Trước mắt là cảnh sát vây bắt mình, phía sau là biển rộng không thấy đáy, hắn ta không còn con đường thứ hai để đi.

Thứ chờ đợi hắn ta đều là tử vong.

“Anh còn có vợ, các anh còn có gia đình nhỏ, chỉ cần nhận tội, nếu biểu hiện tốt thì khả năng giảm hình phạt rất cao, anh đừng nghĩ quá bi quan.”

Bên trên có lệnh cần phải bắt sống hai nghi phạm này, vậy nên tay súng bắn tỉa đã vào vị trí cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ánh mặt trời chiếu rọi nhẹ nhàng, Lục Thiên Từ hoa mắt choáng váng.

Đột nhiên, đàn chim vỗ cánh bay từ ngọn cây lên không trung.

Trong rừng vang lên tiếng súng.