Ngủ ngon, Lương Tiêu

Chương 28




Lúc nằm xuống đã là hai giờ đêm, nhưng sáng sớm ngày hôm sau hai người không ngủ nướng, Lương Tiêu nói bố cậu cố định mỗi sáng tám rưỡi dùng bữa, bọn họ tám giờ mười lăm mới đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị xuống lầu.

Chiếc áo sơ mi tối qua không thể mặc được nữa, Diệp Quý An đổi thành một chiếc áo len mỏng, do là áo co giãn nên mặc trên người Diệp Quý An cũng không quá rộng, Lương Tiêu vẫn mặc một chiếc áo vải thun cotton thoải mái, dụi mắt ngáp một tiếng, dắt tay Diệp Quý An hùng hùng hổ hổ đi xuống lầu.

Diệp Quý An kéo tay áo cậu lại, “Em nghĩ ông ấy xuống chưa?”

Lương Tiêu nghĩ, “Em nghĩ ông ấy đã ngồi vào bàn rồi.” Cậu xoa xoa đường chỉ tay của Diệp Quý An, lại nói, “Đang chơi xếp hình trên bàn.”

Diệp Quý An bị vẻ mặt đoán gì trúng nấy của cậu làm cho bật cười, tim đập nhanh cũng ổn định lại không ít. Nhớ lại túi quà đặt ở trên bàn trà tối qua, chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân nhìn thấy đã bóc ra chơi rồi? Kết quả vừa vào đến phòng ăn, đúng là nhìn thấy một người ngồi ở bàn ăn tối hôm qua bọn họ dùng bữa, râu tóc hoa râm, vóc người trung bình, áo khoác xám, quần tây đen, ung dung chắp một tay sau lưng, chăm chú vào trò chơi xếp hình trên bàn.

“Bố, chào buổi sáng.” Lương Tiêu hắng giọng gọi.

“Ừ, tốt lắm.” Chủ tịch nghe thấy tiếng thì quay người lại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong tay vẫn còn cầm vài mảnh ghép nhỏ màu trắng, “Bố còn tưởng con sẽ ngủ nướng đến mười giờ giống ngày trước.”

Lương Tiêu thẳng lưng, liếc mắt nhìn Diệp Quý An, vẻ mặt cực kỳ đắc ý, đại khái ý muốn nói rằng “Xem em đoán đúng chưa này”, Diệp Quý An đáp lại bằng một ánh mắt “Em thật giỏi”, sau đó quay sang chủ tịch chào hỏi, “Chào buổi sáng.”

“Ài, Tiểu Diệp mau ngồi xuống.” Chủ tịch tránh người sang một bên nhường hai người chỗ ngồi, còn mình thì ngồi sang chiếc ghế lưng cao ở đầu bàn, Hôm ăn nay mì sốt trứng cà chua kèm với măng tây lạnh và nước ô mai.” Ông gom hết mấy mảnh ghép màu trắng đến trước mắt mình, “Mùa xuân đến rồi, ăn thanh đạm chút.”

Diệp Quý An nhìn sang thành quả của chủ tịch, những mảnh nhỏ xíu màu trắng được gom lại bên trong khung hình đã được ghép xong, ông đã ghép hoàn chỉnh được bốn phía, những mảnh còn lại cũng được phân loại. Diệp Quý An không khỏi bội phục sự nhiệt tình và chuyên nghiệp của người bạn lớn tuổi này, đã từng này tuổi rồi, tối qua còn về muộn như thế, cũng không biết sáng nay mấy giờ đã dậy.

Lại nghe Lương Tiêu nói: “Cháu muốn uống Ovaltine.”

“Đến ngay đến ngay!” Mẹ Hồ bưng hai cái khay, chạy bước nhỏ đến, thuần thục bày trước mặt mỗi người một bát mì nóng, nước sốt đỏ, sợi mì mềm, vừa ngửi một cái đã thơm ngạt mũi.  Một khay nữa là đồ uống, hai cốc nước ô mai đá mát lạnh, còn có một cốc đồ uống nóng màu cà phê nhạt, đặt trước mặt Lương Tiêu, “Biết là cháu thích uống cái này rồi!” Mẹ Hồ cười nói.

“Cảm ơn dì.” Lương Tiêu cong mi, hai tay bưng cốc lên uống.

Mẹ Hồ ngâm nga mấy câu hát rời đi, một lúc sau bà lại mang lên một đĩa măng tây xanh bóng như lục bảo, bên trên phủ một nhúm tỏi băm, Diệp Quý An vừa cắn một miếng đã phát giác, bên trên còn tưới một lớp dầu nóng, là mùi thơm của hạt hoa tiêu trần qua dầu,, khó trách cái món rau không có mùi vị gì này lại khiến người ta thèm chảy nước miếng. Anh cảm thấy mình đã học được một chiêu mới.

“Buổi team building chiều nay thế nào?” Chủ tịch hỏi.

“Hơi nhạt nhẽo.” Lương Tiêu cắn đứt một đũa mì, nuốt xuống rồi trực tiếp nói: “Nhưng cũng không quá mệt, nửa sau tiền bối còn trở lại đi bộ cùng con nữa.”

“May là không có sương mù, gió cũng không quá lớn.” Diệp Quý An đáp.

“Ha ha, tổng giám đốc của mấy đứa chuyên thích làm những việc không cần thiết.” Chủ tịch lau miệng, vứt khăn ấm xuống mặt bàn, “Nói rằng đám người trẻ tuổi các con thiếu tinh thần đoàn kết, cần phải thường xuyên gắn kết mọi người, cùng nhau đổ mồ hôi.” Ông nhấc mắt nhìn đến hai người trẻ tuổi, “Hai đứa cảm thấy hữu dụng không?”

Lương tiêu nói: “Không có ích gì.”

Diệp Quý An vẫn giữ thái độ vừa nghiêm túc vừa chân thành giống như khi làm việc, nói: “Mọi người đều không ai đặt tâm vào việc đi bộ, bởi vì mọi người không tình nguyện, cảm thấy vô nghĩa, cho nên tư tưởng không tập trung, cháu nghĩ nguồn gốc chính của cảm giác quy thuộc là cảm giác thành tựu, một nhóm người hợp lại cùng làm việc, mình bỏ ra sức lực, sau đó đoàn thể cũng làm được điều gì đó, mình mới cảm thấy bản thân thuộc về nơi này, không cần người khác phải nhắc mình hô khẩu hiệu. Đơn giản là những buổi đi bộ thế này, hoàn toàn không có tác dụng bồi dưỡng tinh thần đoàn kết của nhân viên.”

Chủ tịch gật đầu.

Lương Tiêu lại nói: “Lúc đi trên đường mọi người chỉ nói chuyện tối nay đi đâu tụ tập, nhờ thế mà giữ được miếng hơi, cuối cùng cả bộ phận lại chỉ có hai bọn con không đi.”

“Vậy hai đứa con nói có việc phải đi cùng nhau?” Chủ tịch nhìn sang Diệp Quý An.

“Vâng.” Diệp Quý An đặt đũa, ngồi ngay ngắn, “Bọn họ đến Donglaishun ăn thịt nhúng, cháu đã gọi ba tài xế tới rồi, nhiệm vụ còn lại giao cho lão Trần, phó quản lý Trần phòng pháp vụ.”

Chủ tịch cười híp mắt thích thú, trên mặt còn treo một tia thần bí, “Đúng rồi, bình thường hai đứa có bị ai lời ra tiếng vào không?”

Diệp Quý An ngây người, anh nghi ngờ hôm qua mình tiêu hao sức lực quá nhiều ảnh hưởng đến não rồi, lại nghe thấy giọng Lương Tiêu gấp gáp, “Bố!”

“Bố hỏi nghiêm túc mà, hai đứa bình thường đi gần nhau như thế, chắc không có ý giấu giếm chứ?” Chủ tịch vẫn cười, “Nói trước này, bố không phản đối việc yêu đương trong công ty, công ty chúng ta cũng chẳng có mấy cái quy tắc dở hơi đấy, hai người trẻ tuổi nhìn nhau thuận mắt, yêu nhau danh chính ngôn thuận, xứng đáng được ủng hộ. Bố bây giờ đang muốn nghe xem, nếu như việc này bị đồng nghiệp biết, đăng lên Ding Ding bàn tán, hai con sẽ chuẩn bị làm gì?”

“Con…” Lương Tiêu bị ngắt lời.

“Để Tiểu Diệp nói trước xem.” Chủ tịch tiếp tục nhìn về phía Diệp Quý An, ánh mắt sáng ngời, điềm đạm, lại phảng phất chút cảm giác uy áp.

Lương Tiêu mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cụp mi xuống, lẳng lặng nhìn cánh tay Diệp Quý An đang đặt trên đùi mình.

“Cháu thấy khả năng xảy ra chuyện này cực kỳ lớn, chính là các đồng nghiệp nhận ra quan hệ của chúng cháu.” Diệp Quý An bình thường đáp, “Thật ra cháu cũng muốn bọn họ mau mau phát hiện, bởi vì việc như thế này chúng cháu cũng không dễ chủ động nói. Nếu như ở một buổi chiều tan ca nào đó đột nhiên đứng trong phòng làm việc lớn tiếng tuyên bố quan hệ của mình và Lương Tiêu, cảm thấy quá mức tự coi mình là trung tâm, mọi người đều bận việc riêng của họ, có nhất định phải nghe việc riêng tư của chúng cháu không? Nếu như có người hỏi, vậy thì quá tốt, cứ thừa nhận là được, ngày hôm sau cả bộ phận tự nhiên sẽ biết hết.”

“Xem ra cháu không sợ bị người khác nghị luận sau lưng.” Chủ tịch gõ ngón tay lên mặt bàn.

“Nghị luận cũng không sao, không chửi là được.” Diệp Quý An có chút ngại ngùng, “Nếu như chửi, cháu cũng sẽ không nhịn được chửi lại, mà sau này vẫn cùng nhau làm việc thì khó xử biết bao nhiêu.”

Chủ tịch cười ha ha, lại nhìn sang Lương Tiêu vẫn đang mím môi giả vờ nghiêm túc, “Đến con rồi, nếu ý kiến xem.”

Lương Tiêu nói như rất thỏa đáng: “Thực ra con sớm đã muốn mượn tòa tháp lớn của bố, đặt đèn led chạy một hàng chữ, Lương Tiêu Diệp Quý An thiên trường địa cửu.”

Chủ tịch mở to mắt, “Không cho mượn.”

Lương tiêu lại hỏi: “Thuê được không?”

Chủ tịch đáp: “Tòa nhà tổ chức sự kiện đó, bố nhớ là phát sóng một ngày hết tám trăm tệ cho một ô vuông, tòa của bố ít nhất cũng phải một nghìn ô, một ngày tám mươi vạn, ưu đãi tình cha con, tăng lên ba lần, hai trăm năm mươi vạn nhé, nội dung phát sóng tùy ý, hiệu quả đảm bảo, có một điều kiện, không được quẹt thẻ của bố.”

Đối diện với vẻ mặt như tống được tiền này của bố mình, Lương Tiêu chống cằm, “Ồ, vậy con đặt trước rồi đó.”

Chủ tịch làm ra vẻ trọng đại lấy ra một cuốn sổ da, kê khai từng mục, “Được, nhớ rồi.”

Lương tiêu cười đáp: “Bố cứ chờ đấy.”

Diệp Quý An nín cười đến nỗi cổ họng đau rát.

Không hiểu sao anh lại có một loại dự cảm, hôm nào đó đi làm, đứng trước tòa nhà công ty đợi đèn giao thông, anh bỗng nhìn thấy bên ngoài mặt kính chiếu vô số hình ảnh tuyệt vời.

Ăn cơm xong chủ tịch cũng không bắt hai người ở lại ghép hình cùng ông, theo như lời ông nói thì, ông không muốn bị người khác tóm mạch suy nghĩ, nhất là với những thứ đặc biệt như vậy, vì thế Lương Tiêu cũng không cưỡng cầu, cậu vốn đã ngán mấy thứ này rồi, kéo Diệp Quý An chạy loạn khắp các phòng.

“Bố em thích nói chuyện nhân sinh trong lúc chơi ghép hình, bất luận là em đang chơi game hay đang ôn tập thi học kỳ, chỉ cần ông ấy gọi là em phải tới, em cũng sẽ tới, không biết tại sao nữa.” Lương Tiêu nhìn bức chân dung tự họa của Picasso, đôi mắt bỗng nhiên thật dịu dàng, “Khi nãy có lẽ cảm thấy nói chuyện đủ rồi nên không cần nữa.”

“Ừm, trọng điểm có lẽ là tán gẫu.” Diệp Quý An trầm ngâm dựa vào vai cậu, “Ghép hình tốn thời gian, có thể để em ở cạnh ông ấy lâu một chút, nghe chuyện của người già.”

Chuyến tham quan gia đình kết thúc với một tràng dài tiếng bước chân của bé gái, Tiểu Quả vui vẻ tung tăng chạy tới, muốn bọn họ cũng phải chơi cờ cùng nó, chắc là vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua, bỗng nhiên, ngay khi nhận được lời đồng ý của hai người, một bên nắm tay cô bé đi xuống phòng khách dưới lầu, cô bé đã thay đổi chủ ý.

“Em muốn ăn kẹo hồ lô!” Cô bé kéo cổ tay của Lương Tiêu kêu lớn, Diệp Quý An tạm thời được giải thoát.

“Kêu mẹ Hồ mua cho em.” Lương Tiêu lại không muốn bị nó kéo tay.

“Không muốn! Mẹ Hồ chê em phiền rồi.” Tiểu Quả lại ủy khuất, đôi mắt long lanh nước, “Anh Tiêu Tiêu chơi với em đi mà, anh lâu không trở về rồi, em có chuyện bí mật muốn nói với anh.”

Lương Tiêu nghĩ, mình còn thấy phiền gấp một trăm lần mẹ Hồ, nhưng cậu đúng là không nhìn được trẻ con khóc, đây có vẻ là muốn một mình cậu đi mua cùng nó rồi, cậu thầm nghĩ trong đầu, đi ra cửa rẽ một đường là tới, cũng không tính là việc gì lớn.

Cậu nhìn sang Diệp Quý An.

Diệp Quý An cười cười, “Mau đi mau về.”

Vì thế Lương tiêu đành đơn binh xuất mã, túm tay áo cô bé đi như bay, thoắt một cái đã ra đến sân.

Diệp Quý An nhất thời buồn chán, mặc áo khoác đứng ngoài sân phơi nắng, đằng sau có tiếng mở cửa, là chủ tịch bọc chăn bông đi ra ngoài.

“Xếp được một phần năm rồi.” Ông nói, “Người lại mất hình đâu rồi?”

“Đi mua kẹo hồ lô với Tiểu Quả ạ.” Diệp Quý An nhường ánh nắng chiếu qua một chạc cây cho ông.

Chủ tịch thở dài một hơi, “Đứa bé đó hơi khó chiều, vừa nãy ngồi trong phòng bác cũng nghe thấy tiếng nó hét.” Ngồi xổm xuống, ông lại nói, “Lương Tiêu dạo này hết tật xấu kia rồi chứ?”

“Bác không cần coi em ấy là trẻ con đâu.” Diệp Quý An cười đáp, “Có rất nhiều việc em ấy còn nắm chuẩn hơn cháu nhiều.”

“Bác thấy cháu cũng chiều nó quá rồi, nó có những thói quen kỳ quái, còn có bệnh công tử, cháu có cảm thấy như thế không?” Chủ tịch hỏi, tách tách tách gọi vài tiếng, trong bụi cây gần đó ló ra vài cái bóng béo béo, còn có từ trên tường nhảy xuống, đó là vài con mèo, con nào con nấy cũng lông dày thân mập.

Diệp Quý An đột nhiên tê da đầu, mấy con mèo cũng tỏ ra dính người, kêu meo meo vây quanh hai người, có con còn làm nũng cọ cọ vào mắt cá chân Diệp Quý An.

Anh cúi xuống mịt mù nhìn những con vật mà chính mình thiếu kinh nghiệm tiếp xúc, “Cháu không thấy thế.” Cậu nói, “Chỉ cảm thấy ở cùng nhau rất thoải mái.”

“Vậy thì tốt.”

“Có phải bác rất thiếu niềm tin với em ấy không?” Diệp Quý An bị một cái đuôi mèo quấn quýt dưới chân, nhìn cái chân mèo ấn lên dép lê của mình, anh kinh ngạc nhận ra rằng mình không vô ý nhảy ra tránh khỏi nó, “Con trai bác ưu tú hơn rất nhiều người.”

“Có lẽ vậy.” Chủ tịch ngẩng đầu nhìn trời.

Diệp Quý An im lặng nhìn con mèo kia ngáp, lộ ra lưỡi nhỏ và mấy cái răng nhọn, có chút nói không nên lời.

“Bác luôn cảm thấy không yên tâm về nó, cũng không muốn nó lại mắc thêm sai lầm, cuối cùng phải chịu tổn thương.” Chủ tịch nói, “Lương Tiêu là đứa trẻ cần nhiều yêu thương, tuy rằng có lẽ nó không nhận ra, nhưng lại rất mẫn cảm, hơi có chủ nghĩa hoàn hảo, cũng rất để tâm đến một số việc nào đó, trên thế giới này không phải ai cũng có thể hiểu được nó, hay nói cách khác, người hiểu được nó cực kỳ ít, trong mắt bác, nó như thế chẳng phải là một đứa trẻ sao.” Nói rồi lại khoanh hai tay, ngước lên nhìn tổ chim hỷ tước trên cây hồng phía xa xa, “Cho nên bây giờ, những chuyện bác muốn nói với cháu có thể sẽ rất nhiều. Nói thế nào nhỉ, từ nhỏ đến lớn chúng ta đều muốn dành cho nó rất nhiều yêu thương, nhưng kết quả là chúng ta làm không tốt, dù sao cũng là vấn đề của chúng ta, gây ra tổn thương cho nó còn nhiều hơn, đây đều là những việc mà những đứa trẻ cùng tuổi không cần phải nỗ lực tiếp nhận, cho nên cũng không công bằng với nó. ”

Diệp Quý An rời lực chú ý ra khỏi mấy con mèo, tuy rằng khi mẹ Hồ đến cho mèo ăn, số lượng mèo vây quanh bọn họ càng ngày càng nhiều, nhưng Diệp Quý An không cảm thấy sợ hãi, chỉ gật gật đầu, nghiêm túc nghe.

“Lúc còn nhỏ, quãng thời gian mà mẹ nó và anh trai nó vừa mới gặp chuyện, bác mới nhận ra mình làm bố quả thực không tốt, vì thế tạm đặt công việc sang một bên, qua đó đó ở với nó hai năm, thời kỳ phản nghịch của trẻ con mà, đa số thời gian đều không chịu nói chuyện với bác, nhưng mỗi lần cãi nhau thì cực kỳ hung dữ, bác nhớ có một lần nó to tiếng với bác, nói rằng tất cả là tại bác nên nó mới có loại tính cách quái gở như thế này, làm bác tức muốn chết. Bác cảm thấy mình đã làm đến mức tốt nhất rồi, cũng tận hết trách nhiệm với nó rồi, là nó cả ngày chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn.” Chủ tịch đột nhiên im lặng, qua một hồi lại nói: “Nhưng sau này nó lại tìm bác xin lỗi, thanh niên mười sáu mười bảy tuổi cần nhất mặt mũi, đánh nhau với những đứa trẻ khác đến mức chân bó bột cũng không khóc, lúc nói xin lỗi với bác lại khóc rồi. Bác bỗng nhiên cảm thấy, lời của nó lúc trước không hề sai. Vừa mới ra đời không lâu thì mẹ nó đã đưa anh nó sang nước ngoài, bác luôn luôn bận rộn công việc, đợi nó lớn hơn một chút thì lập tức gửi nó đi. Kết quả chưa đến hai năm thì gặp chuyện đó, vừa mở cửa đã nhìn thấy mẹ mình chết ngay trên sopha nhà mình, nhìn không ra dạng người. Loại việc đó bất luận là ai cũng sẽ sẽ không bao giờ quên được.

“Đúng thế.” Diệp Quý An hít sâu một hơi, “Cũng vì việc đó mà sau này em ấy bị mất ngủ.”

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ tốt rồi.”

“Cảm ơn cháu, thật đó, Tiểu Diệp.” Chủ tịch nói chậm, “Đúng là bác chưa bao giờ nghĩ tới nó sẽ gặp được đúng người, hỗn loạn một hồi, sau đó cháu xuất hiện, còn ngồi ở đây nghe ông già này kể nhiều chuyện nhà như vậy, ha ha.”

“Chuyện này không cần phải cảm ơn cháu, là Lương Tiêu đã trưởng thành rồi, sau đó cháu mới nhặt được.” Thêm một con mèo vây quanh chân của Diệp Quý An, anh vẫn nhìn nó, “Chúng cháu có tiếng nói chung, ngày bé cháu cũng không hạnh phúc gì, sau đó liều mình thoát khỏi ra đình đó, thành công rồi, tự mình bắt rễ ở một nơi thật xa, ngày ngày muốn chết, nhưng bây giờ không muốn nữa, thậm chí rất ít khi tự nhớ lại những đau khổ của ngày bé, chúng đã đều trở nên mơ hồ rồi.”

“Cháu cảm thấy những thứ như đau khổ không phải dùng để nhớ lại, bởi vì người thiệt thòi sẽ là bản thân mình. Đau khổ dùng để đá đi, chúng ta phải đá nó đi, hoặc để ai đó khiến chúng ta muốn đá nó đi xa, vậy là thành công rồi, không còn sợ nó nữa, có thể chính thức tính là người lớn.” Diệp Quý An quay mặt sang, bỗng thấy đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với chủ tịch của mình bằng một thái độ bình tĩnh như vậy, không chút khẩn trương hay cố ý cẩn thận nào, “Lương Tiêu thành công rồi, cho nên, em ấy rất tuyệt vời.”

Lương Tiêu mua ba que kẹo hồ lô, một que vị dâu tây cho Tiểu Quả, hai que gạo nếp táo gai cho mình và Diệp Quý An, không có que thứ tư, bởi vì bố cậu bị tiểu đường.

Lúc vào vườn cậu đúng là nhìn thấy kỳ quan, Diệp Quý An lại ngồi bên gốc cây dâu tây, đang chầm chậm vuốt lông một con mèo.

Cậu nhớ Diệp Quý An từng nói anh sợ mèo, đặc biệt là con mèo tam thể em trai anh nuôi, sau này nhìn thấy mấy thứ có màu đó cũng không thoải mái, động vào sẽ đổ mồ hôi lạnh, đối với mấy con mèo hoang trong tiểu khu cũng chỉ có quý mà không có thân.

Nhưng lúc này, một con mèo béo tròn lại nằm dưới cánh tay của Diệp Quý An ngáy khò khò.

Diệp Quý An ngẩng đầu, cách một cây hoa hạnh nhìn thấy cậu ở sân bên kia, còn ngắm anh mỉm cười.

“Tiền bối?” Lương Tiêu giao Tiểu Quả cho quản gia vẻ mặt áy náy, tay giơ lên hai que kẹo hồ lô.

“Anh bỗng nhiên cảm thấy con mèo này rất ngoan, lông cũng mềm, chỉ là bẩn quá, cứ cố chấp cọ vào quần anh.” Diệp Quý An liếm một miếng nhỏ trên đỉnh que kẹo hồ lô, cây này phủ quá nhiều si-rô, lại không bọc hết quả, bây giờ ở dưới mặt trời phản chiếu ánh vàng óng.

“Giúp anh cầm một chút, anh đi rửa tay.”