Ngủ ngon, Lương Tiêu

Chương 14




Nhìn cánh cửa lại khép lại trước mặt, Diệp Quý An bỗng giật mình, não bộ không mấy thanh tỉnh của anh từ từ bật ra ba loại khả năng. Thứ nhất là anh đang nằm mơ, thứ hai là Lương Tiêu đang nằm mơ, thứ ba là người nào đó tự cho rằng mình đã nghĩ ra kế sách thông minh, có bản lĩnh giải cứu anh khỏi hang sói.

Diệp Quý An nghiêng về khả năng thứ ba.

Nhưng mà anh cảm thấy lo lắng nhiều hơn, bữa cơm này không giống những bữa cơm trong nội bộ công ty, nếu như Lương Tiêu vẫn đối chọi với lãnh đạo như trước đây, nghĩ gì nói đấy, anh không chắc tổng giám đốc sẽ chịu nhịn cậu nữa. Thanh niên vừa nhậm chức hơn nửa năm, trong công ty không có chỗ dựa, không có quyền thế, nếu thật sự chọc vào lãnh đạo lớn, lại chỉ bởi vì một việc cỏn con như mời rượu, thế thì quá lỗ rồi.

Nghĩ đến đây, phản ứng của Diệp Quý An không còn chậm chạp nữa, lực đẩy cửa cũng xuất hiện rồi, anh cảm thấy mình nên vào giải cứu hiện trường, hai cách cửa vừa mở ra được một khe, anh liền nhìn thấy Lương Tiêu đang đứng thẳng lưng ở trước vị trí ghế của mình, nhưng không phải chỉ có mỗi cậu đang đứng, hai người nhân viện trẻ khác vừa qua đấy kính rượu, cùng với vài vị khách và thư kí của họ cũng cùng đứng dậy, thậm chí cả người làm chủ nhà như tổng giám đốc cũng cùng mọi người đứng lên thành một bàn.

Diệp Quý An cả người cứng đờ, không gấp gáp đi vào. Bao nhiêu năm kinh nghiệm đoán suy nghĩ qua ánh mắt người khác của mình nói cho anh biết, tình huống này không giống như lúc nãy anh tưởng tượng, tùy tiện hành động chưa chắc đã có tác dụng gì.

Cố gắng nghe ai đó đang lầm bầm thao thao bất tuyệt, Diệp Quý An không nghe ra nửa chữ, trên bàn rượu của tổng giám đốc mấy kẻ nịnh bợ luôn nhiều như quân giặc.

Lúc này Lương Tiêu dường như đã phát hiện ra gì đó, quay đầu ngoảnh qua, ngắn ngủi liếc về phía anh một ánh mắt cảnh cáo.

Ôi trời, hung dữ chưa.

Ý cậu ta là cảnh cáo mình không được qua đó chứ gì?

Diệp Quý An nhận thua co vai lại, chớp mắt vài lần, khép cửa, ngoan ngoãn trốn ở bên ngoài, Lương Tiêu lúc này mới quay đầu trở lại, “Là chuyện công việc, đột nhiên bộ phận xuất hiện một tình huống nhỏ, cần chủ quản Diệp trở về một chuyến.” Cậu nhấn âm rất rõ ràng, thái độ không tự ti không kiêu ngạo, “Có lẽ phải xử lí đến tận đêm, đến lúc đó em cũng không đưa anh ấy trở lại đây nữa.”

“Được dược được, Tiểu Lương đã tự mình đến đây tìm người, vậy mau dẫn Tiểu Diệp về đi.” Diệp Quý An dường như đoán đúng rồi, vừa nãy đúng là giọng của tổng giám đốc, chỉ nghe ông ấy cười cười giải thích với các vị khách: “Vừa nãy uống nhiều như vậy, giờ còn phải về làm việc, rõ ràng là năm mới, bây giờ người trẻ tuổi đúng là biết liều mạng.”

“Đúng vậy, năm mới mà không thể cùng mọi người uống một bữa sảng khoái.” Lương Tiêu đột nhiên cầm lên một chai rượu trên bàn tiệc, không nhanh không chậm rót thêm cho mình nửa cốc rượu trắng. Cái cốc này vốn dùng để đựng rượu đỏ, là cốc lúc nãy Diệp Quý An đã uống, cậu nâng cao cốc đến trước ngực, híp mắt cười đáp, “Giám đốc Phùng, em thay bộ phận mình tự phạt ba cốc.”

“Cậu… làm gì vậy!”

“Chúc anh năm mới vui vẻ.”

“Ha, cậu Tiểu Lương này.” Tổng giám đốc bật cười ha ha, “Thật biết đùa.”

“Không đùa, em biết anh rất thích uống rượu.” Lương Tiêu thân thiết nhìn tổng giám đốc Phùng, “Tuy rằng không so được với chủ quản Diệp, nhưng dù sao cũng đều là hậu bối trong công ty, em uống thay cũng vẫn được chứ ạ.”

Lời nói tưởng như hợp tình hợp lý, tổng giám đốc Phùng lại bỗng nhiên phát hoảng, miệng rối rít không ngừng “vậy sao được, vậy sao được”. Các vị khách khác cũng thêm lời, “Tiểu Lương hôm nay lái xe đến thì đừng đụng vào rượu.” Hai người đứng bên cạnh Lương Tiêu còn khoa trương hơn, khoác vai ôm cổ ngăn cậu lại, trực tiếp nhét nước giải khát vào tay. Chỉ thấy Lương Tiêu hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không cưỡng cầu, cứ thế để người khác đổi cốc Ngũ Lương Dịch thành lon Sáu Hạt Bồ Đào, “Đúng là lái xe đến, Lương Tiêu mở lon nước giải khát đặt đến trước miệng, những người khác cũng nâng ly tới tấp, cậu cười cười: “Thật ngại quá.”

Trong bầu không khí mất tự nhiên, Lương tiêu uống một ngụm nước, vài người trên bàn đã đã uống cạn ly. Cậu lại gọi hai tiếng “chú Tôn” “chú Lưu”, đáp vài lời xã giao với những người khác, liền túm lấy túi và áo khoác của Diệp Quý An treo trên lưng ghế xoay người rời đi.

Diệp Quý An từ khe cửa nhìn tấm lưng cậu đã quay qua chính diện, từ từ bước tới phía cửa, anh đứng im không cách nào động đậy, nhịp tim đập gấp gáp đã ổn định phân nửa, có trời mới biết Lương Tiêu sẽ dùng cách này! Diệp Quý An chỉ cảm thấy tổng giám đốc Phùng từ trong ra ngoài như đã biến thành một người khác, không chỉ không giống như biểu hiện trong công ty, so với bộ dạng khi nãy không ngừng ép anh uống rượu lại càng không giống, căn cứ theo những gì anh đã phỏng đoán, lão già này vì sĩ diện sẽ không thả người đâu.

“Cậu lợi hại quá.” Cửa lại đóng lại, anh nắm lấy cổ tay Lương Tiêu

Lương Tiêu chau mày, chăm chú khoác áo lên cho anh, “Tiền bối còn khó chịu nữa không?”

“Anh vẫn ổn, không sao.” Diệp Quý An xỏ vào tay áo, nhìn thấy Lương tiêu bước chân chầm chậm tiến vào cửa cầu thang máy, anh đuổi theo, “Công ty có vấn đề gì sao.”

“Không sao.” Lương tiêu dường như không có ý định đưa cặp trả anh, “Chúng ta phải đi nhanh hơn một chút, chắc là vẫn đến kịp hiện trường trước khi bắt đầu buổi biển diễn thôi.”

“Còn lại bao nhiêu thời gian.”

“Hơn nửa tiếng.”

Từ đây đi đến trung tâm nghệ thuật Thiên Kiều, bắt taxi cũng phải mất gần nửa tiếng, đó là trong điều kiện không tắc đường, càng đừng nói đến việc ngồi tàu điện, Diệp Quý An có say cũng nghĩ ra được. Nhưng anh không muốn đánh tan sự tự tin của Lương Tiêu, chỉ có thể nói chuyện trước mắt, “Vậy công việc thì sao?”

“Không có công việc.”

“Hả?” Diệp Quý An suýt chút nữa nhào xuống đất.

Lương Tiêu cuối cùng cũng đỡ được lưng của anh, dường như cậu muốn ôm anh vào ngực kéo đi, “Chuyện có công việc đột xuất là em nghĩ ra, coi như cho ông ta chút mặt mũi.”

Diệp Quý An cố gắng đứng vững trước cửa thang máy, mắt nhìn hàng số trên đầu mình không ngừng nhảy, thấy thang máy dần dần leo tới tầng của mình, não anh lúc này trải qua quá trình đi từ kinh ngạc đến bình tĩnh rồi lại kinh ngạc, “Hai nhà đầu tư lúc nãy cậu quen à?” Khi vào bên trong thang máy Diệp Quý An mới hỏi.

“Gặp qua.” Lương Tiêu ấn tầng một.

“… Nhà cậu cũng làm về mảng này đúng không?”

Lương Tiêu đưa tầm mắt từ những con số trở về gương mặt Diệp Quý An, gật đầu, “Vâng.”

Diệp Quý An dựa vào tường, không phải chứ.

Chỉ nghe Lương Tiêu đáp, “Không cạnh tranh với công ty của chúng ta.”

Diệp Quý An quay đầu lại, trong lòng thả lỏng, đúng vậy, chủ tịch họ Trữ, họ khó gặp như vậy anh nhất định không nhớ nhầm, theo ấn tượng của anh, trong số những lãnh đạo cấp cao cũng không ai họ Lương cả… Người ta cũng nói là không có quan hệ cạnh tranh rồi, vậy thì tên này đúng là tiểu thiếu gia nhà một ông chủ lớn nào đó. Có lẽ đã từng hợp tác với hai nhà đầu tư lớn kia. Nói về giám đốc Phùng, mọi khi bị Lương Tiêu phản bác ngay trước mặt ông ta cũng không hề nổi giận, những người như vậy nhìn thấy những kẻ có bối cảnh lớn là sợ hãi, vậy cũng dễ hiểu.

Không khác nhiều lắm so với những gì anh đoán về cậu.

Diệp Quý An thở ra một hơi: “Cảm ơn.”

Cả người anh bỗng thả lỏng, cuối cùng cũng dựa được vào vai Lương Tiêu, “Anh cứ nghĩ hôm nay mình sẽ phải uống say, như thế thì không đến nhà cậu ngủ nữa, ôm một con ma say nồng nặc mùi rượu cậu cũng không ngủ được.”

“Những bữa tiệc rượu như hôm nay, sau này tiền bối cứ tùy tâm tình, không muốn đến thì không cần phải để ý ông ta, tổng giám đốc sẽ không lại tự rước thêm nhục.”

Lương Tiêu cầm tay anh bước ra khỏi thang máy.

Bước ra ngoài sảnh đèn điện sáng trưng, Diệp Quý An bị chói mắt đến híp lại, “Anh còn tưởng cậu giận anh chứ, nửa ngày không trả lời tin nhắn.”

“Đó là đang làm việc.”

“Hửm? Không phải không có sao?” Diệp Quý An chỉ cảm thấy cái cửa xoay này đang muốn làm mình chóng mặt ngất xuống.

“Có một chút. Nhưng em đã làm xong rồi. Em là người cuối cùng rời công ty đấy!” Lời này nghe sao cũng ra giọng điệu trẻ con, giống như đang muốn tranh công lãnh thưởng, Diệp Quý An thật muốn nhéo mặt cái cậu người yêu thần kì này của mình, gió lạnh thổi lên đầu, Diệp Quý An vừa ngẩng lên thì bị một đường sáng chói lóa chiếu vào mắt. Ánh sáng này còn chói lọi hơn ánh đèn sáng loáng như đá cẩm thạch ở trong đại sảnh hồi nãy.

Bởi vì đây là đèn xe, một chiếc xe hơi màu đỏ, đầu tròn khuôn thẳng, đậu chéo phía cửa lớn.

“Thế nên em mới nói là vẫn kịp.”

Lương Tiêu móc thìa khóa xe trên ngón tay út, lại đem túi đang cầm trên tay trả cho Diệp Quý An, tiếp tục nắm tay anh, dẫn anh đến phía trước cửa xe.

“Cậu lợi hại.” Diệp Quý An che mắt giấu đi vui vẻ.

Lương Tiêu nhàn nhã mở cửa xe, nghiêng người trịnh trọng như một thân sĩ, trên mặt cuối cùng cũng nhìn thấy nét cười.

“Tiền bối, mời ngồi.”

Diệp Quý An chỉnh lại mặt mũi khôi ngô cử chỉ lịch thiệp, cong người ngồi xuống, tiện tay vứt túi xuống đệm lót chân. Chỉ thấy Lương Tiêu nhanh chóng vòng qua cửa bên kia, chui vào ghế lái ngồi cạnh anh, lần đầu tiên anh nghe thấy âm thanh nổ máy của động cơ phát ra bên tai rõ ràng đến thế.

Lương Tiêu không hề có chút khó chịu nào, chắc là đã quen rồi. Cũng không vội vã lợi dụng tốc độ của chiếc xe này, lái Bugatti mà bình thường như lái Passat.

Ôi Tiểu Bu, đúng là tủi thân mày, Diệp Quý An nghĩ, nhìn thấy mày một lần ở Shin Kong Place, lúc đó mày bị thả dưới tầng hầm để nhét đồ, nhìn thấy mày một lần ở bãi đậu xe, lúc đó mày bị bỏ xó ăn khói ăn bụi, chắc là không có chủ đề nói chuyện cùng các anh em bên cạnh mày. Ai bảo chủ nhân của mày lại cứ thích chen chúc trong tàu điện với tao. Buổi sáng tắc đường như thế mày cũng chẳng có chỗ bộc lộ ưu thế, chỉ có ở thời điểm này mới miễn cưỡng phát huy được công dụng. Bây giờ mày có cơ hội ra khỏi nhà hóng gió rồi, cậu chủ nhà mày lại vẫn trầm ổn như thế, chắc do tao ngồi trên xe nên cậu ấy đặc biệt chú ý an toàn ấy nhỉ?

Diệp Quý An không cẩn thận cười ngốc một tiếng.

Từ gương chiếu hậu hình bầu dục nhìn ra ánh mắt hiếu kì của Lương Tiêu.

Bị nhìn như vậy, Diệp Quý An giật mình phát hiện ra anh đang tự so bì mình với một chiếc xe, nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cảm thấy mình uống say đến thảm rồi.

Trong phút chốc cũng nhìn không hiểu bảng điều khiển xe, Diệp Quý An quyết định nghĩ về chút chuyện chính, “Đoạn đường này có giới hạn tốc độ bao nhiêu?”

“Không biết, Lương Tiêu cuối cùng cũng ra khỏi đoạn đường tắc nhất, trực tiếp đi đường vòng, hơn chín giờ, đường vành đai ba đã không còn nhiều xe đi lại lắm, bọn họ gặp một xe vượt một xe, cũng chưa đầy hai phút. Diệp Quý An cảm thấy mình như cưỡi lên tên lửa, cả người tinh thần hừng hực, giống như đang bay.

Diệp Quý An bắt chặt lấy dây an toàn trên bụng dưới, nhìn sang góc mặt Lương Tiêu.

Đương nhiên mặt cậu ta vẫn như thế, xương mày sống mũi góc cạnh rõ ràng, môi mỏng có thói quen hay mím, cảm giác như không tập trung, lông mi dày cong cong như con gái. Anh đã từng nhìn qua vô số lần, nhưng lần này lại có chút không giống mọi khi, những ngọn đèn đường rải xuống từng chùm sáng màu cam đậm, vùn vụt cắt qua, đèn neon phía xa xa như ẩn như hiện, gương mặt này cũng giống như ảo ảnh.

“Sắp đến rồi.” Ánh mắt Lương Tiêu tràn ngập ý cười.

“Cẩn thận cậu bị trừ mười hai điểm, hoặc là có cảnh sát ngồi xe mô tô đuổi theo sau cậu đòi kiểm tra bằng lái.”

“Không sao cả, không đuổi kịp được em.”

Diệp Quý An thật muốn hôn cậu, giờ phút này, anh rất muốn hôn cậu.

Nụ hôn này đã thành hiện thực khi hai người dừng xe ở trước cửa quán bar, thực ra khi nãy lúc dừng xe chờ đèn đỏ Diệp Quý An đã rất muốn hành động, nhưng anh cảm thấy thứ mình đang cưỡi là một con ngựa chiến, lỡ như sơ suất làm dây cương nó đứt, vậy thì hai người sẽ bị ngã văng ra đất. Đến đích thì không có gì phải lo rồi, anh cũng không quan tâm bây giờ là mấy giờ, vẫn còn vài phút nữa mới bắt đầu buổi biểu diễn, anh ôm lấy cổ Lương Tiêu cắn, Lương Tiêu bị nụ hôn vụng về của anh làm bật cười, “Đừng gấp mà tiền bối.” Nhẹ nhàng ngậm lấy sống tai người kia, cậu khàn giọng nói.

Diệp Quý An nuốt nước bọt, bây giờ mới nhớ ra mục đích mình đến đây để làm gì, đưa tay xoa xoa môi Lương Tiêu, “Không cắn cậu đau chứ?”

Lương Tiêu tháo dây an toàn cho anh, “Rượu rất ngọt.” Nói xong tự mình bước xuống xe trước.

Diệp Quý An cũng đẩy cửa bước ra, vừa xuống xe thì phát hiện hành động của bọn họ đúng là quá sức hấp dẫn ánh nhìn, trước cửa quán bar có nhiều thanh niên hút thuốc đứng ngốc ra nhìn bọn họ. Lương Tiêu lại vô cùng tự nhiên, khóa xe lại đến dắt người ra, còn giúp Diệp Quý An mở vé điện tử trên điện thoại, vào cửa thì đi thẳng xuống quán bar dưới tầng hầm, buổi biểu diễn đã bắt đầu năm phút rồi, tiết mục chính còn chưa bắt đầu, trên sân khấu là một nhóm nhạc đang hot biểu diễn, chỉ có một tay chơi bass và một tay chơi ghi-ta, không có trống, thế nhưng lại chơi ra được loại âm thanh làm lòng người kích động như thế, ít nhất khi đập vào tai khiến bọn họ cảm thấy rất thoải mái.

Màu đèn đều là gam lạnh, lấy xanh trắng làm chủ, có đậm có nhạt, rải kín cả một khán phòng lớn, Diệp Quý An đã quen với chuyện này, cầm tay Lương Tiêu đưa cậu chen lên hàng đầu, uống rượu vào, anh cũng không giống như trước kia sợ đụng trúng người khác nữa, chỉ cảm thấy vô cùng tự do, chỉ cần anh đến những nơi như thế này là tinh thần lại vô cùng hưng phấn. Hơn nữa anh nhìn thấy những người xung quanh trang phục gì cũng có, những cô gái trang điểm đậm mặc áo cổ V, những cậu bạn mặc áo thun bó sát, còn có những người mặc theo phong cách Goth không nhìn ra giới tính. Khán phòng đa dạng như một buổi tiệc hóa trang, duy chỉ có hai người là mặc đồ tây đeo cà vạt, thẻ công chức vẫn còn treo trước ngực.

“Chúng ta quá kỳ quái rồi.” Diệp Quý An chọn được một vị trí đứng ở giữa, ghé vào tai Lương Tiêu cười lớn.

“Em cảm thấy rất ngầu.” Lương Tiêu cũng bắt lấy tai anh cắn lên.

“Ha ha, phải không!” Diệp Quý An cảm thấy cồn rượu trong người đã bay hơi gần hết, anh sớm đã trở lại với thực tế.

“Prince Lương có muốn cùng high không?”

Lương Tiêu giống như bị câu nói của anh làm cho xấu hổ, cúi đầu cởi một cúc áo ra, “Đây không phải lần đầu tiền bối như thế này đúng không?”

“Hửm?”

“Thực ra… ” Lương Tiêu trực tiếp cởi vest vắt lên vai mình, từ từ cong eo, dán mặt bên tai Diệp Quý An, lần này cậu nhẹ nhàng nói: “Trước khi cùng tiền bối nói chuyện, hình xăm của anh, em đã từng nhìn thấy một lần.”