“Ông đã đi nhờ vả mà còn bắt cậu phải qua thì thật là không phải, nhưng chân ông không lết nổi nữa rồi.”
“Cháu nhất định sẽ tới ạ.”
Hẹn gặp ông vào ngày mai và cúp máy xong, Tsugumi mới bắt đầu tò mò về chuyện ông định nhờ. Chắc là liên quan tới Sakutaro. Không lẽ bệnh tình của cậu đã chuyển biến xấu…
Vừa nghic vậy, người anh liền lạnh toát. Còn chưa nghe ngóng được gì đã tưởng tượng ra những điều kinh khủng, cái tật này của anh thật là…
Ngồi khoanh chân trên ghế, Tsugumo ngước mắt nhìn trần nhà. Cứ cho những gì anh tưởng tượng là đúng thì những người khổ sỏ nhất chính là người thân của Sakutaro. Bất kể nghe được tin gì, anh cũng không được rối loạn. Sau một hồi ngồi im như tượng nhìn chăm chăm trần nhà, Tsugumi lại quay về máy tính, băt đầu hì hục làm việc.
“Trời lạnh thế này mà bắt cậu phải lặn lội tới đây, xin lỗi Tsugumi nhé.”
Đã nửa năm không gặp, ông của Sakitaro trông vẫn mạnh khỏe như trước.
“Đã lâu không gặp ạ.”
Tsugumi cúi chào. Anh tặng bánh nếp làm quà thăm bệnh khiến ông cụ thoạt tiên rất vui mừng, nhưng cuối cùng lại thở dài ngao ngán vì hôm trước vừa bị bác sĩ cấm ăn đồ ngọt. Tsugumi nghe vậy liền vội vàng xin lỗi, còn khuyên nhủ ông muốn sống lâu thì phải chịu khó giữ gìn.
“ Ông đổi phòng bệnh mà quên nói cho cậu biết, lại khiến cậu mất công thêm rồi.”
“ Cháu hỏi y tá là biết ngay, không sao đâu ạ.”
Lúc anh hỏi thăm phòng bệnh ngoại khoa, y tá bệnh viện đã cho anh biết chuyện ông Areno chuyển ra phòng riêng bên khoa nội. Cuối cùng vẫn tránh không hỏi ông cụ có bị biến chứng gì khác ngoài gãy xương hay không.
“ Thực ra, hôm nay ông gọi cậu tới là vì…”
Chờ anh ngồi xuống ghế, ông cụ đi thẳng vào đề.
“ Cậu có thể trở lại chung cư không?”
“Dạ?”
“Cậu có thể ở bên Sakutaro không?”
“ Ông sửa lại cách nói.
“À, ừm, Sakutaro đã xảy ra chuyện gì ạ? Không lẽ bệnh tình cậu ấy...”
Giọng anh run run. Dự cảm xấu đeo bám anh dai dẳng suốt từ đêm qua đang dần trở nên rõ nét.
“Ừm… quả nhiên cậu đã biết rồi.”
Từ hình tượng quắc thước mọi khi, trong thoáng chốc, đôi vai ông thõng xuống như mất đi sức sống. Ông chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xám xịt như thể sẽ đổ tuyết bất cứ lúc nào.
“ Vết thương ờ nơi không thấy được luôn nguy hiểm hơn ở những chỗ thấy được rất nhiều.”
Sau tai nạn, Sakutaro đã thay đổi hẳn. Khác với vết thương trên đầu, đó là chứng tâm bệnh rất xa lạ với những người thời đại ông. Cậu sống vật vớ mỗi ngày mà chẳng buồn để ý tới bất cứ thứ gì. Nhưng rồi một ngày nọ, Sakutaro đột nhiên thay đổi. Trong đôi mắt lờ đờ như cá chết kia, tia sáng đã le lói trở lại. Cậu cũng bắt đầu mỉm cười như xưa. Hình như là nhờ cuốn sách của một tác giả tên Ito Tsugumi. Dần dần, Sakutaro bắt đầu nhìn ra thế giới bên ngoài, trở thành quản lý của khu chung cư, rồi nhận làm việc theo yêu cầu.
“ Bố mẹ Sakutaro rất vui mừng khi thấy nó gượng dậy được, nhưng không hiểu sao ông vẫn rất lo. Nếu cứ gắng gượng mà tỏ ra vui vẻ thì cuối cùng, đến một lúc nào đó sẽ đứt gánh thôi. Ông chỉ sợ như vậy, nhưng…”
Ông cụ nhìn Tsugumi.
“Sakutaro thật sự thay đổi là từ khi gặp cậu. Ông có thể cảm nhận được bước chân lật đật như cỏ dại đong đưa theo gió kia nay đã được cắm rễ vững vàng và phục hồi sức khỏe.”
Ông đưa mắt nhìn đóa sơn trà trắng bày trên bàn.
“ Tuy chỉ là nhận xét của người thân, nhưng Sakutaro thật sự là một chàng trai tốt. Mặc dù từ xưa nó đã không bao giờ kiêu ngạo vì những thứ mình cò, nhưng sau khi bị tước đi tất cả, có lẽ nó mới lấn đầu nhận ra rằng, bản thân mình được ưu đãi hơn người khác nhiều lắm.” Ông cụp mắt xuống. “Mất đi rồi mới nhận ra mình đã có những gì thì đau khổ nhỉ. Trong lúc Sakutaro đang cố gắng làm lại từ đầu bằng cái đầu không biết khi nào sẽ hỏng ấy, nó đã gặp được cậu. Lần đầu tiên gặp Sakutaro, cậu đã than thuở rằng mình không còn người thân phải không?”
Bị hỏi một vấn đề lạ lùng, mặt anh bỗng nóng lên.
“À, lúc đó, cháu còn mải than thân trách phận mà không để ý đến những chuyện xung quanh. Rõ ràng Sakutaro còn vất vả hơn cháu nhiều, vậy mà..”
“ Không đâu, Sakutaro có cách cảm nhận riêng của nó. Mỗi lần đến thăm bệnh, nó đều vui vẻ kể cho ông những chuyện như là, người nọ từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, vậy mà không bao giờ giận dỗi chẳng hạn. Đó là người đã đưa tay giúp đỡ trong lúc nó khổ sở nhất, và có lẽ nó đã động lòng với anh ta. Sakutaro tâm sự với ông rằng, nhìn thấy cậu như thế, nó cảm thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa.”
Lúc đó dần an tâm rồi thì Sakutaro lại không nói về Tsugumi, người cậu luôn miệng nhắc nhỏm từ cuối năm ngoái đến giờ nữa. Mặc dù trông vẫn rất tươi tỉnh, nhưng đôi lúc ánh mắt cậu lại nhìn về xa xăm. Khi ông cụ vô tình hỏi thăm những người khách trọ trong khu nhà tới thăm mới biết, Tsugumi đã chuyển đi rồi.
“ Cậu Tsugumi.”
Ông cụ nhìn Tsugumi.
“ Đối với Sakutaro, cậu là người vô cùng quan trọng, là nam hay nữ đều không ảnh hưởng gì. Liệu cậu có thể trở về bên nó không?”
Ông khom lưng một cách khó khăn, cúi đầu thật thấp.
“ Ông Areno, xin ông đừng làm vậy!”
“ Chẳng sao hết. Ông là lão già ích kỉ như vậy đấy. Nếu cậu còn chưa đồng ý, ông sẻ không ngẩng đầu lên đâu.”
Ông vẫn tiếp tục cúi đầu. Tsugumi nhìn xuống, siết chặt nắm tay đang đặt trên đùi.
Anh cũng rất muốn ở bên Sakutaro. Nhưng không được.
Bản thân anh lúc này chính là gánh nặng đối với cậu.