“Phải tới gần ba mươi tuổi mới nhận ra điều này, tôi thật là ngớ ngẩn. Tôi rất muốn xin lỗi bà. Nếu bà còn sống, tôi nhất định sẽ mang đúng hoa sơn trà tới tặng cho bà. Chắc vẫn còn nhiều vụ ngớ ngần như vậy nữa mà tôi lại lãng quên chúng trước khi bản thân kịp nhận ra, những chuyện không thể sửa chữa hay bù đắp được.”
Khuôn mặt nhìn nghiêng chất chứa đầy phiền muộn kia làm Tsugumi thắt lại.
“Tôi nghĩ, tất cả mọi người đều như vậy.”
“…”
“Mọi người đều phạm phải những lỗi lầm lớn nhỏ trong suốt cuộc đời mình.”
“…”
“Dù trở thành ông cụ 80 tuổi vẫn có thể mắc lỗi như thường.”
Nghe những lời này, lần đầu tiên trong buổi tối Sakutaro nhìn về phía anh.
Tsugumi đang ghé mặt vào khóm hoa sơn trà. Hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa làm anh nheo mặt lại.
“Hoa thơm quá.”
Anh ỉm cười với Sakutaro, thì bị cậu dòm bằng vẻ mặt kỳ quái.
“Sao thế?”
“Mặt anh dính cái gì vàng vàng ấy.”
Sakutaro quẹt tay lên mũi Tsugumi. Hình như mũi anh bị phấn hoa dính lên. Anh lặng lẽ chùi đi thì Sakutaro lại không nhịn được mà phì cười.
“Hả, sao vậy?”
“Xin lỗi, nhưng anh làm nó càng lem rộng ra rồi.”
Sakutaro dùng đầu ngón tay khoanh một vòng tròn trên chóp mũi Tsugumi.
“Chẳng phải cậu đang quẹt cho nó nhem nhuốc thêm sao?”
Tsugumi cũng cười rồi hất tay cậu ra. Nhìn Sakutaro tươi cười trở lại, anh cảm thấy rất vui, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Sakutaro thở mạnh một hơi rồi nhưng cười.
“Tsugumi, cám ơn cậu.”
Vẻ mặt cậu dịu xuống.
“Tôi rất thích nụ cười của Tsugumi.”
“Thật không? Cậu làm tôi vui quá.”
Tuy không quen được người ta khen ngợi, nhưng bây giờ anh lại đón nhận nó một cách chân thành.
“Chỉ cần có anh ở bên cạnh là tôi cảm thấy mình được tha thứ.”
“Sakutaro không cần phải được ai tha thứ cả.”
“Nhưng lúc nào tôi cũng gây phiền phức cho ông và bố mẹ.”
Không có chuyện ấy đâu. Hoặc, nói như vậy gia đình cậu sẽ buồn lắm. Có rất nhiều câu từ thích hợp để an ủi trong hoàn cảnh này, nhưng có lẽ Sakutaro cũng tự hiểu được điều đó, nên anh chỉ có thể đón lấy tâm trạng day dứt của cậu. Tsugumi khẽ siết tay Sakutaro.
“Nhưng mọi người đều ở bên cậu mà.”
Anh siết chặt bàn tay hơn nữa.
“Mọi người đều rất yêu quý Sakutaro.”
Cả tôi cũng vậy… Anh đã nuốt vào lòng lời nói ấy.
Nếu chuyện gì cũng nuốt vào trong thì cũng có ngày chúng trào ra ngoài. Lúc này cũng vậy, Tsugumi phải rời mắt sang những đóa hoa sơn trà trắng vì cảm xúc của anh sắp ùa ra từ ánh mắt đang chăm chú nhìn Sakutaro và từ cửa miệng, nơi ghím lại rất nhiều lời muốn nói.
Vì hai người là bạn bè, nên nếu phơi bày tình cảm ấy ra ngoài sáng, họ sẽ không thể ở bên nhau được nữa.
Cảm nhận ánh mắt của Sakutaro dừng lại trên má mình, anh cố che dấu hơi thở nặng nề, tiếp tục nhìn những đóa hoa màu trắng.
Đêm hôm đó, Tsugumi lại viết một truyện ngắn không liên quan đến công việc của anh.
“Đây là tác giả Tsugumi cùng bạn của anh ấy, Areno. Anh Tsugumi là một tác giả đã tạo nên rất nhiều tác phẩm tuyệt vời, tôi cũng là fan bự của anh ấy đấy. Cho nên, các cậu phải…”
Komine vừa đảo mắt, mấy cậu trai đang ngồi quanh bàn liền cảm thấy căng thẳng.
“Dốc hết mình, năng nổ làm việc!!!”
Sau lời tuyên bố của Komine, đám thanh niên đồng thanh gào lên hưởng ứng rồi nâng chén. Từng người cụng ly nhau, không khí trên bàn trở nên thoải mái, ồn ã náo nhiệt hơn.
“Anh Ito là nhà văn nhỉ. Ngày mai tôi sẽ ghé qua hiệu sách liền.”
“Sao anh lại quen một họa sĩ truyện tranh như anh Yako vậy?”
Bị một đám thanh niên trẻ vây quanh, Tsugumi co rúm người lại, không trả lời được câu nào nên hồn.
Họ đang tụ tập trong quán Boy’s Bar nằm trong khu 2 quận Shinjuku (*khu vực tụ tụ tập nhiều gay ở Tokyo) mà Komine thường ghé. Hôm nay, sau khi bàn bạc công việc với hai biên tập viên Nakanishi và Kudo, cả đám đã quyết định tới đây dùng cơm.
Đang lúc Tsugumi bối rối không biết phải nói làm sao vì đã lỗi hẹn ăn tối chung với Sakutaro thì Komine báo anh rủ Sakutaro tới cùng. Ban đầu anh còn lưỡng lự vì cậu là người không liên quan, nhưng nghĩ lại Komine hẳn sẽ không để ý nên làm theo. Ban đầu, giữa hai người chỉ là quan hệ về công việc, nhưng càng nói chuyện với nhau, anh càng thấy tâm đầu ý hợp với Komine, đến bây giờ có thể coi cả hai đã là bạn tốt của nhau. Cú thúc khiến họ trở thành bạn bè là vào một lần tán gẫu sau công việc của họ
“Anh Ito.. cũng như tôi phải không?”
Komine đã hỏi thẳng như vậy. “Cũng như tôi” ở đây đương nhiên là hỏi về khuynh hướng tính dục của anh.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Trông qua là biết ngay mà, tôi cũng thế nên chúng ta cứ nói chuyện thoải mái nhé!”