Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 52




“Còn nữa, Tường vi dại cũng hay vô cùng!”

Nghe tiêu đề cuốn truyện mới phát hành tuần trước được thốt ra, Tsugumi chớp chớp mắt.

“Cậu đã đọc rồi ư?”

“Tôi mua nó ngay hôm mới phát hành, nhưng công việc bận quá, thành ra mãi tới đêm qua mới mở ra xem được, thế là đọc liền tù tì suốt đêm luôn.”

“…Nên hôm nay hơi buồn ngủ.” Hai mắt Sakutaro kèm nhèm.

“Hay lắm luôn ấy! Biết nói sao nhỉ, tôi vừa đọc, vừa tưởng tượng xem không biết anh Tsugumi đã viết câu chuyện này bằng tâm trạng nào, liệu anh có nghĩ thế này không nhỉ, rồi đọc một mạch không dừng lại được.”

Mặt Tsugumi đỏ bừng lên.

“Chỉ là tiểu thuyêt thôi mà, không phải chuyện của tôi đâu.”

“Ừm, tôi biết, nhưng mà vẫn…”

Anh rất hiểu cảm giác tưởng tượng không kiềm chế được đó. Những điều viết trong truyện không hoàn toàn là trải nghiệm thực tế của tác giả, suy nghĩ của nhân vật trong truyện chưa chắc là điều mà tác giả nghĩ. Nhưng cũng không hẳn toàn bộ đều là giả tạo.

“Nhưng đọc đến cảnh kia, tôi đã phì cười đấy.”

“Cảnh gì cơ?”

“Cảnh nhân vật chính dạy dỗ chú chó bỏ nhà đi, làm tôi nhớ ngay tới bài hát Đêm mười lăm.”

“À.”

Tsugumi cũng mỉm cười. Chuyện Miu Miu liên tục trốn khỏi nhà, chuyện Sakutaro lý giải được tâm trạng muốn bỏ trốn trên chiếc xe đạp đánh cắp, nhưng giờ đã không còn chấp nhận được chuyện chôm đồ của người khác như vậy, mong Miu Miu sẽ nhanh chóng vượt qua giai đoạn đó… Anh đã cải biên lại những lời Sakutaro nói rồi đưa vào tác phẩm.

“Kỉ niệm riêng của tôi với anh Tsugumi lại được lên sách, thật là kì diệu.”

“Xin lỗi, tôi chưa xin phép cậu mà đã…”

“Có sao đâu, tôi cảm thấy hồi hộp theo nghĩa tích cực đấy chứ.”

Sakutaro híp mắt.

“Cảm giác như thể, oa, ở đây có cả mình nè! Đâu có, đây là nhân vật trong tiểu thuyết của anh Tsugumi đấy chứ, có phải mình đâu! Nhưng mà biết đâu, lỡ như sau này mình có quên đi buổi nói chuyện đó thì vẫn…”

Sakutaro bỗng khựng lại, vội mỉm cười xin lỗi cho qua.

“Xin lỗi gì chứ?”

“À, không, nhưng hình như tôi đã trót nhắc đến chuyện không vui.”

Nhìn Sakurato cố ra vẻ thản nhiên, Tsugumi khẽ lừ mắt.

“Tôi không thèm cho một tên toàn nói những điều nhàm chán như cậu biết chuyện này đâu.”

“Hả, chuyện gì cơ?”

“Không cho cậu biết. Tam biệt nhé!” Tsugumi quăng lại một câu chào, đang định sải bước về phía cầu thang thì áo sơ mi của anh bị kép lại.

“Xin lỗi mà. Tôi đã xin lỗi rồi nên anh nói cho tôi biết đi. Đã xảy ra chuyện gì thề?”

Chân mày Sakutaro chau lại thành hình chữ bát thật đáng thương, làm Tsugumi khẽ bật cười. Tsugumi giả vờ khoa trương than thở “Đến là hết cách với cậu...”rồi ghé sát vào tai Sakutaro.

“Nguyên tác truyện tranh? Hả, tác giả của paradoll...

Tsugumi vội đặt ngón trỏ lên miệng cậu. Không giống anh, Komine là một tên tuổi lớn, mọi thông tin liên quan đến công việc của cậu đều bị nhà xuất bản quản lý rất nghiêm ngặt. Sakutaro cũng đoán ra điều này nên khẽ gật đầu.

“Tuyệt vời. Tên tuổi anh sẽ nổi như cồn trong nháy mắt.”

“Áp lực dữ lắm ấy.”

“Không sao. Tôi thích tiểu thuyết của anh vô cùng!”

“ừm,” Tsugumi gật đầu. Độc giả của bản thân anh thì không tính, chỉ không biết độc giả của Komine sẽ chấp nhận được tới đâu. Tầng lớp độc giả ủng hộ Komine có đọc tiểu thuyết không nhỉ? Tác phẩm chung tay hợp tác đòi hỏi hai người phải hòa hợp về phong cách, nếu làm không khéo thì độc giả trước giờ sẽ quay lưng đi ngay. Tuy biết không thể chỉ có toàn niềm vui, nhưng anh không muốn mãi băn khoăn về chuyện ấy như trước nữa.

“Nếu không thử làm sẽ không thể nào biết được. Tóm lại là tôi sẽ cố gắng.”

Cho dù có thất bại hoàn toàn đi chăng nữa, nhưng ít nhất Sakutaro đã nói “vô cùng thích” tiểu thuyết của anh, chỉ cần như vậy thôi là đủ. Mặc dù không đeo trên mình thứ gì, nhưng bên dưới lớp quần áo của Tsugumi lại như có một lá bùa bình an. Trong lúc anh còn đang mải gật gù thì Sakutaro đã nhìn về phía này.

“Sao thế?”

“Cũng không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, gần đây anh phấn đấu rất tích cực.”

“À...” Tsugumi cười ngượng ngùng, cụp mắt xuống. “Không biết phải nói sao nữa, chắc do năm nay có vẻ hên nên tôi định tranh thủ làm chút chuyện ấy mà.