Bị đối phương giành phần nói trước, Tsugumi vô cùng bối rối.
Sakutaro rất dịu dàng, rất chân thành. Anh còn đang lo rằng mình sẽ không thể nói lên những lời đó, ai ngờ cậu đã nói hộ anh luôn rồi. Mỗi chuyện thế này mà cũng không làm được. Chính Tsugumi cũng muốn nói những lời tương tự, vậy mà giờ anh lại thấy sốc. Anh thấy xấu hổ trước một bản thân như vậy.
“Ừ, tất nhiên rồi. Từ giờ chúng ta vẫn là bạn bè nhé.”
Cứ tưởng sẽ có thể mỉm cười thản nhiên, nhưng trong lòng anh lại vô cùng trống rỗng.
“Cảm ơn cậu về món quà.”
Tsugumi đang tính cầm bưu thiếp đứng dậy thì …
“Khoan đã, tôi vẫn chưa nói xong.”
Anh ngoái đầu lại.
“Tôi có chuyện nhất định phải nói cho anh nghe.”
Mặt Sakutaro trông như sắp khóc.
“ … Ừ, tôi nghe đây.”
Tsugumi đang đứng lên nửa chừng lại ngồi xuống.
“Nhưng tôi phải nói trước, chuyện đêm đó cũng một phần là do tôi muốn làm vậy, không phải Sakutaro ép buộc tôi. Cho nên, nếu cậu còn định xin lỗi gì đó thì tôi không nghe đâu.”
Anh vừa dứt lời, vẻ mặt Sakutaro trở nên vô cùng phức tạp.
“Tại sao vậy nhỉ?”
Sakutaro mỉm cười, nhưng nét tươi vui không hề chạm tới đáy mắt.
“Mỗi khi ở bên anh Tsugumi, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy mình được tha thứ.”
“Chuyện này …”
“Tôi rất thích gương mặt của anh Tsugumi. Lúc anh cười hai mắt sẽ híp lại, cong cong như vầng trăng khuyết dịu dàng. Thi thoảng đôi mắt ấy trông như sắp khóc, không quá mạnh mẽ nhưng lại khiến những người như tôi cảm thấy an lòng. Không phải tôi đang nói về Phật tổ từ bi, mà nó giống như một kẻ vô dụng khi được người ta bảo rằng ‘Nơi này chào đón anh’. Lúc đọc tiểu thuyết của anh Tsugumi, tôi cũng nghĩ như thế.”
Sakutaro ngẩng mặt nhìn trần nhà. Trên đó cũng lắp một khung tranh kính hình bán nguyệt hệt như bên phòng Tsugumi. Những tia sáng lung linh phân cách hai người đang ngồi đối diện nhau.
“Vết thương trên dầu tôi, là do tai nạn giao thông ba năm về trước.”
“Tai nạn?”
Lời hỏi thăm vang ra run rẩy, lo lắng. Sao thế này? Sao anh lại có dự cảm rằng mình sắp phải nghe một chuyện rất đáng sợ?
“Đầu tôi bị va đập mạnh rồi hỏng luôn. Hỏng bên trong này này.”
“Bên trong...?”
“Quá trình hỏng hóc thực ra cũng đơn giản.”
Giọng Sakutaro trầm lắng tới rợn người.
Ngày hôm đó, Sakutaro sắp muộn giờ hẹn với khách hàng nên đã cố băng qua đường khi đèn xanh vừa tắt, đi được nửa đường thì bị một chiếc mô tô phóng vọt ra từ đằng sau xe tải tông trúng. Có lẽ vì thấy đèn tín hiệu chiều đó đã chuyển xanh rồi, nên người lái mô tô kia cảm thấy không cần phải dừng lại.
Sakutaro chỉ bị một vết thương ngoài da do gáy đập xuống mặt đường tạo nên. Kiểm tra sóng điện não cũng không phát hiện vấn đề gì, nên bạn bè cùng người thân của Sakutaro và cả chính cậu đều cho ràng thật may mắn.
Nhưng kể từ một sự kiện nhỏ mà mọi thứ đã thay
đổi.
Vào dịp đầu năm mới, một người đồng nghiệp gửi cho cậu ảnh của một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm hệt kẹo bông gòn làm thiệp mừng năm mới. Chỗ người gửi ghi tên của người đồng nghiệp ấy và tên các thành viên trong gia đình anh ta. Trong đó có một đứa trẻ tên là Reina. Hôm đám cưới của người đồng nghiệp đó cậu cũng tham gia, nên có biết mặt cô vợ. Nhưng mà họ có con từ khi nào thế nhỉ?
Sau khi kỳ nghi kết thúc, cậu thử hỏi đồng nghiệp mình thì bị anh ta cười, “Cậu hỏi gì kì vậy? Năm ngoái, vợ vừa sinh xong tôi đã thông báo ngay còn gì, còn được cả phòng chúc mừng mà. Lại nói, cậu vẫn chưa lấy vợ à? Giờ nghĩ dần đi là vừa. Có con rồi, ngày nào cũng như được tiếp thêm sức mạnh ấy.”