Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 39




Quan hệ giữa hai người vẫn giữ nguyên hiện trạng như khi chia tay vào buổi sáng sau đêm hôm đó.

Anh không định động đến, cũng tự cảnh cáo mình không được động đến nó.

Chuyện lần này, đôi với kẻ không giỏi xử lý chuyện tình cảm như anh, thì làm được như thế đã tốt lắm rồi. Thế mà tại sao anh lại thấy buồn vậy nhỉ? Một người có thói quen lúc nào cũng ép bản thân phải suy nghĩ mọi chuyện cho ra ngọn ngành như anh, giờ lại quyết tâm trốn tránh, không muốn tìm hiểu đến cùng nguyên nhân vì sao mình lại cảm thấy buồn như vậy.

Đêm hôm đó, Sakutaro đã ở ranh giới tan vỡ. Chính anh là người muốn bảo vệ cậu. Mặc dù không nghĩ là phải dùng đến cơ thể mình theo cách như thế, nhưng Chỉ cần có thể giúp ích cho cậu, dù chỉ một chút thôi cũng đủ rồi. Chẳng phải ngay từ đầu anh đã định làm vậy sao?

Những tia sáng rực rỡ sắc màu đỏ, xanh, vàng rọi xuống từ lớp tranh kính màu trên cao. Tsugumi nằm ngửa trên chiếu, tắm mình trong những sắc màu đó, thầm thắc mắc thần linh có tồn tại thật không.

Nếu có thì anh cầu cho chuyện này đừng đi xa hơn nữa.

Anh đã nhận quá nhiều từ Sakutaro rồi.

Lòng tốt, sự dịu dàng và tất cả những từ không thể diễn tả bằng lời không xuất phát từ tình yêu.

Nên giữ nhưng điều tốt đẹp mãi vẹn nguyên như vậy.

Mà để làm được điều đó, thi cần phải có sức mạnh.

Đây là định luật chung của tất cả mọi việc trên thế giới này.

Những vệt sáng chậm rãi dịch chuyển theo thời gian, anh từ từ nhích người theo chúng.

Anh muốn nhờ những tia sáng xinh đẹp ấy xua đi tình cảm ngang trái trong tim.

“Tác phẩm gần đây được phản hồi tốt đấy.”

Ngồi ở phía đối diện, Nakanishi hào hứng nói. Có vẻ như phản hồi của độc giả về mẩu truyện đăng trên tạp chỉ tiểu thuyết Shinpa tháng vừa rồi của Tsugumi khá tốt.

“Đây là sách mới lần này, có lẽ sẽ bán tốt.”

“Vậy sao?”

Tsugumi rất muốn kỳ vọng vào cuốn sách này, nhưng mặt khác anh lại sợ kỳ vọng càng lắm, thất vọng sẽ càng nhiều. Hai luồng cảm xúc ấy giằng xé dữ dội trong lòng anh.

Với tình trạng lượng ấn bảng đầu tiên bị cắt giảm, nếu cuốn sách lần này vẫn không bán được, chỉ e anh sẽ không giữ nổi bát cơm. Tạm bỏ qua ý kiến của bộ phận biên tập, bên kinh doanh rất có thể sẽ sa thải anh nếu tình huống xấu nhất xảy ra. Số tác giả biến mất khỏi tạp chí, đến sách mới cũng không ra được cuốn nào mà dần dần biệt tăm biệt tích nhiều vô kể. Dù cố gắng đến mấy cũng không thể nhớ ra tên của họ. Thậm chí người ta còn có thể viết nên cả một câu chuyện về lý do mất tích của những tác giả ấy.

Sau khi bàn bạc thêm một chút về bài đăng trên số tạp chí tiếp theo. Tsugumi tạm biết Nakanishi. Vừa bước ra khỏi quán, anh đã thấy khó thở vì hơi nóng giữa buổi trưa. Trong lúc chờ đèn tín hiệu đổi màu ở trước vạch qua đường, anh đột nhiên chú ý đến người đàn ông bên cạnh mình. Đang giữa mùa hè mà những li gấp trên áo vest của anh ta vẫn chỉnh tề, Tsugumi nhận ra ngay người đó là Shinji. Người kia cũng nhìn sang, trơn to đôi mắt dài đẹp. Sau vài giây ngỡ ngàng, Shinji là người nở nụ cười trước.

“Lâu rồi không gặp. Lạ thật đấy, Tsugumi lại chịu xuống phố cơ à? Em có hẹn sao?”

Anh ta thật hiểu anh. Đèn tín hiệu chuyển xanh, hai người sóng vai bước qua đường một cách tự nhiên.

“Hôm nào trời cũng nóng hầm hập. Mùa hè đúng là mùa khổ ải với nhân viên công sở tụi anh.”

“Ai bảo anh không chịu cởi áo khoác.”

Mùa hè, dù có cẩn thận thế nào thì áo sơ mi vẫn bị ngấm mồ hôi. Shinji từng nói anh ta không thích cởi áo vest vì trông rất lôi thôi. Tuy hai người đã chia tay nhau, nhưng dường như cuộc sống của Shinji vẫn không có gì thay đổi. Nếu anh ta lôi thôi hơn một chút thì biết đâu đã hiểu được giá trị của Tsugumi. Mà không, khẳng định giá trị tồn tại của bản thân bằng chuyện như vậy chỉ khiến anh càng thêm thê thảm.