Tsugumi bỗng cảm thấy phía sau lưng có người.
“Sakutaro…”
Anh gọi, nhưng không quay đầu lại.
“Cho nên tôi mới thắc mắc, tại sao anh chưa cần quay lại đã biết là tôi?”
Giọng cậu vừa vui mừng, vừa bối rối.
“Tôi đã nói là không có lý do rồi mà.”
Nghe câu trả lời dở khóc dở cười, Sakutaro bước tới ngồi cạnh anh.
“ Anh về muộn nên tôi hơi lo.”
Vừa nói, Sakutaro vừa nhìn hai ly đá bào rỗng.
“Một mình anh ăn hết ư?”
“Ừ. Trà xanh với dâu.”
“Lè lưỡi thử xem”
“Để làm gì?”
“Chắc chắn lưỡi anh có màu kỳ lạ cho xem!”
Tư tưởng giống nhau quá mức làm anh khẽ phì cười.
“ Anh Tsugumi, tôi xin lỗi.”
Đột nhiên sakutaro nói lời xin lỗi.
“Hừm?”
Bị hỏi ngược lại, Sakutaro liền lúng túng không biết phải nói sao.
“Lúc ở bệnh viện tôi tắt điện thoại, về đến nhà mới nhận được lời nhắn của anh.”
Tsugumi đây, vụ thăm bệnh thế nào?
“Không lẽ, hôm nay chúng ta có hẹn?”
Cậu hỏi nghiêm túc, khiến Tsugumi nhớ lại cảm giác khó chịu kia. Rõ ràng đó là chuyện cậu đã hứa mà, nghe xong lời nhắn vẫn không nhớ ra là sao? Anh chợt nhớ đến những lời ông Areno nói ban chiều.
“Thằng nhóc này trông vững vàng thế thôi, chứ đôi khi cũng ngớ ngẩn lắm. Đầu óc lại còn hay quên quên nhớ nhớ, nên nếu nó có làm gì không đúng thì cậu cứ mắng nó cho ông, không cần kiêng dè gì cả.”
“Sakutaro là đứa trẻ thật thà, chỉ mong cậu đừng ghét bỏ nó”
“Sự thật rất xin lỗi. Không phải tôi giả vờ không biết để trốn hẹn đâu.”
“Không cần để ý đâu. Ai cũng có lúc lơ đễnh cơ mà.”
Tsugumi cảm thấy Sakutaro lơ đễnh là vì cậu và anh tồn tại ở những thế giới khác nhau. Nhưng cậu ấy đã xin lỗi tới mức này, giờ còn đến tận công viên vì lo lắng cho anh nữa. Chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cán cấn cảm xúc của anh nghiêng về phía cảm kích cậu phải là chuyện tuyệt đối không thể nhưng tỉ lệ vô cùng thấp. Nếu không biết chấp nhận hiện thực thì anh sẽ trở thành một kẻ đáng lo ngại. Dù vậy, như khoảng khắc vừa rồi, anh đã ngỡ mình đang nằm mơ.
Anh khụy chân xuống, để tầm mắt ngang với Sakutaro.
“Tôi hiểu mà, Sakutaro. Nếu được, từ giờ chúng ta vẫn là bạn…”
“Không phải thế!”
Sakutaro xẵng giọng, siết tay anh chặt hơn.
“Không phải như thế…”
Cậu chán chường gục mặt xuống, liên tục lắc đầu đầy hoang mang.
“Sakutaro?”
Tsugumi ngồi thụp xuống, lén nhìn từ dưới lên, thì Sakutaro lại xoay mặt sang chỗ khác. Trời tối quá, anh nhìn không rõ lắm, nhưng dường như môi cậu đang rướm đỏ. Trái tim anh bỗng “thịch” một tiếng lạc nhịp.
Cậu ấy cắn môi đến chảy máu sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sakutaro không đáp.
“Lúc nãy tôi đã cảm thấy thế rồi, Sakutaro, cậu đang phiền não chuyện gì đúng không? Tôi biết mình không nên xen vào, nhưng nếu cậu không chê thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng lắng nghe cậu.”
Sakutaro vẫn không đáp, cũng chẳng thả tay anh ra, ngược lại còn siết chặt hơn. Đau quá. Tsugumi cảm nhận được sự run rẩy của Sakutaro truyền tới từ cánh tay bị nắm của anh.
“Xin lỗi, tôi không thể nói được.”
Sakutaro run rẩy lắc đầu.
“Tuy không nói ra được, nhưng xin anh, hãy ở yên như thế một lát thôi.”
Sao Sakutaro lại trở nên như thế này, Tsugumi không tài nào hiểu được.
Chính vì không hiểu được, nên anh chỉ có thể dùng cánh tay còn lại ôm lấy đầu Sakutaro.
Trong bóng đêm, hai người nắm tay nhau quay về chung cư.