Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 34




Tsugumi giả vờ bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng lại lặng lẽ hứng chịu cú sốc rằng cậu đã quên béng lời hạn. Giờ mà đi nói chuyện này với người ta đã quên thì khác gì đang trách móc họ đâu, nên thôi, tạm thời khoan không nói gì cả. Tuy nhiên đã quyết định như vậy nhưng chẳng hiểu sao bản thân lại cảm thấy ngượng ngùng.

Mặc dù anh đã cố gắng lảng tránh lúc bị mọi người trêu ghẹo, gán ghép hai người, nhưng nếu bảo anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình cùng Sakutaro trở thành một đôi thì là nói dối. Chuyện này giống như ban đêm mơ thấy mộng đẹp, khi thức dậy cũng biết đó chỉ là mơ. Cứ cho là không cố ý đi nữa, nhưng giấc mơ là thứ phản ánh mong muốn sâu kín của con người, nên có lẽ đâu đó trong trái tim anh đang thầm cảm thấy tự mãn chăng? Anh xota xa cười nhạo bản thân vì đã xem một cậu trai nhỏ hơn mình làm đối tượng.

“Anh cười gì vậy?”

“Vài chuyện linh tinh thôi.”

Xe dừng lại chờ đèn đỏ. Tsugumi lơ đãng nhìn dòng người đang vội vã sang đường qua lớp kính chắn gió. Có đôi tình nhân trẻ đang nắm chặt tay nhau, bất kể cái nóng của tháng tám. Có những nhân viên công sở vắt áo vest lên vai, vừa trò chuyện vừa bước về phái quán bia. Có bà mẹ tay xách túi mua hàng, đang dạo bước cùng đứa con nhỏ. Có rất nhiều người ở đây, nhưng dường như chỉ có mình anh bị đẩy khỏi đám đông.

Đến một lúc nào đó, mình lại có thể hòa vào vòng quay ấy chứ?

Đang thẫn thờ nhìn cảnh tượng trôi qua, ánh mắt anh bất ngờ khựng lại.

Shinji đang qua đường ngay vạch kẻ phía trước, bên cạnh anh ta là một phụ nữ trẻ. Đang giữa mùa hè nhưng quần áo của cô vẫn vô cùng kín đáo, dưới chiếc váy lộ ra đôi chân dài thon thả. Hai người vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đèn lại chuyển xanh, xe tiếp tục lăn bánh. Tsugumi bất giác ngoảnh đầu nhìn theo.

“Anh thấy người quen sao?”

Nghe Sakutaro hỏi, anh giật mình nhìn về phía ghế lái.

“À, tôi trông thấy… Shinji.”

Tsugami bối rối buột miệng.

“À thì, lâu quá không gặp nên tôi hơi ngạc nhiên một chút. Anh ấy đang đi cùng một cô gái. Trông họ có vẻ hạnh phúc, tốt quá.”

Tsugumi thốt lên những câu dối lòng, cảm thấy rất phiền muộn với bộ máy ý thức hoạt động nửa vời của mình, tuy biết rõ đó là lời dối lòng, nhưng lại không kìm được mà bô bô ra như vậy. Anh cố gắng tìm kiếm đề tài để chuyển hướng câu chuyện.

“Tối nay ăn gì nhỉ?”

Sakutaro thản nhiên hỏi, như thể không có chuyện gì.

Trên đường về nhà, sực nhớ ra bánh mì cho ngày mai đã hết, Tsugumi bảo Sakutaro thả mình trước của siêu thị.

Trời nóng quá nên anh mua cả đá bào. Một ly vị trà xanh vani và một ly vị dâu. Anh nhét chúng vào túi đá giữ lạnh rồi xách bằng một tay, thủng thỉnh ra về.

Khi đi ngang qua công viên, vì không kìm nổi cơn khát nơi cổ họng nên anh đành ngồi xuống ghế, thưởng thức ly đá bào vị trà xanh. Thấy mát lạnh cả người. Ấy thế mà cơn khát vẫn chưa lui, anh bèn mở tiếp ly vị dâu. Cả hai ly hương vị đều na ná nhau. Vừa lạnh vừa ngọt, nhưng cổ họng anh vẫn khát khô như thế.

Hai màu xanh đỏ nhân tạo kia chắc đã nhuộm lưỡi anh thành màu sắc kỳ quái rồi.

Chỉ tiếc anh không mang theo gương nên không cách nào xem được.

Và rồi anh chợt nhớ lại lần anh ghe qua công viên trước, sau khi đi gặp Shinji về. So với khi ấy, anh cảm thấy bản thân dường như không hề trưởng thành lên chút nào.

Tại sao lại thế nhỉ? Rõ ràng anh đã gặp rất nhiều chuyện vui mà. Hôm nay được gặp ông của Sakutaro. Hôm nọ còn được một người trong chung cư mở tiệc chào mừng. Cánh bướm trắng trong đêm. Ngôi sao cùng mặt trăng chữ C. Quả dưa chuột hình trái tim. Đều là những chuyện vụn vặt nhưng lại rất vui vẻ. Cứ tưởng khi niềm vui tích lại càng nhiều thì chẳng mấy chốc mọi nỗi đâu cùng ký ức về nó sẽ ngày càng xa xôi. Thật ra gần đây, số lần anh nhớ tới Shinji đã giảm xuống, vậy mà chỉ cần một lần lướt qua nhau cũng đủ khiến ký ức lùa về. Công sức bao ngày anh cố gắng quên lãng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ nhứ thế trở về con số không. Tsugumi vẫn còn yêu anh ta ư? Không phải thế. Chẳng qua anh chỉ tự nhắc lại lần nữa, rằng anh và người yêu chung sống gần mười năm đã chia tay, giờ chỉ còn lại mình anh. Liệu anh còn muốn ủ ê tới khi nào?