Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 25




“Chẳng hiểu sao anh Tsugumi vừa đến giúp một tay là chúng lại phát triển tốt thế này.”

Sakutaro cần trái cà chua chín đỏ trong tay, chăm chăm nhìn một cách kì lạ.

“Chắc là do đổi phân bón.”

“Không có. Anh Tsugumi này, chẳng lẽ không chỉ dộng vật mà cả thực vật cũng thích anh luôn à?”

“Chỉ trùng hợp thôi mà. Muốn tăng độ màu mỡ cho đất phải chờ đợi nhiều năm, không biết chừng là do chăm bón từ năm ngoái, năm nay mới phát huy hiệu quả cũng nên.”

Bên nhà nội của Tsugumi làm nghề chồng lúa, sau khi bố anh ngã bệnh, tỉnh thoảng anh đã cùng bố ghé về nơi đây. Anh nhớ khi đó là mùa hè, đồng lúa xanh bát ngát choáng ngợp cả tầm mắt.

“Tuyệt quá ! Biển lúa chính là hình ảnh đặc trưng của Nhật Bản đấy nhỉ.”

“Ừ, thật sự rất đẹp. Tuy khoảng thời gian ấy kéo dài không lâu.”

Sau khi chồng chết trận, mẹ của bố Tsugumi tức bà nội anh, đã đi bước nữa, mang theo đứa con riêng. Anh từng nghĩ, đối với bố, ngôi mà mà ông được thừa kế thay người anh trai không cùng huyết thống sau khi trưởng thành không phải là nơi thoải mái yên bình ông thường sống thủa nhỏ, nên sẽ khiến ông cảm thấy khó sử,

“Lúc đó tôi là trả con, không hiểu được những truyện này nên ngay lần đầu tiên gặp mặt họ hàng lẫn lúc về nhà lớn ở quê, tôi đều rất ngây ngô. Cũng xảy ra khá nhiều chuyện này nọ, nên tôi đã không ở đó lâu.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Khá nhiều truyện” đã xảy ra đó đều là những chuyện mà anh rất muốn quên đi, nhớ lại chỉ khiến người ta thêm đau khổ.

“Chỉ có bà nội đối sử với tôi hết sức dịu dàng. Ngày tôi đi, ba còn đứng vẫy tay mãi ở ga tàu điện, dặn tôi rảnh thì ghé về thăm, Tết nhứo phải gửi thiệp mừng năm mới cho bà.”

“Vậy anh có gửi không?”

“Tôi chỉ gửi ba lần. Lần thứ tư, tôi chưa kịp gửi thì bà đã mất rồi, dịp về dự tang lễ của bà cũng chính là lần cuối cùng tôi gặp mặt họ hàng bên nội. Mẹ qua đời khi vừa hạ sinh tôi, chẳng có người thân nào. Cho nên, thành thật mà noi, mang tiếng là còn nhà nội, nhưng vì chẳng có máu mủ gì với nhau nên chẳng khác gì không có.”

Tsugumi lia kéo “xoẹt” một tiếng, cắt đứt cuống một quả cà chua chín.

“Anh Tsugumi guống bố à?”

Sakutaro đón lấy quả cà chua, nhẹ nhàng cho vào rổ.

“Chắc vậy. Vì tôi chỉ nhìn thấy mẹ qua ảnh thôi.”

“Bố anh là người như thế nào?”