Nước dâng tràn bờ, chảy thành dòng, đổ về sông, rồi lại từ sông hòa vào biển cả. Những giọt tâm tình ấy tìm nơi giải thoát, chảy dọc huyết quản của Tsugumi, khiến đầu ngón tay anh trở nên nóng rực.
Có lẽ mình viết tiếp được rồi.
Trái tim khô cằn như sa mạc sau khi được tưới ướt khẽ run lên thổn thức. Tsugumi siết chặt nắm tay.
“ Cảm ơn cậu, Sakutaro.”
‘‘Hả? vì cái gì cơ?’’
“Tôi không biết, nhưng vẫn muốn cảm ơn cậu.”
Tsugumi mỉm cười rạng rỡ, giọt lệ vương trên khóe mắt khẽ lăn dài.
“Anh Tsu…Tsugumi.”
“Tôi không sao, vui quá nên mới kóc đó.”
Thấy Tsugumi vừa khóc vừa cười, Sakutaro vô cùng bối rối.
Tại quán café hai người hẹn gặp, Tsugumi nắm chặt cốc café trong tay.
“Xin lỗi anh. Là do tôi không đủ năng lực.”
Ở phía dối diện, Nakanishi đang cúi gằm mặt xuống.
Trong cuộc họp vừa rồi, số lượng bản in lần đầu của tác phẩm của Tsugumi đã bị cắt giảm từ 8000 xuống 7000 bản. Tổng lượng in ấn các tác phẩm của anh từ
trước đến giờ còn chưa đủ để phân phối toàn quốc, lượng độc giả cảm thấy hứng thú mà ra hiệu sách để mua cũng chẳng được bao nhiêu. Giờ còn cắt giảm 1000 bản thì trừ những người yêu sánh chịu khó mày mò ra, ở những nơi hẻo lành chỉ có vài tiệm sách nhỏ, người ta còn chẳng biết anh đã ra sách mới.
“Nói tóm lại, tôi và bộ phận kinh doanh sẽ cố gắng hết sức để có thể bán hết lượng sách in lần đầu.”
“Cảm ơn anh Nakanishi. Tôi chỉ toàn gây phiền phức cho anh.”
Tsugumi bối rối cúi đầu. Phải thông báo truyện thế này, biên tập viên cũng cảm thấy khó xử.
“Không có gì, hôm nay gặp được nhau thế này là tốt rồi. Tôi rất thích đọc các tác phẩm của cậu mà. Cuốn sách này chúng ta hãy cố gắng bán chạy ngay đợt đâu để được in bổ sung nhé?”
Tsugumi gật đầu.