Ngủ Ngon Em Nhé

Chương 38: Ngoại truyện: Đứa trẻ




Sau bảy năm yêu nhau, Thịnh Bạc Viễn và Trình Tụng Chân có một đứa con, tên là Trình An Từ.

Trình Tụng Chân thường xuyên đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện, và chính tại nơi đó, cậu đã gặp Trình An Từ khi cô bé mới ba tuổi.

Viện trưởng nói với cậu rằng đứa bé này mắc bệnh tim bẩm sinh, bị cha mẹ ruột bỏ rơi ở thùng rác bệnh viện, tìm mãi không được người thân, cũng không ai đến đón về nên đưa đến trại trẻ mồ côi nuôi dưỡng.

Trên đời này dường như có cái gọi là định mệnh sắp đặt, ngay từ lần đầu gặp Trình An Từ, Trình Tụng Chân đã cảm thấy đứa bé này rất quen thuộc, như đã từng gặp ở đâu. Nghe xong câu chuyện, lòng cậu càng thêm xót xa. Trùng hợp hơn là ngày cô bé được đưa đến trại trẻ mồ côi chính là ngày sinh nhật của Trình Tụng Chân.

Lòng Trình Tụng Chân trào dâng một xúc động mãnh liệt, cậu muốn nhận nuôi Trình An Từ.

Thịnh Bạc Viễn tôn trọng quyết định của cậu, mặc dù hắn thích cuộc sống chỉ có hai người, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai khác tham gia vào cuộc sống của họ. Nhưng nếu đó là điều Trình Tụng Chân muốn, thì cũng là điều hắn muốn, hắn sẽ làm mọi cách để giúp cậu thực hiện.

Trình Tụng Chân nắm tay Trình An Từ, giống như năm xưa Thịnh Nhạc Huy nắm tay cậu, truyền cho cậu sự ấm áp và an toàn.

Theo một cách nào đó, điều này cũng được coi như một vòng tuần hoàn tốt đẹp.

Họ bắt đầu cuộc sống của một gia đình ba người. Trong phòng khách nhà họ có treo một bức tranh sơn dầu hoàn toàn mới. Bức tranh chủ yếu do Trình Tụng Chân hoàn thành, nhưng cũng có cả sự tham gia của Thịnh Bạc Viễn và Trình An Từ.

“Sau này chúng ta mỗi năm đều sẽ chụp ảnh trước bức tranh này, được không?” Trình Tụng Chân lắc lắc tay Thịnh Bạc Viễn, chớp mắt, đôi mắt ấy vẫn không vì tuổi tác tăng lên mà vướng bụi trần.

Thịnh Bạc Viễn cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng giương lên thành một nụ cười dịu dàng, như đang nhìn đứa trẻ nhà mình chơi đùa.

“Được, tất cả theo ý em.” Hắn sẽ không bao giờ nói “không” với Trình Tụng Chân.

Trình An Từ rụt rè hướng nội, lại có hội chứng vịt con[1], rất quấn quýt Trình Tụng Chân, điều này có nghĩa là thời gian Thịnh Bạc Viễn ở bên Trình Tụng Chân cũng giảm đi đáng kể. Mặc dù ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng hắn vẫn đầy cảm giác bất đắc dĩ và ghen tị.

Chính trong khoảnh khắc nhận ra những cảm xúc này, Thịnh Bạc Viễn phát hiện mình cũng giống như Trình An Từ, đều chỉ là những đứa trẻ vài tuổi, trong lòng cực kỳ cần và ỷ lại vào Trình Tụng Chân.

Điểm khác biệt duy nhất là hắn luôn giả vờ mình là người lớn, giả vờ là ngọn núi vững chắc để Trình Tụng Chân dựa vào, che giấu sự thật rằng bên trong hắn cũng chỉ là một đứa trẻ.

Hắn tuyệt đối không để mình trở nên quá ỷ lại hay đòi hỏi tình cảm từ Trình Tụng Chân.

Có lẽ từ khi mẹ mất, hắn đã học cách kiềm chế bản thân, học cách một mình đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Mặc dù bây giờ có được tình yêu của Trình Tụng Chân, hắn vẫn không thể hoàn toàn thay đổi tính cách này.

Trình An Từ mỗi đêm đều cần ngủ cùng Trình Tụng Chân. Sau khi kể chuyện xong, Trình Tụng Chân thường ngả lưng ngủ ngay bên cạnh Trình An Từ.

Mỗi lần như vậy, Thịnh Bạc Viễn đều sẽ nhẹ nhàng vào phòng ngủ của Trình An Từ, bế Trình Tụng Chân trở về giường của mình.

Mỗi giấc mơ đẹp của hắn đều không thể thiếu sự hiện diện của Trình Tụng Chân.

Khi mở mắt ra, cậu thấy Thịnh Bạc Viễn ôm chặt mình, ngực hắn áp sát lưng cậu, hơi thở ấm áp phả vào gáy. Thịnh Bạc Viễn luôn thích tư thế ôm cậu từ phía sau, mỗi lần như vậy cậu đều có thể cảm nhận được Thịnh Bạc Viễn cực kỳ ỷ lại và hoàn toàn chấp nhận mình.

Chỉ cần động đậy một chút, Thịnh Bạc Viễn liền lập tức siết chặt tay quanh eo cậu, kéo cậu gần hơn vào lòng.

Trình Tụng Chân xoay người, đối diện với hắn. Thịnh Bạc Viễn cảm nhận được động tĩnh, hé đôi mắt ngái ngủ, mỉm cười hài lòng khi thấy người mình yêu vẫn còn trong vòng tay, đoạn kéo cậu lại hôn hôn ôm ôm.

“Sao anh lại tranh giành tình cảm với một đứa trẻ thế?” Trình Tụng Chân cười, “Cũng chẳng khác gì đứa bé con.”

“Đúng vậy,” Thịnh Bạc Viễn thở dài, “Sao anh lại trở nên như vậy…”

Thật ấu trĩ, như một đứa trẻ.

“Tất cả đều là tại em, chính em đã khiến anh trở thành như vậy, cho nên em phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

Trước mặt Trình Tụng Chân, Thịnh Bạc Viễn hoàn toàn dỡ bỏ phòng bị, không chút ngần ngại mà làm nũng, ôm cậu vào lòng rồi âu yếm. Giống như một chú mèo con phô ra cái bụng mềm mại, tùy ý để chủ nhân vuốt ve.

Với sự trẻ con của Thịnh Bạc Viễn, Trình Tụng Chân không lạ gì, cậu luôn cảm thấy Thịnh Bạc Viễn cũng là con của mình luôn.

Mà Trình Tụng Chân thường được diện kiến cái tính trẻ con này khi nó trở nên “trầm trọng” hơn trong kỳ mẫn cảm.

Để tập trung chăm sóc cho Thịnh Bạc Viễn trong kỳ mẫn cảm, Trình Tụng Chân đưa Trình An Từ đến nhà của Dư Thiên Hoan và Tô Di. Khi sắp chia tay, Trình An Từ ôm chặt lấy cậu không rời, đôi mắt to tròn ngấn lệ, đáng thương hỏi liệu Trình Tụng Chân có còn muốn mình và nhớ đến mình không.

“Cha sẽ không bao giờ bỏ rơi con.” Trình Tụng Chân nghiêm túc dỗ dành, “Khi bố khỏe lại, cha sẽ đến đón con về nhà, được không nào?”

Trình An Từ nước mắt rưng rưng, gật đầu, ngoắc ngón tay với cậu, hứa hẹn khi Thịnh Bạc Viễn khỏe lại sẽ ngay lập tức đón mình về nhà.

Sau khi dỗ dành Trình An Từ, cậu phải đối mặt với một đứa trẻ khó chiều hơn đang chờ ở nhà.

Khi Thịnh Bạc Viễn bước vào kỳ mẫn cảm, hắn thường tự nhốt mình trong lều ở vườn, bảo vệ lãnh thổ của mình và từ chối cho bất kỳ ai ngoài Trình Tụng Chân tiếp cận.

Từ lúc sáng bảnh mắt đến khi tối đi ngủ, Thịnh Bạc Viễn luôn bám sát Trình Tụng Chân 24/24, không rời nửa bước ——

Hắn sẽ ôm chặt Trình Tụng Chân, giống như một chú chó lớn nhạy cảm và bám người, giận dỗi và làm nũng nếu Trình Tụng Chân không hôn hắn chào buổi sáng ngay khi tỉnh dậy, lẩm bẩm rằng hôm nay em rời giường mà không hôn anh, em phải hôn anh một trăm lần để bù đắp.

Hắn sẽ trở nên chiếm hữu nếu Trình Tụng Chân nói chuyện với quản gia hay người giúp việc thêm một giây, sẽ hờn dỗi với chính mình khi điêu khắc với Trình Tụng Chân mà làm không tốt… Tóm lại, hắn luôn có vô vàn lý do để thu hút sự chú ý của Trình Tụng Chân, và chỉ cần Trình Tụng Chân đáp lại là mưa to sẽ chuyển tạnh ngay tức khắc.

Kỳ mẫn cảm của Alpha khiến Trình Tụng Chân thấy một Thịnh Bạc Viễn mà ít người biết đến, thấy được những cảm xúc chân thật sâu trong lòng hắn. Lúc này, Thịnh Bạc Viễn thẳng thắn và thành thật hơn bất cứ khi nào.

Hắn sẽ nói với Trình Tụng Chân, rằng trước đây hắn đã từng có những ý niệm u ám và ích kỷ, muốn giấu cậu về loại thuốc ức chế mới, “Muốn em cả đời này không rời khỏi anh, muốn em cả đời này chỉ có mình anh. Mặc dù em sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện, nhưng anh vẫn muốn giấu thêm giây nào hay giây đó.”

“Anh rất lo lắng và sợ hãi, sợ em chỉ dựa vào anh vì pheromone, sợ em có thuốc ức chế mới sẽ không cần anh nữa, sợ em tìm được một Alpha tốt hơn anh.”

Hắn cúi đầu, tóc ánh lên vẻ hiền dịu, vội vã nói hết tâm sự, giọng điệu vừa ngoan ngoãn vừa tủi thân.

“Sau đó em có thuốc ức chế mới không cần anh nữa, nhưng anh sẽ không bao giờ rời xa em.”

“Em đừng bỏ rơi anh nhé, có được không?”

Trình Tụng Chân lòng mềm nhũn, ôm chặt thân hình cao lớn Thịnh Bạc Viễn trong lồng ngực, vuốt ve mái tóc hắn, ừ một tiếng thật khẽ.

Làm sao cậu có thể không cần Thịnh Bạc Viễn đây?

Dù cho tận thế, dù cho chân trời góc bể, Thịnh Bạc Viễn luôn là người mà cậu quan tâm nhất.

Khi kỳ mẫn cảm gần kết thúc, Thịnh Bạc Viễn dần lấy lại lý trí, hắn nhớ lại “việc lớn” trong những ngày qua, nhớ mình đã không ngần ngại mà bày tỏ sự ỷ lại và dựa dẫm với Trình Tụng Chân, trẻ con hơn cả một đứa trẻ.

Qua thời gian, trong quá trình chung sống và yêu đương với Trình Tụng Chân, cuối cùng hắn đã từ bỏ việc giả vờ làm một người lớn trưởng thành và trở lại với hình dáng của một đứa trẻ. Và hắn chợt nhận ra, từ nay về sau cũng không cần phải che giấu bản thân nữa.

Trình Tụng Chân đã cho hắn dũng khí và tự tin để được là chính mình.

Lúc đó, hai người đang nằm trong lều ngắm sao. Đôi mắt Trình Tụng Chân lấp lánh dưới bầu trời giăng đầy vì tinh tú, nụ cười ấm áp và lúm đồng tiền treo trên khóe miệng, trên người còn tản ra hương thơm tươi mát của cam quýt, đẹp đẽ đến mức người ta không nhịn được muốn dành tặng cho cậu những điều quý giá nhất trên đời.

Dù cho lúc giữ được lý trí, Thịnh Bạc Viễn vẫn không thể kìm nén tình yêu mãnh liệt dành cho Trình Tụng Chân.

Giờ phút này, hắn thậm chí còn ghen tị với những ngôi sao trên trời, đơn giản vì chúng phản chiếu ánh sáng vào đôi mắt xinh đẹp của Trình Tụng Chân.

“Chân Chân, đừng ngắm sao nữa,” Hắn đột nhiên nói, “Nhìn anh đi, được không em?”

Trình Tụng Chân nghe vậy, quay mặt sang nhìn hắn. Khoảnh khắc này, đôi mắt cậu chỉ còn mỗi Thịnh Bạc Viễn.

“Được, em sẽ chỉ nhìn anh thôi.”

Trình Tụng Chân cười, rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với hắn một cách nghiêm túc.

Thịnh Bạc Viễn hỏi cậu: “Em đang dỗ anh đấy à?”

Trình Tụng Chân lắc đầu.

“Sau này, nơi nào có em thì nơi đó sẽ là căn cứ bí mật của anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể trốn vào để làm một đứa trẻ.”

“Đây không phải dỗ dành, mà là cam kết, là hứa hẹn.”

Trình Tụng Chân ngoắc ngón tay với hắn, lập lời thề trịnh trọng, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.

Thịnh Bạc Viễn vô cùng cảm động.

Nai con nơi rừng rậm của hắn, Chân Chân của hắn, luôn biết cách làm hắn cảm động và chữa lành vết thương trong lòng hắn.

“Sau này, anh cũng sẽ là căn cứ bí mật của em, luôn chào đón em, luôn mở cửa chỉ cho em.”

Hắn nói từng chữ một, ôm mặt Trình Tụng Chân trong lòng bàn tay, trao cậu một nụ hôn dài, từ trán, chân mày đến đôi mắt, dùng nụ hôn để phác họa từng đường nét trên gương mặt cậu, hôn một cách tỉ mẩn và say đắm.

Như một giấc mộng êm đềm và xa xôi.

“Đây không phải dỗ dành, mà là cam kết, là hứa hẹn.”

———————-

Chú thích:

[1] Hội chứng vịt con: là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng và cho dù là con gà hay con người hay bất cứ thứ gì khác chuyển động, miễn là khi chúng xuất hiện lúc nó mới nở, nó sẽ mặc định là mẹ nó. Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng (Imprinting) hay dấu ấn khó phai.