Sáng ngày thứ sáu, gió sớm thổi tung bức màn, ánh nắng ấm áp tràn ngập trong căn phòng. Trình Tụng Chân cuối cùng cũng tỉnh lại sau cuộc yêu dài, mở mắt ra liền thấy Thịnh Bạc Viễn nằm bên cạnh, hô hấp đều đặn, mái tóc lộn xộn che khuất khuôn mặt tuấn tú, tựa như một hoàng tử đang ngủ say.
Trình Tụng Chân vô cớ mà cảm thấy một loại bình yên và hạnh phúc sâu sắc. Nếu quãng đời còn lại đều có thể nắm tay nhau chìm vào giấc mộng, khi tỉnh dậy vẫn nằm bên cạnh nhau, như thế vững vàng an ổn mà vượt qua, thì đó sẽ là may mắn lớn nhất của cậu.
Cậu xích lại gần Thịnh Bạc Viễn, duỗi tay vò rối tóc hắn, rồi khẽ hôn lên trán hắn.
Chỉ một nụ hôn đã đánh thức hoàng tử của cậu.
Thịnh Bạc Viễn hé đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, mỉm cười kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cậu, giọng khàn khàn mang theo chút lười biếng, nói một tiếng chào buổi sáng.
Trình Tụng Chân nằm trên ngực Thịnh Bạc Viễn, da thịt dán vào nhau, áp tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, tận hưởng buổi sáng êm đềm này.
Cậu hỏi Thịnh Bạc Viễn liệu có hối hận vì đã đánh dấu vĩnh viễn cậu hay không, tuyến thể cậu bị tổn thương, sau này cả đời họ sẽ chỉ có nhau.
Đây cũng là điều trước đây cậu chưa từng hỏi.
Thịnh Bạc Viễn ngẩng đầu, vuốt ve mái tóc của cậu, đoạn hỏi: “Vậy em có hối hận vì đã để anh đánh dấu vĩnh viễn không?”
Trình Tụng Chân nâng mặt, nghiêm túc nhìn hắn và lắc đầu.
Thịnh Bạc Viễn mỉm cười: “Đó cũng là câu trả lời của anh. Em không hối hận, anh cũng không hối hận.”
Tay hắn vuốt dọc theo tóc Trình Tụng Chân, rồi xoa nhẹ gáy cậu, ân cần hỏi, có đau không em.
Trong những ngày phát tình, hắn đã khắc sâu Trình Tụng Chân, để lại dấu cắn trên gáy cậu.
Trình Tụng Chân đưa tay sờ gáy mình, bĩu môi ra chiều ấm ức, gật gật đầu rồi ngẩng đầu cắn nhẹ lên hầu kết của Thịnh Bạc Viễn, để lại dấu răng mờ.
“Bây giờ anh cũng bị em đánh dấu, anh là của em.”
Trình Tụng Chân cười khiến đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền hiện rõ trên má, nụ cười chất chứa yêu thương, ngọt ngào thấm tận đáy lòng.
Cậu nắm tay, đánh nhẹ trước người mình rồi vung quyền về phía Thịnh Bạc Viễn, “Trả thù.”
Đây là cách cậu “trả thù” việc Thịnh Bạc Viễn đã đánh dấu vĩnh viễn mình.
Thịnh Bạc Viễn lại ôm Trình Tụng Chân vào lòng, cười sảng khoái và nói: “Dấu cắn sẽ sớm mờ đi thôi, cho nên em phải cắn như vậy cả đời, chúng ta đã thỏa thuận.”
Nếu đây là trả thù, thì để Trình Tụng Chân trả thù hắn cả đời đi, hắn đã sẵn sàng.
Vì công việc, Thịnh Bạc Viễn gặp Trần Duyệt tại công ty. Trần Duyệt biết rõ mối quan hệ của hai người, chú cười đầy ẩn ý: “Có vẻ chú không cần lo lắng cháu sẽ không thực hiện lời hứa trong di chúc nữa rồi.”
Thịnh Bạc Viễn hiểu ý, nghiêm túc nói: “Chú Trần, cảm ơn chú.”
Trần Duyệt lắc đầu: “Người cháu nên cảm ơn là cha cháu kìa. Dù sao, chính ông ấy là người đã thúc đẩy cháu và Chân Chân gặp gỡ và hiểu nhau.”
Thịnh Bạc Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, quan sát phố phường, im lặng không nói gì.
“Đến bây giờ cháu vẫn còn trách cha cháu sao?” Trần Duyệt hỏi.
“Hiện tại cháu không thể nói là hận hay yêu, có nhiều chuyện cũng không thể quyết định ai đúng ai sai.” Sau một lúc lâu, Thịnh Bạc Viễn giãi bày, “Nhưng như chú nói, ít nhất có hai điều cháu nên cảm ơn ông ấy, một là đã cùng mẹ sinh ra cháu, và một là đã đưa Chân Chân đến bên cháu.”
Đó là di sản quý giá mà hắn sẽ trân trọng suốt cuộc đời.
Theo cách nào đó, Trình Tụng Chân đã dạy hắn cách hòa giải với quá khứ, và hòa giải với chính mình.
Vào một ngày thời tiết sáng sủa, Thịnh Bạc Viễn đưa Trình Tụng Chân đến trước mộ của mẹ và em trai, chính thức giới thiệu thân phận của Trình Tụng Chân, nói rằng: “Đây là người mà con yêu và là gia đình của con suốt quãng đời còn lại.”
Trình Tụng Chân cảm thấy lòng mình nóng lên, xúc động đến không nói nên lời.
Nhưng điều làm cậu tiếc nuối là cậu không có người thân nào để giới thiệu cho Thịnh Bạc Viễn. Cha ruột và mẹ kế đã cầm số tiền khổng lồ của Thịnh Nhạc Huy rồi bỏ đi không rõ tung tích, từ lâu họ đã không còn là người nhà của cậu.
“Một ngày nào đó em sẽ đưa anh về quê hương của em,” Trình Tụng Chân nói, “đưa anh đi gặp mẹ em.”
Thịnh Bạc Viễn cười hỏi: “Vậy em sẽ giới thiệu anh như thế nào?”
Trình Tụng Chân trả lời: “Mẹ, đây là người yêu của con, người nhà của con, em sẽ giới thiệu anh như thế.”
Từ đó, nơi nào có Thịnh Bạc Viễn thì nơi đó chính là nhà của Trình Tụng Chân, và ngược lại.
Hè một năm sau, đương mùa tốt nghiệp, Dư Thiên Hoan và Tô Di chính thức đính hôn tại thành phố Tân Hải, trước sự chứng kiến của bạn bè và người thân. Sau buổi lễ, Tô Di kéo váy đi thẳng về phía Trình Tụng Chân trong đám đông, trao bó hoa cưới cho cậu.
“Chân Chân, cậu phải thật là hạnh phúc nhé.” Tô Di cười nói.
Trình Tụng Chân ôm bó hoa vào lòng, mắt ngấn lệ gật đầu.
Nhân dịp đến thành phố Tân Hải, Thịnh Bạc Viễn và Trình Tụng Chân cùng nhau đi dạo khắp nơi, thăm thú nhiều địa điểm du lịch, còn đến chùa nổi tiếng linh thiêng để xin xăm.
Trình Tụng Chân không để Thịnh Bạc Viễn đi cùng, tự mình đi xin và lắng nghe sư thầy trong chùa giảng giải. Sư thầy nói, đây là thiên cơ không thể tiết lộ.
Thịnh Bạc Viễn ngồi dưới gốc cây đa trăm tuổi, lặng lẽ chờ đợi, ngắm nhìn Trình Tụng Chân từ xa cho đến khi cậu chạy lại về phía hắn, trở lại khu rừng nơi hắn.
Điều duy nhất Thịnh Bạc Viễn cần làm là chờ đợi và chào đón cậu.
Buổi tối trước khi đi ngủ, hai người nằm đối mặt nhau trên giường. Thịnh Bạc Viễn hỏi Trình Tụng Chân về những điều sư thầy đã nói.
Trình Tụng Chân nhướng mày, cười lém lỉnh: “Sư thầy nói em khi trẻ gặp nhiều biến cố, nhưng trên đường gặp quý nhân, sau này cuộc sống sẽ rất tốt.”
Đúng vậy, cậu đã có sự nghiệp cả đời và người yêu cả đời, còn gì hơn thế nữa.
Thịnh Bạc Viễn duỗi tay nhéo khuôn mặt đáng yêu của Trình Tụng Chân, mỉm cười: “Nói thế thì, cuộc đời của anh cũng rất tốt, có thể mơ những giấc mơ đẹp suốt đời.”
Trình Tụng Chân cười rạng rỡ, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với Thịnh Bạc Viễn, vậy thì cậu sẽ hiện thực hóa tất cả những giấc mơ đẹp của Thịnh Bạc tới hết cuộc đời.
Thịnh Bạc Viễn cười, kéo gần khoảng cách giữa cả hai, đặt một nụ hôn lên trán Trình Tụng Chân.
“Ngủ ngon em nhé, Chân Chân của anh.”
Chỉ cần có em bên cạnh, quãng đời còn lại đều là những giấc mộng đẹp.