Biết được Thịnh Bạc Viễn và Trình Tụng Chân đã thành đôi, Dư Thiên Hoan, cố vấn tâm lý chuyên trách và cũng là bạn thân nhiều năm của Thịnh Bạc Viễn, thực lòng cảm thấy vui mừng, còn đùa rằng mình thất nghiệp tới nơi rồi.
“Cuối cùng, anh cũng tìm được người có thể chữa lành cho mình,” Anh ta cợt nhả, trêu chọc Thịnh Bạc Viễn một câu, “Bước tiếp theo nên là kết hôn thôi.”
Thịnh Bạc Viễn lại lắc đầu: “Quyết định nằm trong tay Chân Chân, tôi nghe em ấy hết.”
Mỗi người đều phải tự mình vượt qua những thử thách, và điều hắn cần làm là kiên nhẫn chờ đợi, tạo niềm tin mà không gây áp lực cho Trình Tụng Chân, chờ cậu giải quyết mọi khúc mắc.
Dư Thiên Hoan sững sờ trong vài giây, rồi mỉm cười: “Xem ra anh thật sự yêu, không nhiều Alpha có thể kiên nhẫn như anh đâu.”
“Không phải vậy.” Sắc mặt Thịnh Bạc Viễn nghiêm túc hơn, giọng nói chân thành, “Alpha có quyền đánh dấu Omega mà Omega không có, điều này vốn dĩ đã không công bằng, em ấy cảm thấy bất an là chuyện bình thường. Nếu có thể, tôi thậm chí còn mong muốn được em ấy đánh dấu, loại ràng buộc này có tác dụng với cả tôi và em ấy.”
Trong một mối quan hệ, Alpha luôn có thể làm theo ý mình muốn, kết hôn hay ly hôn đều không ảnh hưởng nhiều đến họ, nhưng đối với Omega thì lại khác. Trong bối cảnh tiêu chuẩn kép này, Omega cơ bản không có quyền bình đẳng, nói gì đến cơ hội thử nghiệm và tự do theo đuổi.
Dư Thiên Hoan cười lớn, nói: “Những lời này nên nói cho Chân Chân nghe. Với sự cam kết của anh, còn gì phải lo sợ nữa chứ.”
Cùng thời điểm đó, Trình Tụng Chân đến bệnh viện để khám định kỳ. Sau một hồi do dự, cậu thẳng thắn chia sẻ với bác sĩ về mối quan hệ hiện tại với Thịnh Bạc Viễn. Đối phương cũng coi như đã chứng kiến mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết, liền vui mừng cho họ.
“Đây cũng là điều tốt cho cậu.” Bác sĩ nói, “Thuốc nào cũng có độc, loại thuốc ức chế mới tuy tốt nhưng vẫn là thuốc, nên dùng ít thì hơn. Nếu có thể sống một cuộc sống AO bình thường thì sẽ rất có lợi cho mức độ pheromone của cậu.”
Nhưng điều Trình Tụng Chân quan tâm nhất hiển nhiên không phải là điều này. Cậu lo lắng về việc bị đánh dấu — kỳ phát tình của cậu sắp đến và cậu phải quyết định có tiếp tục dùng thuốc ức chế hay dùng phương pháp khác để vượt qua.
Bác sĩ nghe xong trầm mặc một lát rồi nói: “Với tư cách là một bác sĩ hay là một người nào khác, tôi đều hiểu lo lắng của cậu, nhưng hiện tại không còn như thời của mẹ cậu nữa. Bây giờ, việc đánh dấu và phẫu thuật để loại bỏ đánh dấu đã an toàn và phổ biến hơn nhiều. Thậm chí nếu không làm phẫu thuật, sau khi rời xa Alpha, dùng thuốc ức chế vẫn có thể có tác dụng thay thế. Cũng có cả những loại thuốc dài hạn để làm mờ ký hiệu nữa.”
“Có thể nói, hiện nay Omega chủ động rời khỏi Alpha và sống cuộc sống phong phú không còn là chuyện gì mới lạ.” Bác sĩ tiếp tục, “Nói với cậu nhiều như vậy là để mong cậu có tâm thế thoải mái hơn khi đối diện với mối quan hệ của mình. Nếu yêu nhau, hãy lắng nghe trái tim mà gần gũi nhau, còn nếu không yêu thì phải quyết đoán rời xa, đừng lãng phí thời gian quý báu bên nhau.”
Trình Tụng Chân nghe xong lời của bác sĩ, nghĩ đến việc mình từng khuyến khích Tô Di dũng cảm bước bước đầu tiên trong mối quan hệ với Dư Thiên Hoan, cậu nhớ mình đã nói rằng nếu vì sợ hãi mà không làm gì, thì quá đáng tiếc.
Thật vậy, những chuyện không may thì đợi xảy ra rồi hãy lo, quan trọng là tận hưởng từng khoảnh khắc hạnh phúc hiện tại.
Hơn nữa, bản thân sự hiện diện của Thịnh Bạc Viễn chính là nguồn gốc quan trọng tạo nên cảm giác chắc chắn và an toàn cho cậu.
Nghĩ vậy, Trình Tụng Chân đột nhiên rất muốn gặp Thịnh Bạc Viễn ngay lập tức, rất muốn ôm hắn, cảm nhận mùi hương khiến người ta cảm thấy yên tâm và nhiệt độ cơ thể hắn.
Nhưng không được như ý, tối nay Thịnh Bạc Viễn phải tham dự một buổi tiệc rượu, phải gặp gỡ các đối tác kinh doanh và cả đối thủ trên thương trường, không thể ăn tối cùng Trình Tụng Chân.
Tại buổi tiệc rượu, Thịnh Bạc Viễn gặp lại một vị tiền bối trong thương trường, Triệu Lâm. Ông thân thiết trò chuyện cùng hắn khá lâu, nghe nói Thịnh Bạc Viễn chưa lập gia đình liền nhiệt tình nói muốn giới thiệu đối tượng cho hắn.
“Không cần đâu, bác Triệu.” Thịnh Bạc Viễn lịch sự từ chối, “Cháu đã có người yêu rồi ạ.”
Triệu Lâm ngạc nhiên: “Ồ? Thế thì khi nào dẫn người yêu của cháu tới gặp bác nhé?”
Thịnh Bạc Viễn gật đầu, thoáng nở nụ cười không thể chê vào đâu: “Dạ, khi nào có dịp, cháu sẽ đưa em ấy đến thăm bác.”
Tiệc tùng thác loạn, ăn uống xa hoa, hầu hết các bạn nhảy do các ông chủ công ty quen thuộc dẫn theo đều không phải là người ở nhà. Dù sao thì bên ngoài họ bay nhảy cờ sắc đủ màu, nhưng trong nhà vẫn còn lá cờ đỏ vững chân. Có người còn lợi dụng cơ hội này để dẫn dắt các Omega xinh đẹp, từ đó tạo móc nối với những nhân vật quan trọng.
Sau nhiều năm lăn lộn trong thương trường, Thịnh Bạc Viễn đã quen với những tình huống xã giao này. Tiền và quyền luôn là liều thuốc kích thích tốt nhất, khi có lợi ích mà bầu không khí phù hợp, chẳng có gì là lạ khi xảy ra chuyện này nọ.
Thịnh Bạc Viễn giữ mình trong sạch, so với việc quan hệ AO bừa bãi, hắn ham mê kiếm tiền hơn. Khi thấy đã tới giờ, hắn liền tìm cớ rời đi.
Amanda đứng đợi Thịnh Bạc Viễn bên ngoài cửa, theo lời dặn của hắn mang theo một bó hồng trắng. Dĩ nhiên cô biết hoa này là để tặng ai, bởi ông chủ nhà mình và vị Omega đã đến công ty hai lần đó hiện đang hẹn hò.
Không thể nói là quá bất ngờ, lần thứ hai Omega đến công ty, cậu đã ở trong phòng thay đồ dựa vào giường ngủ mà sếp lại không hề nổi giận, sau đó còn để Omega chuyển đến sống ở chung cư của mình. Việc hắn cho phép đối phương bước vào không gian riêng tư của mình đã nói lên rất nhiều điều.
Hôm nay Trình Tụng Chân ở lại chung cư của Thịnh Bạc Viễn, khi Thịnh Bạc Viễn mở cửa vào, cậu đang chăm chú điêu khắc trong thư phòng, không hề để ý Thịnh Bạc Viễn từ phía sau lặng lẽ tiến đến gần.
Sau khi chính thức hẹn hò, cậu liền quang minh chính đại mà “chiếm dụng” thư phòng của Thịnh Bạc Viễn. Thư phòng vì thế mà được chia thành hai, một nửa là nơi Thịnh Bạc Viễn làm việc, một nửa dành cho Trình Tụng Chân điêu khắc.
Nhưng ranh giới này cũng không rõ ràng, Trình Tụng Chân thường để các tác phẩm điêu khắc của mình trên bàn làm việc hoặc giá sách của Thịnh Bạc Viễn. Thịnh Bạc Viễn cũng ngầm đồng ý với sự “vượt rào” này. Thật ra những tác phẩm điêu khắc nhỏ xinh vô tình chạy qua này vốn đều là quà tặng cho hắn.
Nếu họ tiếp tục ở bên nhau lâu dài, những tác phẩm điêu khắc nhỏ này gom lại có thể đủ để mở cả một vườn thú nhỏ.
Trình Tụng Chân có khứu giác nhạy bén, nhanh chóng phát hiện ra một mùi hương không dễ chịu. Cậu quay đầu lại, vừa kịp lúc Thịnh Bạc Viễn bế thốc cậu lên, đùa giỡn xoay một vòng, rồi cả hai cùng ngã xuống sofa, thân mật ôm nhau.
Cả ngày tâm trí cậu đều hướng về Thịnh Bạc Viễn, chỉ có tập trung vào điêu khắc mới giúp cậu giảm bớt nỗi nhớ. Trình Tụng Chân bị hôn tới mức mặt mũi đỏ bừng, thoải mái rầm rì vài tiếng. Thịnh Bạc Viễn toan bỏ chạy thì bị cậu túm cổ áo kéo trở, tiếp tục hôn môi. Hôn tới choáng váng liền bắt đầu cởi nút áo sơ mi của Thịnh Bạc Viễn, muốn lột sạch quần áo của hắn.
“Sao vậy em?” Thịnh Bạc Viễn nhận thấy Trình Tụng Chân quá mức nhiệt tình liền bắt lấy tay cậu, hôn nhẹ lên cổ, thanh âm trầm thấp đầy mập mờ, “Vừa về đến nhà đã muốn cởi đồ của anh.”
“Không thích,” Đôi mắt Trình Tụng Chân phủ một tầng hơi nước, cậu nhăn mặt, lộ ra vẻ tủi thân, “Có mùi lạ.”
Thịnh Bạc Viễn lúc này mới nhận ra, có lẽ trong buổi tiệc vừa rồi, hắn đã vô tình dính phải mùi hương của một Omega khác, bị cái mũi nhanh nhạy Trình Tụng Chân phát hiện ra.
“Xin lỗi em, vừa rồi ở bên ngoài vô tình dính phải.”
Thịnh Bạc Viễn ngồi dậy, cởi áo sơ mi để lộ nửa thân trên. Thật ra đây là lần đầu tiên Trình Tụng Chân nhìn thấy Thịnh Bạc Viễn trần trụi, không ngờ rằng đường cong cơ bắp của Thịnh Bạc Viễn lại đẹp như vậy, khỏe khoắn đến hoàn hảo, thêm vào đó là làn da trắng mịn, dưới ánh đèn trông như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc tinh xảo.
Trình Tụng Chân nhìn mà sửng sốt, thậm chí cảm thấy miệng lưỡi khát khô.
“Chân Chân, sờ anh đi.” Thịnh Bạc Viễn không chịu nổi ánh mắt thẳng thắn của Trình Tụng Chân, bắt lấy tay cậu, mạnh mẽ đặt lên cơ ngực rắn rỏi của mình. Hắn cúi người hôn nhẹ lên tai Trình Tụng Chân, hơi thở ấm áp phả vào tai cậu, mập mờ nói nhỏ, “Em còn chưa thực sự chạm vào anh, để lại mùi hương của em trên người anh đâu đấy.”
Trình Tụng Chân quay mặt nhìn Thịnh Bạc Viễn, ánh mắt mơ màng, cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận cơ ngực Thịnh Bạc Viễn, tay trượt xuống như đang vuốt ve một tấm lụa, cuối cùng dừng lại trên bụng. Lòng bàn tay cậu tê dại, cảm giác truyền thẳng vào trong tim, như có lông chim gãi nhẹ trong ngực.
Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là hôn Thịnh Bạc Viễn, muốn tiếp tục sờ xuống, thậm chí làm những điều táo bạo hơn.
Cậu không phải không có dục vọng, cậu thích cảm giác gắn bó mật thiết, cũng muốn trải nghiệm cảm giác hai thân thể giao hòa với nhau, miễn người đó là Thịnh Bạc Viễn.