Trình Tụng Chân tỉnh dậy vào sáng hôm sau.
Ký ức bất chợt ùa về, Trình Tụng Chân cảm thấy mặt mình nóng bừng, không chỉ vì nụ hôn chủ động mơ hồ hôm qua, mà còn vì nụ hôn đầu tiên vốn đã bị cậu quên đi từ lâu.
Cậu cảm thấy cả người như một miếng mỡ vàng trên chảo nóng, bị những hình ảnh thân mật không hoàn chỉnh nhưng đủ mạnh mẽ lặp đi lặp lại nướng chín, hoàn toàn hòa tan, trong lòng thấy rung động.
Thế nên khi Thịnh Bạc Viễn bước vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường và nhìn cậu một lúc lâu, cậu vẫn không hề hay biết.
“Em có thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Giọng nói trầm thấp của Thịnh Bạc Viễn khiến Trình Tụng Chân giật mình, nổi da gà khắp người, theo bản năng lui lại, kết quả là “phịch” một tiếng, gáy va mạnh vào đầu giường.
Trình Tụng Chân khẽ kêu lên, rồi mềm nhũn ngã về phía trước, Thịnh Bạc Viễn nhanh chóng tiến lại, bình thản ôm cậu vào lòng.
“Dọa em à?” Thịnh Bạc Viễn nhẹ nhàng xoa gáy Trình Tụng Chân, giọng nói quan tâm, “Có đau không?”
Mặc dù khuôn mặt hắn vẫn không biểu lộ gì, lông mày nhíu lại, thần thái nghiêm túc, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên sự dịu dàng vô hạn.
Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt sâu thẳm như biển cả, gần đến mức có thể cảm nhận được hương chanh từ kem đánh răng của hắn trong hơi thở, Trình Tụng Chân từ hai má lan đến cái cổ đều ửng hồng, tạm thời quên cả cơn đau sau gáy. Cậu quay mặt đi, tránh ánh mắt của Thịnh Bạc Viễn.
Thịnh Bạc Viễn không chịu thua, duỗi tay nhẹ nhàng bẻ mặt Trình Tụng Chân, buộc cậu phải đối diện. Ánh mắt hắn như tơ lụa lướt qua khuôn mặt Trình Tụng Chân, từ đôi lông mày, chóp mũi đến đôi môi khẽ nhếch.
Đôi mắt Trình Tụng Chân trong veo lạ thường, tầng hơi nước do men say đã tan đi, vẻ thẹn thùng hiện lên rõ ràng, căn bản không thể che giấu được nỗi lòng.
Thịnh Bạc Viễn lập tức nhận ra, hẳn là cậu không quên chuyện hôm qua.
Tối qua, một lần nữa hắn lại mất kiểm soát vì Trình Tụng Chân, nhưng vẫn dốc sức kiềm chế được, không để lại đánh dấu, càng không chiếm hữu hoàn toàn.
Quan hệ cần sự đồng thuận của cả hai, không thể chỉ dựa vào dục vọng của một mình hắn.
Tuy nhiên, nếu tình huống như tối qua lặp lại vài lần nữa, Thịnh Bạc Viễn cũng không dám chắc mình sẽ không xuống tay với cậu. Rốt cuộc, tình cảm của hắn dành cho Trình Tụng Chân dường như còn mãnh liệt hơn hắn tưởng, bất kể là khát vọng thể xác và tinh thần, hay là sự khát vọng về quá khứ, hiện tại và tương lai của người này.
Giống như chăm chú nhìn vào vực thẳm thật lâu, hắn cũng không biết khi nào vực sâu ấy sẽ kéo mình xuống.
“Có vẻ không sao, sau này em đừng uống quá nhiều.” Hắn rút tay về, nhanh chóng dời ánh mắt, đứng dậy, “Trên bàn có bữa sáng đó, em có lớp lúc 9 giờ rưỡi nhỉ.”
Trình Tụng Chân như bị ma pháp giữ chân, nhìn theo bóng dáng cao lớn của Thịnh Bạc Viễn xa dần, những tâm sự đầy ắp trong lòng không thể diễn đạt bằng bất kỳ ngôn ngữ nào, chẳng hạn như chuyện tối qua, hay là sự cảm kích vì hắn đã đưa mình về nhà.
Cậu cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ.
“Cậu đối với tổng giám đốc Thịnh, là thích.”
Giọng nói của Tô Di, kết luận của Tô Di thình lình vang lên trong đầu.
Đúng vậy, làm sao có thể không thích đây.
Trên thế giới này, cậu như không thể tìm thấy nơi đâu có thể tác động đến tâm trạng mình nhiều hơn bên cạnh Thịnh Bạc Viễn.
Thịnh Bạc Viễn không nhắc đến, Trình Tụng Chân cũng không hỏi, ngay cả những bạn học chứng kiến cảnh Thịnh Bạc Viễn hùng hổ đến đón người về, cũng chỉ hi hi ha ha cho qua chuyện.
Vì thế, mọi chuyện xảy ra đêm đó cứ thế bị chính những người trong cuộc ném vào trong góc.
Điều Trình Tụng Chân quan tâm nhất bây giờ là khôi phục lại bức tranh gia đình bằng sơn dầu mà mẹ Thịnh Bạc Viễn đã vẽ, để làm món quà cảm ơn hắn.
Mỗi ngày, cậu đều miệt mài ở trường học đến khuya, khiến Thịnh Bạc Viễn phải “phòng không gối chiếc”.
Từ khi sống chung dưới một mái nhà với Thịnh Bạc Viễn, mức độ ổn định pheromone trong cơ thể Trình Tụng Chân đã cải thiện đáng kể. Hai lần tái khám gần đây đều cho kết quả khả quan, tức là về mặt sinh lý, cậu không còn quá phụ thuộc vào Thịnh Bạc Viễn như ban đầu.
Hiện tại, Thịnh Bạc Viễn lại trở nên hết sức ỷ lại vào Trình Tụng Chân, không chỉ về giấc ngủ mà còn về tâm lý —— dù hắn chưa bao giờ nói ra điều này. Trình Tụng Chân vẫn nghĩ rằng hắn đang chịu đựng mất ngủ và khổ sở vì thuốc men, tự trách bản thân vì không thể giúp được gì, mà không hề biết rằng mỗi đêm, sau khi mình đã chìm vào giấc ngủ, Thịnh Bạc Viễn vẫn ở bên cạnh, để Trình Tụng Chân “ru” hắn vào giấc mộng đẹp.
Nói ngắn gọn, khi Trình Tụng Chân dần dần “từ bỏ” sự phụ thuộc sinh lý vào Thịnh Bạc Viễn, thì Thịnh Bạc Viễn lại bắt đầu “nghiện” cậu.
Thịnh Bạc Viễn không biết cách thể hiện ra sự ỷ lại này, mà dường như cũng không tài nào truyền tải trọn vẹn cảm xúc của mình.
So với sự an ủi từ pheromone, Trình Tụng Chân mang lại cho hắn sự an ủi về mặt tinh thần nhiều hơn. Hắn luôn cảm thấy không nơi nào an toàn hơn ở bên cạnh Trình Tụng Chân, như thể tìm lại được căn cứ bí mật từ thời thơ ấu.
Cảm giác này rất kỳ quái và xa lạ, rõ ràng Trình Tụng Chân không làm gì cả, chỉ đơn giản là ngủ yên bên hắn.
Lần đầu tiên trong đời khao khát được nhìn thấy một người đến như vậy.
Thịnh Bạc Viễn nghĩ thế nào thì cũng hành động thế nấy, mấy ngày nay hắn thường lái xe đến Đại học A vào buổi tối, không hỏi giờ giấc mà chỉ chờ ở cổng, rồi đưa Trình Tụng Chân về nhà.
Cảm giác muốn được gặp Trình Tụng Chân mãnh liệt đến mức tâm tình như bị khuấy loạn, khiến hắn không thể yên lòng, buộc phải nhanh chóng đến bên cạnh Trình Tụng Chân để xoa dịu nỗi lòng.
Ngay cả trong thời gian chờ đợi Trình Tụng Chân, hắn cũng cảm thấy thoáng bình tĩnh hơn. Vì hắn luôn nghĩ, rất nhanh thôi, mình sắp được thấy Trình Tụng Chân rồi.
Hôm nay là ngoại lệ, Trình Tụng Chân từ xa đã nhìn thấy hắn, hưng phấn chạy đến, kéo tay hắn vào trong trường, nói rằng có món quà muốn tặng hắn.
Phòng làm việc rộng lớn không một bóng người, đầy những tác phẩm điêu khắc đã hoàn thành hoặc đang dang dở. Ở vị trí dễ thấy nhất, có một giá vẽ, trên đó phủ một tấm vải trắng.
Thịnh Bạc Viễn nghi hoặc nhìn Trình Tụng Chân, theo chỉ dẫn của đối phương, vén tấm vải trắng lên và nhìn thấy bức tranh bên dưới. Ngay lập tức, hắn đứng sững tại chỗ, suy nghĩ bị đứt đoạn, trái tim đập loạn nhịp.
Đó là một bức tranh gia đình bằng sơn dầu, phục chế lại bức tranh mẹ hắn đã vẽ năm xưa.
Sau khi mẹ và em trai qua đời, hắn thường mơ thấy bức tranh đó, nó bị người mẹ đã mất của hắn tuyệt vọng vạch ra những vết rách lớn chằng chịt, không thể sửa chữa, giống như tuổi thơ đầy thương tổn của hắn.
Thịnh Bạc Viễn luôn để mặc bức tranh sơn dầu ấy quấy phá trong giấc mơ, như cách hắn mặc kệ bản thân bị quá khứ giam cầm.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày lại được nhìn thấy bức tranh sơn dầu ấy, mới tinh và hoàn chỉnh như chưa từng bị hư hại.
Hắn đứng im như tượng, chăm chú nhìn bức tranh sơn dầu đó thật lâu.
“Em…” Thịnh Bạc Viễn cứng nhắc quay đầu lại, giọng nói run rẩy.
Dù hắn chưa nói hết, Trình Tụng Chân đã khẽ ừm một tiếng đáp lại.
Cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của Thịnh Bạc Viễn, giải thích rằng cậu đã nhìn thấy bức tranh đó là vì trước đây bác Thịnh đã nhiều lần mời các họa sĩ khác nhau để phục hồi nó dựa trên bức ảnh gia đình còn lại. Nhưng bác Thịnh không bao giờ hài lòng, cũng không thể nào dứt bỏ được đoạn quá khứ ấy.
Trình Tụng Chân nhớ rất rõ, lần cuối cùng phục hồi không thành công, Thịnh Nhạc Huy đã tự nhốt mình trong phòng một thời gian dài, tinh thần suy sụp, không ai dám quấy rầy. Cậu đánh bạo mang thức ăn và nước uống vào, thấy Thịnh Nhạc Huy tiều tụy, ánh mắt trống rỗng, như bị rút hết linh hồn, ông ngồi trên ghế, lom lom nhìn bức ảnh gia đình.
“Chân Chân,” một lúc lâu sau, Thịnh Nhạc Huy cuối cùng cũng lên tiếng, giọng ông nghẹn ngào, “thật ra, họ đã phục hồi bức tranh rất tốt, thậm chí còn đẹp hơn bản gốc, nhưng bác vẫn cảm thấy không giống, con biết vì sao không?”
Trình Tụng Chân ngây thơ lắc đầu.
“Tranh có thể phục hồi, nhưng người chết không thể sống lại.”
“Mọi thứ đều không thể quay lại, không thể quay lại…”
Thịnh Nhạc Huy thở dài, dường như cúi đầu cam chịu số phận.
Đến tận bây giờ, Trình Tụng Chân vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó, cậu đã chứng kiến một linh hồn già nua và bi thương. Giờ đây, nhìn Thịnh Bạc Viễn trước mắt, cậu lại thấy được nỗi đau buồn giống như thế, sâu nặng vô cùng.
Thời gian vừa qua, cậu đã dốc hết tâm sức để khôi phục bức tranh sơn dầu, nhưng Trình Tụng Chân biết rằng, dù kỹ thuật có cao siêu đến đâu, cậu cũng không thể mang về bức tranh chân chính.
Quá khứ đã qua đi, con người chỉ có thể tiến về phía trước theo thời gian.
“Em không thể thay đổi sự thật rằng bức tranh đã bị hủy, chỉ có thể vẽ một bức tranh mới tặng anh.”
“Quá khứ đều sẽ qua đi, ở hiện tại và tương lai, hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
Trình Tụng Chân đã suy nghĩ kỹ những lời này, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, cậu vẫn lúng túng tìm cách diễn đạt, chỉ vụng về quơ tay nói được hai câu này.
Vất vả biểu đạt xong, cậu hơi ngẩng đầu, nhìn Thịnh Bạc Viễn và cười, để lộ hàm răng chỉnh tề trắng tinh, lúm đồng tiền hiện lên ở khóe miệng, vui vẻ như một đứa bé con.
Nếu có thể, cậu chân thành hy vọng Thịnh Bạc Viễn có thể tìm lại nụ cười đã mất từ thời thơ ấu, cậu sẽ sẵn sàng trả giá mọi nỗ lực cho điều đó.
Phòng làm việc chỉ có một chiếc đèn treo, hơn nửa thân hình Thịnh Bạc Viễn chìm trong bóng tối. Hắn luôn nhìn Trình Tụng Chân, đôi mắt sâu thẳm như biển khơi.
Trình Tụng Chân cũng nhìn hắn, trong đáy mắt rõ ràng phản chiếu hết thảy con người hắn, ánh mắt ấy quá sạch sẽ, phảng phất có thể nhìn thấu qua lớp vỏ mệt mỏi và cồng kềnh của hắn, đến tận linh hồn sâu bên trong.
Ở nơi đó, hắn chỉ là một cậu bé, mãi nấn ná ở cái ngày mẹ và em trai qua đời.