Ngủ Ngon Em Nhé

Chương 16: Mập mờ




Thịnh Bạc Viễn cảm thấy mình ngày càng không ổn, mà còn không ổn hơn là hắn dường như không muốn chống cự.

Từ bệnh viện trở về công ty, Amanda ôm một đống văn kiện gõ cửa văn phòng. Sau khi mọi việc đã xong xuôi, cô nói với Thịnh Bạc Viễn rằng hôm qua, giám đốc Trâu – người có mối quan hệ làm ăn chặt chẽ với công ty, đã nhờ người mang tới vài thùng cam quýt, bảo là vườn nhà mình năm nay được mùa, muốn tặng cho Thịnh Bạc Viễn thưởng thức.

“Sếp Thịnh, mấy thùng cam quýt này xử lý thế nào?” Amanda hỏi.

Thịnh Bạc Viễn nói: “Phân phát cho mọi người trong tổ thư ký đi.”

Với những món quà từ khách hàng, Thịnh Bạc Viễn thường giao cho Amanda tự xử lý, Amanda cũng theo ý Thịnh Bạc Viễn mà làm, nhưng lần này cô vẫn để lại một đĩa cam quýt trên bàn cho anh.

“Cam quýt này rất ngọt.” Amanda cười nói, “Sếp Thịnh cũng nếm thử đi.”

Thịnh Bạc Viễn gật đầu, lịch sự trả lời: “Cảm ơn.”

Khi Amanda chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên gọi lại: “Phiền cô giúp tôi tổng hợp lại tài liệu và sách vở về ngôn ngữ ký hiệu.”

Amanda hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đồng ý.

Văn phòng chỉ còn lại một mình Thịnh Bạc Viễn, hắn lật xem tài liệu, nhưng tâm trí lại không tập trung vào chúng. Không lâu sau, tầm mắt hắn dừng lại trên đĩa cam quýt vàng óng trên bàn, hắn cầm lấy một quả, giơ lên trước mắt cẩn thận quan sát, ngón tay thon dài từ từ bóc vỏ.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên một đôi mắt lúng liếng, cùng nụ cười lúm đồng tiền. 

Thịnh Bạc Viễn nhất thời lơ đãng, thế nào lại bóc ra một múi quýt, ma xui quỷ khiến đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi thơm ngọt thanh dìu dịu, đoạn đặt giữa môi, nhẹ nhàng cắn. Nước quả mang theo vị ngọt xen lẫn chua chát lan ra trong khoang miệng, mọng nước, lành lạnh tươi mát.

Trình Tụng Chân nói, đó là mùi pheromone của cậu.

Thịnh Bạc Viễn không biết mình ôm tâm trạng thế nào mà ăn hết quả quýt này, chỉ cảm thấy mình như bị mê hoặc. 

Hắn vậy mà muốn cảm nhận mùi hương của Trình Tụng Chân.

Một người vốn quanh năm suốt tháng không cảm nhận được bất kỳ pheromone nào, trong lòng không hề dao động, lại vì một hai câu nói của ai đó mà sinh ra dục niệm lạ lẫm.

Ngày Trình Tụng Chân xuất viện, vừa lúc gặp trời mưa, rả rích ướt cả thành phố. Thịnh Bạc Viễn lái xe đến đón cậu, vốn nghĩ rằng sẽ đưa cậu về biệt thự nhà họ Thịnh, nhưng lộ trình lại dẫn đến nhà của Thịnh Bạc Viễn.

Khi đến nơi, Trình Tụng Chân vẫn ngồi ngơ ngác trên ghế phụ, cho đến khi Thịnh Bạc Viễn cúi xuống tháo dây an toàn cho cậu. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần lại, áo khoác của Thịnh Bạc Viễn vẫn chưa khô hẳn, tỏa ra mùi ẩm ướt của mưa mùa hè, pha lẫn hương thơm ngọt ngào quen thuộc, khiến tai Trình Tụng Chân hơi nóng lên.

Trong không gian chật chội, mũi hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở ấm áp quấn quýt, họ trao nhau ánh nhìn, khoảng cách gần đến mức có thể chạm môi. Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, trong xe lại ẩm ướt và mập mờ.

Hai giây sau, Trình Tụng Chân cố tình quay mặt đi, không nhìn Thịnh Bạc Viễn, trong lòng hốt nhiên cảm thấy mình thật xui xẻo khi không thể mở miệng nói chuyện. Cậu không biết nên xử lý tình huống kỳ quái này thế nào, chứ đừng nói là hỏi Thịnh Bạc Viễn tại sao lại đưa mình về đây.

Thịnh Bạc Viễn thấy Trình Tụng Chân không được tự nhiên, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác kỳ quái. Hắn tháo dây an toàn rồi lùi lại, khẽ ho một tiếng và giải thích: “Trong khoảng thời gian này, cậu cứ ở tạm chỗ tôi.”

“Là do bác sĩ kiến nghị vậy.” Hắn giấu đầu lòi đuôi mà bổ sung, “Dù sao thuốc ức chế mới cũng sắp được tung ra thị trường.”

Kỳ thật hắn còn muốn nói thêm một câu: “Đây cũng là do di chúc viết.” Nhưng như vậy nghe có vẻ quá cố tình, lời đến bên môi lại bị hắn vội vàng nuốt xuống.

Thực ra, bác sĩ không hề khuyên như vậy, nhưng hắn sợ Trình Tụng Chân lại xảy ra chuyện, nên theo bản năng đã đưa cậu về đây. Trình Tụng Chân không phải là Omega của hắn, theo lý mà nói thì hắn không nên tự tiện đưa cậu về lãnh địa của bản thân, nhưng hắn lại cầm lòng không đặng mà làm như thế.

Hai người mặt đối mặt trong khoảng gần, không nói lời nào. Trình Tụng Chân càng cảm nhận rõ ràng mùi rượu Rum pha lẫn caramel chậm rãi phát tán từ Thịnh Bạc Viễn, dường như chúng còn mang theo những dục niệm và tâm ý khó kiểm soát của Alpha, tức khắc làm trái tim Trình Tụng Chân nổi trống.

Rõ ràng hàng đêm đều cảm nhận được mùi hương này, vốn đã nên quen thuộc với chúng.

Trình Tụng Chân cố gắng trấn tĩnh lại, miễn cưỡng gật đầu một cách bình thản.

Thịnh Bạc Viễn hơi cúi đầu, “ừ” một tiếng đầy nghi hoặc.

Khoảng cách giữa hắn và Trình Tụng Chân gần hơn bao giờ hết, cậu muốn dùng ngôn ngữ ký hiệu để biểu đạt lời cảm ơn nhưng không thể. Cậu cảm thấy thấp thỏm vô cớ, trong đầu như có vô số sợi dây đứt phựt, rồi cậu chợt giang tay ôm lấy Thịnh Bạc Viễn, hướng về mùi hương ngọt ngào của rượu Rum khiến mình xao xuyến trong lòng.

Ngay khoảnh khắc ôm lấy hắn, cậu cảm nhận rõ ràng được thân thể Thịnh Bạc Viễn cứng đờ.

Cái ôm lúng túng trôi qua, ngay khi Thịnh Bạc Viễn đang do dự, chưa kịp đưa tay đáp lại thì Trình Tụng Chân đã rút lui. Khoảng cách giữa hai người được kéo giãn, Trình Tụng Chân ra dấu “cảm ơn” bằng ngôn ngữ ký hiệu với Thịnh Bạc Viễn.

Thì ra cái ôm vừa rồi là để biểu đạt lòng biết ơn, Thịnh Bạc Viễn sửng sốt, đến khi hơi ấm còn sót trong lòng tan biến mới nhớ ra phải điều chỉnh biểu cảm của mình, hắn quay mặt đi và nói khẽ: “Không có gì.”

Hai người xuống xe, Trình Tụng Chân đi trước. Thị lực cậu rất tốt, chỉ lướt sơ qua đã nhận ra trên bàn trà có mấy quyển sách tham khảo dùng để luyện tập thủ ngữ.

“Hành lý của cậu tôi đã nhờ người mang đến đây rồi, cậu xem còn thiếu gì không…”

Thịnh Bạc Viễn đang nói đột nhiên im bặt khi nhìn thấy mấy quyển sách tham khảo chưa kịp cất đi, không khỏi hít sâu một hơi.

Học lén học lút, không ngờ lại bị Trình Tụng Chân phát hiện.

Hắn lúng túng hắng giọng: “Học chút thủ ngữ cho tiện giao tiếp, để cậu không cần lúc nào cũng phải viết chữ.”

Trình Tụng Chân quay đầu nhìn hắn, nụ cười trên môi dần nở rộ, lúm đồng tiền hằn sâu trên má.

“Thực ra em có thể dạy anh, hơn nữa em rất vui khi giao tiếp với anh bất kể bằng ngôn ngữ ký hiệu hay là viết chữ, bởi anh luôn kiên nhẫn chờ em.”

Thấy Trình Tụng Chân vẫn dùng cuốn sổ nhỏ để viết chữ, rất bất tiện, Thịnh Bạc Viễn bước vào thư phòng, khi quay lại, hắn cầm theo một hộp quà được đóng gói tinh xảo.

Trình Tụng Chân tò mò nhìn, cho đến khi Thịnh Bạc Viễn đưa hộp tới trước mặt, nói: “Mở ra xem đi.”

Dưới ánh mắt khuyến khích của Thịnh Bạc Viễn, Trình Tụng Chân ngơ ngác mở hộp, phát hiện bên trong là một chiếc bảng điện tử dùng để viết tay.

Đây là thứ mà Thịnh Bạc Viễn nhờ Amanda tìm, không chỉ phù hợp để viết tay mà còn có thể gõ chữ và phát ra âm thanh, rất đa chức năng, tiện dụng khi đi ra ngoài và giao tiếp hàng ngày, thiết kế chuyên dụng cho người câm điếc.

“Cách sử dụng rất đơn giản.” Thịnh Bạc Viễn mở sách hướng dẫn, tiến lại gần Trình Tụng Chân, “Cậu thử khởi động máy xem.”

Trình Tụng Chân gật đầu, không để ý rằng Thịnh Bạc Viễn đứng rất gần mình, cùng hắn cúi đầu xem sách hướng dẫn, cẩn thận nghiên cứu và nhanh chóng khởi động máy. Màn hình hiện lên giao diện yêu cầu đăng nhập tài khoản để kích hoạt.

“Đặt tên người dùng đi.” Giọng Thịnh Bạc Viễn trầm ấm vang bên tai.

Tai Trình Tụng Chân đỏ rần, ngước lên nhìn vào mắt hắn, ánh mắt Thịnh Bạc Viễn nhìn lại đầy tự nhiên.

“Tặng cậu đấy.” Thịnh Bạc Viễn nhìn ánh mắt bối rối của Trình Tụng Chân, hiểu ý nói, “Cứ viết tên của cậu vào.”

Hắn nói rất thản nhiên, như thể tặng quà cho cậu là điều hết sức bình thường.

Trình Tụng Chân nghe vậy lại sửng sốt, những ngôi sao ẩn giấu trong đáy mắt lấp lánh sáng lên.

Thịnh Bạc Viễn cúi xuống nhìn cậu, dáng vẻ ngơ ngác của cậu khiến hắn ngứa ngáy trong lòng. Hắn nghe theo tiếng lòng, nắm tay Trình Tụng Chân, cầm bút cảm ứng viết lên bảng, ra vẻ muốn viết tên vào mục tài khoản.

“Nếu cậu còn do dự, tôi sẽ viết tên mình vào đó.”

Trong giọng nói đều đều của hắn lộ ra một chút vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú giãn ra, những đường nét lạnh lùng ngày thường cũng trở nên mềm mại hơn. Trình Tụng Chân ngẩng đầu nhìn một hồi lâu, cảm thấy choáng váng.

Với hiểu biết của Trình Tụng Chân về Thịnh Bạc Viễn, tính cách hắn rất nghiêm túc, không có vẻ gì là người biết đùa. Nhưng giờ phút này, hành động và lời nói của hắn… như thể đang trêu chọc cậu.

Trình Tụng Chân cảm thấy không chỉ tai mà cả lòng mình cũng hơi nóng lên.