Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 5: Mảnh vụn quá khứ




Bốn phía đen như mực, bên trong phòng tối, Tô ôm gối ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, tâm trạng vô cùng tuyệt vọng.

Trong suốt thời gian này, cô không nghe được bất kỳ âm thanh nào, hẳn là vách phòng này rất dày nên cách âm rất tốt. Vì thế nên cô cũng không thể truyền âm thanh ra, dù có kêu cứu lớn đến đâu cũng vô ích. Điều duy nhất cô làm được là vuốt mặt dây thánh giá trên ngực, cầu nguyện thượng đế có thể xua tan sợ hãi trong lòng.

Bỗng tiếng ‘kẽo kẹt’ vang lên, một vệt sáng chiếu vào đây, Tô không khỏi híp mắt lại.

Cửa lớn đột ngột bị đẩy ra. Sau lưng người đến là ánh sáng rực rỡ. Vì ngăn ánh sáng, khuôn mặt người này không quá rõ ràng, nhưng nhìn từ bóng người, hẳn đây là một nam người cá.

“Chậc, Hoàng Thái hậu biết giấu người thật. Nếu không phải trong đám vệ binh trùng hợp có tai mắt của ta, ta cũng không tìm được rồi đấy!”

Hắn đi đến ngồi xổm xuống, khuôn mặt đã hiện rõ trong tầm mắt Tô. Đó là một người cá trạc tuổi Thần Biển, nhưng vẻ hung ác làm người ta không có cảm tình với hắn. So ra thì hắn thua kém Thần Biển nho nhã rất nhiều.

Hắn kéo mạnh cằm Tô lên: “Loài người độc ác, để ta kết liễu ngươi thôi.”

Tô giãy giụa muốn đẩy hắn ra, nhìn thấy trong mắt hắn ngập tràn chán ghét và thù địch làm cô vô cùng sợ hãi.

“Ta sẽ không để bi kịch của Felicia xảy ra nữa, tuyệt đối không!”

Tiếng dao nhỏ ra khỏi vỏ làm cả phòng tối rung lên. Một đường sáng bạc rọi vào trong mắt Tô.

Thần kinh Tô căng lên.

Cơ thể cô cử động theo bản năng. Nhờ ‘phúc’ cuộc sống trên tàu, phản ứng của cô đã nhanh hơn người bình thường.

“Ồ?” Nam người cá rất ngạc nhiên khi thấy cô cố gắng chạy trốn, nhưng ý cười giữa môi chứng tỏ hắn hoàn toàn không quan tâm.

Tô ôm vai, không hề dám sơ suất.

Không khí ngập tràn sát khí vô cùng đáng sợ. Nhờ vào bản năng, Tô thoát chết trong gang tấc, nhưng cô vẫn bị dao đâm phải vai, chưa kể nơi này rất nhỏ, kết cục cuối cùng của cô chỉ có một – bị dồn vào một góc rồi giết.

“Hừ!”

Lại một đòn nữa trượt khỏi mục tiêu, nam người cá rất khó chịu.

Lưng Tô dán lên tường, cảm xúc lạnh lẽo thấu xương. Cô đã không còn ôm bất kì hy vọng nào với việc chạy trốn.

Người cá nam lại giơ tay lên, không do dự mà đâm xuống. Hắn không muốn lãng phí thời gian.

Cái chết tưởng như đã định trước, nhưng trước mắt Tô lại nhoáng lên.

Dao ngắn của nam người cá bất ngờ văng đi, hình như cổ tay hắn bị cái gì đó bắn trúng.

Rồi Tô được một người kéo đi, trong phòng tối thì vọng lại tiếng kim loại va vào nhau.

“Ai!” Người cá kia gào lên.

“Công tước Boya, ngài đang vượt quyền! Ai muốn đến đây cũng phải nhận được sự cho phép của Hoàng Thái hậu!” Vệ binh cá tầm vừa ngăn chặn công kích mạnh mẽ của công tước Boya vừa trả lời.

Mắt Tô không thích ứng được ngay với hoàn cảnh có ánh sáng, chỉ thấy trước mắt chói lòa. Cô nghe được một giọng nữ: “Mau đi theo ta!”

Tổ cảm thấy tay mình bị kéo đi.

“Xin chỉ thị có hiệu quả không? Năm đó không vì sự do dự của bà ấy, Fecilia sẽ thành ra như vậy sao!”

Vệ binh cá tầm có sức mạnh tương đương không đánh lại Boya. Phẫn nộ sẽ làm người ta liều mạng.

“Cút ngay cho ta!”

Boya một tay đánh bay cá tầm rồi đuổi theo.

Mắt tô dần bình thường. Cô nhận ra người kéo mình đi là Ariel. Dáng vẻ nóng nảy của nàng khiến trong lòng Tô ấm áp.

Họ tranh thủ từng giây từng phút bơi đi.

Tuy Tô không cảm nhận được sức ép gì, nhưng khi ở trong nước, người cá vẫn thạo di chuyển hơn. Khi khoảnh khắc chính là sinh mạng, Tô chỉ ước mình có thể lập tức mọc thêm đuôi.

Khoảng cách rút ngắn dần. Ariel chỉ vừa 14, sao có thể vượt qua một Boya đã thành niên, chưa kể nàng còn đưa theo ‘chướng ngại vật’ là Tô.

Boya vô cùng giận dữ ngăn trước mặt họ.

“Chú Boya, đừng!” Ariel vội vã cản trước mặt Tô.

“Ariel, mau tránh ra!”

Ariel bướng bỉnh lắc đầu.

Boya nhìn thấy khuôn mặt gần như y đúc Felicia này thì như điên lên, nhưng hắn vẫn không buông tha, chuyện này chỉ làm hắn phẫn nộ hơn. Hắn kéo Ariel ra, sát ý gần như lên đến đỉnh.

Một tiếng ‘vút’ vang lên. Cánh tay Boya đau đớn, một mũi tên đã lao thẳng từ sau lưng đến. Hắn quay đầu thì nhìn thấy An Hi Phu nhân.

“Boya, ngươi dừng tay cho ta!”

Boya vươn tay phóng ra một con dao khác, hoàn toàn không định dừng lại.

Lại thêm một mũi tên nữa.

Boya nghiến răng. Cơn đau này đủ để hai tay hắn tàn phế.

Hắn cười to lên, cười nói như điên: “Lần trước là bà, lần này cũng là bà! Ta không cưới được nàng, không cứu được nàng, đến người nhà của nàng cũng không bảo vệ được, tất cả đều do bà!”

“Ngươi mau im lặng cho ta, Ariel còn ở đây!” An Hi nén cơn run rẩy, nói với vệ binh bên cạnh: “Mau bắt hắn trói lại đi, đưa tới chỗ bác sĩ Simon. Xong xuôi ngươi đi báo với quốc vương, gọi nó đến đây cho ta!”

***

Trước nay Ariel chưa từng thấy cha mình bị mắng té tát như thế.

Bà nội của nàng chưa từng nổi giận như vậy.

Cha nàng không ngừng xin lỗi nhưng vẫn không nhận được lời tha thứ.

Tuy nhiên, Ariel nghĩ sẽ không có vấn đề. Lúc nào bà nội cũng mềm lòng, bà luôn không nỡ trách cứ ai. Cha của nàng cũng không oán hận, ông rất yêu bà, yêu đến mức chưa bao giờ dám làm trái lời bà. Ông thường xuyên tìm bà đi dạo nên mấy người hầu cá đều lén lút nói ông ‘bám mẹ’.

Ariel liếc mắt đi, chuyển tầm nhìn về phía Boya đang đứng.

Nàng chưa từng nhìn thấy chú Boya giống như đêm nay. Dù tính khí chú ấy hay thất thường, nhưng chú chưa từng nổi giận với nàng, nhìn thấy nàng cũng rất vui vẻ. Nhưng chú Boya ở trước mặt nàng ban nãy thật sự rất đáng sợ.

Ariel biết rõ chắc chắn có chuyện mà mình không biết. Nàng hơi nản lòng khi biết ai cũng lừa gạt mình. Bọn họ đều giữ kín miệng, chỉ luôn nói chuyện vui, nhưng rõ ràng không chỉ có như thế. Bọn họ luôn xem nàng như trẻ con, không muốn nói gì với nàng.

Nếu như mẹ mình còn trên đời, bà cũng sẽ như thế sao? Bà cũng sẽ không nói gì với mình, cũng sẽ cảm thấy đó là một kiểu yêu thương?

Nhưng đây chỉ là một thắc mắc vô nghĩa! Ariel phát hiện ra, khi nàng ngờ vực, nàng cũng đâm xa lạ với từ ‘mẹ’ trong quá khứ hơn mấy lần.

Tất nhiên đó không phải lỗi của nàng, nếu trách thì chỉ trách Thần Biển chẳng dùng bao nhiêu từ ngữ để nhắc đến mẹ của nàng. Ông luôn miêu tả bà chỉ bằng vài từ lác đác như tả một vật. Không phải vì ông không giỏi ăn nói, mà là vì mẹ nàng đến đây chỉ vì vương quốc của bà, thái độ như có như không của cha khiến bà chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự là chủ nhân của cung điện này. Có thể chưa từng có ai hiểu bà, người ta chỉ đành miêu tả ngoài mặt theo những lần tiếp xúc ngắn ngủi. Điều này khiến hình ảnh mẹ trong lòng Ariel cũng trở thành một ký hiệu, ngoài ra không còn gì khác, đơn giản chỉ là những thông tin không cảm xúc, mãi mãi không thể khiến hàng chữ khắc trên bia đá kia rõ ràng.

Cũng trong lúc đó, tình cảm của tòa cung điện này với một cái tên khác lại hoàn toàn trái ngược.

Ngược lại với mẹ của Ariel, ấn tượng của các người cá với ‘Felicia’ chưa từng phai nhạt theo thời gian. Người khác mờ nhạt dần theo sự kết thúc, nhưng bà lại chưa từng bị lãng quên. Dù người ta đều ăn ý không nhắc đến, nhưng bà luôn hiện hữu trong những cái nhíu mày lơ đãng hoặc đủ loại ẩn ý thổn thức khi những người cá nói chuyện cùng nhau. Tuy bà nội của nàng chưa bao giờ muốn nhắc nhiều hơn về người đó, nhưng cha của nàng thì nói chưa được bao câu đã đau khổ không nói thành lời.

Nàng luôn biết dường như họ luôn nhìn mình hoảng hốt. Những người cá khác trong cung điện cũng thế, dù không được nói ra, biểu cảm của họ khi nhìn nàng cũng kỳ lạ như vậy.

Ariel nghĩ như vậy thì không kiềm được buồn bã. Tòa cung điện này mới keo kiệt làm sao, nó chỉ sẵn lòng hiểu Fecilia!

“Ôi chao!”

Vai của Ariel bỗng nặng nề.

Cô gái loài người bên cạnh đang tự vào người nàng mà ngủ.

Ariel hết nhìn trái lại nhìn phải. Bà nội đang bận dạy dỗ cha, mà mấy binh sĩ của ông đang ở bên ngoài… ừm, cũng không có gì.

Vậy nên nàng không lay Tô dậy mà cứ để cô dựa vào như thế. Nàng không biết vì sao mình muốn làm như thế này, chỉ là nàng cảm thấy sức nặng này khiến nàng rất yên tâm, hệt như có một ‘đồng bọn’ đã ở bên cạnh mình vậy. Nàng không còn cảm thấy như trước kia, không thể hòa hợp với hoàn cảnh, chỉ có mình là tách biệt.

Như thế này cũng xem như là khởi đầu tốt phải không? Ariel lén nghĩ.

Sức nặng trên vai hơi thay đổi. Hình như người đang tựa vào sắp thức dậy.

“Xin lỗi, tự dưng tôi thấy mệt quá.”

Thức dậy mới phát hiện ra mình tựa vào Ariel, Tô cảm thấy rất ngượng ngùng.

Ariel cười lắc đầu, tỏ vẻ không sao.

“Bà nội vẫn đang mắng cha, không biết khi nào mới xong!”

“Tôi đợi được.” Tô nhìn sang bên kia một chút rồi quay đầu nhỏ giọng nói với Ariel: “Không ngờ cô lại giúp tôi.”

“Không phải cô đã cầu xin ta sao?” Ariel cười.

“Sao cơ?”

“Trước khi đi cô đã nói tên mình.” Ariel rất nhạy bén.

“Ôi chao… xin lỗi, tôi không có mặt mũi để nói với cô.” Tô rất xấu hổ: “Dù sao tôi cũng chỉ lợi dụng cô.”

“Ta tha thứ cho cô.” Nàng nói khẽ: “Ngươi sợ lắm phải không?”

“Cảm ơn cô.” Tô nghiêm túc nói: “Nhất định tôi sẽ đền bù cho cô.”

Ít nhất là với bức tượng hỏng kia.

Ariel nhìn về phía người bà vẫn đang trách cha mình phía trước: “Bà nội đã đồng ý cho cô ở lại.”

Tô tò mò hỏi: “Nếu được cô có thể nói với tôi cô đã thuyết phục bà mình như thế nào không?”

“Chuyện đó không có gì khó. Bọn ta còn sẽ xếp cho cô một vị trí, nhưng xem như là điều kiện… bà nội muốn viên ngọc trai của cô.”

Ariel khó xử đáp.

“Là ngọc trai à.” Tô cũng không bất ngờ với yêu cầu này. Khi đó người kia nhìn chằm chằm ngọc trai của cô, rõ ràng bà chú ý đến nó.

“Bà nội chưa từng giành thứ gì của ai, ta không biết vì sao lần này lại…”

Ariel sợ Tô hiểu nhầm bà nội của nàng rất tham lam nên đã giải thích.

Tô lấy ngọc trai ra khỏi túi. Cô hơi tiếc viên ngọc này, không phải vì nó rất đáng giá, mà vì nó đại diện cho hy vọng được về nhà, cũng là cơ hội dẫn dắt cô xuống đáy biển.

Cô nói với Ariel: “Tôi chỉ có một yêu cầu.”

“Cô nói đi.”

“Nó có ý nghĩa rất lớn với tôi, không biết tôi có thể tận tay đưa nó cho bà của cô?”

Ariel hơi bất ngờ nhưng vẫn đồng ý.

“Cô cũng chưa được thấy nó. Tôi cho cô xem này, cũng coi như nhìn thấy nó lần cuối.” Tô lấy ngọc trai ra khỏi ngực.

Viên ngọc tỏa ra ánh sáng lung linh, trong suốt. Đối mặt với viên ngọc trai xinh đẹp như vậy, Ariel không nhịn được mà cảm thán.

Phải biết là nàng đã sống dưới biển rất nhiều năm, từng nhìn thấy rất nhiều ngọc trai, còn dùng rất nhiều trang sức ngọc trai, nhưng nàng chưa từng thấy viên ngọc trai nào lớn, còn sáng lên như thế này.

“Ta chạm vào nó được không?” Ariel hỏi.

“Tất nhiên!” Tô đặt ngọc trai vào lòng bàn tay nàng.

Ariel khen ngợi nhìn ngọc trong lòng bàn tay, cẩn thận chọc vào.

Ngọc trai như cảm nhận được mà đột ngột sáng lên. Ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt hai người, cũng chỉ thua kém mấy cây đèn điện cỡ lớn.

Thần Biển và Hoàng Thái hậu sợ hãi nhìn về phía này.

Thật là chói mắt, cứ như giấc mơ!

Ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong tay. Đối với Tô và Ariel, đây là cảnh tượng vô cùng mới mẻ và tráng lệ, nhưng vào trong mắt Thần Biển và mẹ ông lại là sợ hãi và cay đắng khó thốt thành lời.