Dù đã trôi qua rất nhiều năm, Lilian vẫn nhớ như in khuôn mặt của Tô khi ấy – nó thật rực rỡ và đoan trang.
Nàng ấy đã nhìn thấy hai khoảnh khắc như vậy. Lần đầu tiên, người kia không tiếc trả giá đắt. Lần thứ hai, người kia vì thế mà từ bỏ sinh mệnh.
Đúng vậy, mỗi người đều có lựa chọn riêng.
Nếu như Ariel lựa chọn điều nàng muốn, Tô lựa chọn bảo vệ lựa chọn của Ariel…
Vậy mình thì sao?
Nàng ấy nhìn cái chậu hoa trơ trọi, ngây ngô trên bệ cửa kia. Nàng ấy đã khiến hạt giống của mình không có cả cơ hội nẩy mầm.
Lilian đã từng buồn bã, từng thở than, nàng ấy cũng từng tưởng mình đã bỏ cuộc, nhưng cuối cùng, nàng ấy vẫn giữ chậu hoa này lại, đặt ở trước cửa sổ, dù bên trong không có gì cả.
Cuối cùng cũng sẽ chết, không có ngoại lệ.
Nàng ấy không chỉ nói về mình, mà đó cũng là chuyện thường tình của thế gian.
Nhưng nó cũng phải thay đổi chứ!
Nếu như mình làm gì đó, nếu như mình thử, nếu như mình dốc hết sức…
Rồi sẽ có đền đáp – nàng ấy cảm nhận được.
Bản thân không phải một Phù thủy xứng đáng – Lilian đã biết chuyện này từ lâu.
Nàng ấy không thể trở thành sứ giả của Thượng đế. So với vị chủ nhân ngôi cao vời vợi mình chưa từng nhìn thấy kia, nàng ấy có xu hướng tin tưởng những người xung quanh mình hơn.
Nhưng rồi, nàng ấy vẫn không giữ được! Ai bảo số mệnh của Phù thủy là xung quanh không còn ai chứ!
Bấy giờ bên cạnh Lilian đã không còn ai nữa, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng ấy.
Mẹ nàng ấy đã đi rồi, bà không đợi được người bà nhớ mong, nhưng bà không hề tiếc nuối.
“Nhóc và mẹ nhóc chẳng khác gì nhau, cuối cùng chẳng có gì!” Một người cùng tộc của Lilian sau khi biết hết những gì nàng ấy làm, đã nói với nàng ấy như thế.
“Không, ta đã có rồi.” Lilian nhớ bản thân đã trả lời như vậy.
Sau đó, ánh mắt của người kia hoàn toàn là thái độ ‘đầu óc nhóc có vấn đề à?’
“Can thiệp nghiêm trọng vào vận mệnh của người khác, chịu nghiêm phạt giảm tuổi thọ ít nhất 270 năm. Tuổi mà nhóc sống được chắc chắn là mất sớm trong tộc phù thủy!”
Ừm, nhưng nhìn qua cũng có gì không vui đâu chứ.
Không sao cả, mình xem như đã sống được thời gian giống như loài người đoản mệnh.
Sau đó, Lilian nhớ đến lời xin lỗi và cả cảm ơn của người nào đó, nàng ấy nở nụ cười.
Đúng là đồ kiêu căng.
Còn lâu ta mới vì cô đó, không hề!
Có chết ta cũng không nhận!
Lời tác giả: Tám người của tộc Thần Biển là 5 công chúa, An Hi, Thần Biển, tính luôn Simon. Còn lý do hả? Chắc mọi người đoán được Thần Biển là con của ai ha.
Lời editor: Thần Biển là con của Simon =))) Ừm, theo mình hiểu thì thông điệp của tác giả là “khi bạn đang hạnh phúc, có ai đó đang đau khổ vì hạnh phúc đó”, nhưng mà mình vẫn khó chịu. Nếu đã thay đổi kết cục vì sao không để ai cũng hạnh phúc?