Ariel từng mơ rất nhiều giấc mơ, màu sắc của chúng không giống nhau, một số sẽ ấm áp, một số là đen trắng khốc liệt, cũng có một số là loan lổ, hỗn tạp…
Ariel cảm thấy giấc mơ là thứ gì đó rất cáu kỉnh, nó luôn tùy ý thay đổi quy mô, hoàn toàn không để người ta khống chế nó.
Một giấc mơ thường kéo dài bao lâu?
Đôi khi chỉ là trong nháy mắt.
Bạn chợt nghe thấy âm thanh mình mong nhớ ngày đêm, nhưng vừa quay đầu lại đã không nhìn thấy gì.
Đôi khi là vài phút ngắn ngủi.
Bạn nhìn thấy một hình bóng lướt qua, nhưng khi vươn tay chạm vào, bạn lại chạm được từng mảng bong tróc.
Đôi khi, nó kéo dài một buổi tối.
Tia nắng sớm xuất hiện, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ. Khi màu vàng nhạt phủ lên khuôn mặt bạn, bạn xoay mình, khuôn mặt ngày nhớ đêm mong kia lập tức tan biến.
Hoặc đôi khi, bạn kẹt trong một kết thúc vô định. Bạn trôi dạt theo thời gian, nhìn thấy vô số báu vật trong cả hành trình, nhưng chỉ có dáng hình một ai kia là không tìm thấy.
Giấc mơ như vậy là đáng sợ nhất, nhưng cũng là cuộc sống chân thật.
Kể từ lúc rời khỏi đáy biển lên bờ, nàng đã đánh dấu cuộc đời mình bằng chuỗi liên tục giấc mộng này đến giấc mộng khác.
Tỉnh một giấc, lại mơ một giấc khác.
Bất kể bạn có sẵn sàng không, ở nơi ngọt ngào và hạnh phúc gặp nhau, bạn sẽ luôn thức dậy với nỗi chua xót.
“Có đáng không? Chỉ đổi được dăm ba ngày hạnh phúc.” Người ‘nam quản gia’ luôn theo bên người hoàng tử đi ra. Âm thanh của ‘anh ta’ đã không còn là giọng nam từ tính trước đó, mà biến thành giọng nữ lạnh lùng.
Ariel nhẹ nhàng gật đầu.
“Lấy đi giọng hát của cô, cướp đi cái đuôi làm cô đau đớn, lại còn điều kiện khắc nghiệt như đùa giỡn với sinh mạng của cô. Cô thật sự cam tâm chỉ cần được gặp lại nàng ấy?”
Ariel lắc đầu, rồi cúi đầu. Lilian nghĩ bản thân đã hiểu ý nàng. Không cam lòng lại có thể làm gì?
Có đôi khi, Lilian sẽ nghĩ, phải chăng tất cả những chuyện này đã được định sẵn? Tô sẽ sẵn lòng trả giá tất cả, Ariel sẽ nuối tiếc chẳng kịp, mà mình, cố sao cứ phải làm phù thủy đưa ra những quyết định.
Lilian không hề cảm thấy mình là kiểu người đa sầu đa cảm, nhóc chỉ cho là mình có cảm giác công chính vô cùng phiền phức, vậy nên mới cứ phải thầm nhíu mày trước những bất công trong chuỗi sự kiện này.
Nhóc đã tuân thử việc không nói cho người bên ngoài sự thật, nhưng nếu như Ariel không nhìn thấy dây chuyền chữ thập trong ngăn kéo mở nửa của mình thì hay quá!
Vì nếu như thế, Ariel sẽ có thể xem việc Tô rời đi chỉ như việc một người bạn rất tốt đã rời đi, tiếp tục sống tốt cuộc sống của nàng, sau đó thì thi thoảng nhớ đến.
Nàng sẽ không biết thứ nàng luôn tìm kiếm đã tồn tại từ lâu, cũng không cố chấp đi tìm nữa. Vì không biết Tô đã phải trả giá vì mình như thế nào, vì sao lại rời đi, nàng cứ khăng khăng phải được gặp lại nàng ấy.
Vậy nên, nàng từ bỏ tiếng hát, từ bỏ cái đuôi của mình, chấp nhận cơn đau khi đi lại bằng hai chân, lại thêm việc… nếu như Tô từ bỏ việc kết hôn với hoàng tử, chuyển sang yêu nàng, nàng sẽ tan thành bọt biển.
Đằng sau tất cả những trả giá này chỉ là một yêu cầu vô cùng đơn giản: Xin cho tôi được gặp lại Tô một lần nữa.
Rất không công bằng, phải không? Lilian cũng cảm thấy như thế. Nhưng âm thanh của Thượng đế nói với nhóc – ngươi đã từng nghe có vật từng mất đi nào sẽ trở lại hoàn hảo như lúc ban đầu không?
Cũng giống như một cái đồng hồ có kim giờ và kim giây. Chúng nó sẽ vô tình gặp nhau vào lúc mười hai giờ trưa, sau đó một người đứng trên kim giây, đợi nó đi xuống rồi lại quay lại. Và khi hai người gặp lại nhau, kim giây đã trải qua hết vòng này đến vòng khác, trên vai cũng đã phủ đầy bụi đường.
Là một phù thủy, Lilian có thể tiết lộ Tô đã phải trả cái giá lớn vì Ariel, dù không tiết lộ nguyên nhân lớn nhất, không nói với nàng chính xác cái giá đó là gì, hay nội dung giao dịch ra làm sao. Ariel có thông minh đến đâu đi nữa cũng chỉ có thể đoán được sợi dây chuyền và ký ức, chứ tuyệt đối không thể đoán tới trái tim đã hóa thành thứ gỗ mục yếu ớt kia.
Thật ra, nếu như sau khi Tô trả giá, Ariel không yêu cầu với nhóc nhất định phải gặp lại nàng ấy, giữa đôi bên tuyệt đối không có bất ngờ nào xảy ra.
Trong câu chuyện cổ tích nguyên bản đó, hoàng tử đã thích một nữ tu sĩ trong giáo đường. Mà cô gái đó, ngoài việc làm tu sĩ, về sau đã trở về nguyên quán, trở lại làm một nàng công chúa mắt xanh xinh đẹp.
Tô lựa chọn can thiệp vào vận mệnh đó, khiến bão táp dữ dội hơn. Nàng ấy tìm được hoàng tử và Ariel, vỗ vào mặt của hoàng tử, khiến cho hoàng tử mở mắt trước thời hạn, nhìn thấy nàng ấy, thế là hoàng tử đã yêu một cô gái tóc đen, mắt đen.
Giao dịch của Tô không hề đơn giản như trong tưởng tượng. Nguyên văn yêu cầu của nàng ấy là gánh chịu bất kỳ sự trả giá nào để Ariel được hạnh phúc. Nàng ấy cho rằng chỉ cần bản thân gánh chịu cá giá mà Ariel trở thành con người, không khiến nàng có khả năng biến thành bọt biển, để nàng biết rằng người kia không phải hạnh phúc của mình, thì nàng sẽ đi tìm hạnh phúc thật sự, nhưng mà Tô lại quên mất, lại bỏ qua nhắc nhở của nhóc – Ariel rất cố chấp.
Cảm giác hạnh phúc của mỗi con người không giống nhau. Trong thế giới cổ tích nguyên bản, Ariel biến thành bọt biển hoàn toàn là do sự cố chấp nàng dành cho hoàng tử. Nàng theo đuổi một linh hồn bất diệt, hạnh phúc của nàng chính là thời khắc tìm được linh hồn đó. Nhưng linh hồn bất diệt của nàng đến như thế nào? Là người nàng yêu cũng yêu nàng. Nàng yêu hoàng tử, nàng một lòng như thế, vậy nên không ai khác có thể mang lại linh hồn cho nàng, mà phải nhất định là hoàng tử.
Vậy nên, nếu như Ariel yêu hoàng tử mà lẽ ra nàng không nên yêu, hạnh phúc của chính nàng sẽ gắn vào người người đó, nàng sẽ không từ bỏ, không bao giờ.
Vậy nên, khi Tô trả giá, sự cố chấp của Ariel đồng nghĩa với ‘nếu như hoàng tử yêu người khác, tình cảm hắn dành Ariel sẽ biến mất’. Nhưng bạn không thể khiến tình cảm trong lòng một người biến mất, vậy thì chỉ có thể khiến người còn lại biến mất. Nếu như hắn yêu người con gái tóc đen đã cứu mình, người con gái đó phải tan biến.
Vì hoàng tử đã yêu Tô, vậy nên đằng sau cái giá Tô phải trả vẫn còn cái giá khác. Cô sẽ không được gặp hoàng tử, cũng không nhìn thấy Ariel đi theo hoàng tử. Dù hoàng tử đi đến quốc gia của cô, cô cũng sẽ mất sớm vì bệnh tật.
Thật ra, cứ mỗi ngày, sẽ lại có vô số thế giới mới ra đời. Đó là những thế giới tạo thành tự các lựa chọn khác nhau của con người. Những thế giới này, người khác không nhìn thấy, nhưng phù thủy thì có.
Ít nhất là Lilian có biết.
Nhóc có thể nhìn thấy kết thúc của tất cả thế giới, xem được kết cục của mọi loại câu chuyện. Nếu như Thượng đế dệt nên sợi dây của câu chuyện, vận mệnh vẽ ra chiều hướng của câu chuyện, thì phù thủy chính là độc giả theo dõi xuyên suốt nó từ khi bắt đầu đến khi kết thúc.
Trong điều ước của Tô, nếu như Ariel không can thiệp vào, bên trong thế giới đó, Tô sẽ qua đời sớm, hai người mãi mãi không thể gặp lại nhau.
Nhưng vào thời khắc Ariel quyết định trả giá, thế giới đã thay đổi.
Nhưng thay đổi thì chắc chắn sẽ tốt hơn sao? Lilian không hề thấy như vậy.
Cô nhóc trầm tư một lát rồi lên tiếng: “Ta nghe nói ngày mai có tiệc.”
Ariel gật đầu.
“Cô có định nhảy không?”
Ariel suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu.
Cũng xem như có thể thực hiện lời hứa trước kia.
“Cuối cùng thì cô mong nàng ấy thích cô hay không thích cô?” Lilian vẫn hỏi.
Ariel mỉm cười. Đáp án này đã không còn qua trọng từ lâu, vì miễn là nàng còn được nhìn thấy người kia.
Lilian lại cảm thấy nụ cười kia làm mình vô cùng phiền não. Rõ ràng đã đau đớn như vậy, sao nàng vẫn có thể mỉm cười? Vì sao chỉ chiếm được bấy nhiêu thôi đã cảm thấy thỏa mãn?
“Đúng là tôi không nên nói chuyện với người như mấy cô mà.”
Ném lại câu này, cô nhóc giấu mình đi.
Lilian biết mình đang sốt ruột, vì cái nhóc thấy được xa hơn các nàng.
Phải biết là Tô cũng không phải kiểu người ‘khoanh tay chịu trói’. Nàng ấy sẽ nỗ lực tìm cách, sẽ hành động theo mong muốn của mình.
Chuyện gì sẽ xảy ra trong bữa tiệc đây?
Hình ảnh lóe lên làm trái tim Lilian sợ hãi. Nhóc vung tay lên, mạnh mẽ cắt đứt phép thuật.
Nhóc bỗng không muốn xem nữa, nhóc không muốn nhìn thấy hình ảnh mất mát.
Là một phù thủy, nhóc không nên có tâm trạng như vậy. Nhóc nên kiểm tra tất cả khả năng của các thế giới, nhưng Lilian đã trốn khỏi kết cục của thế giới này.
Nếu như cứ để nó tiếp tục như thế…
Nhóc tàng hình đứng trên boong tàu. Trời đất rộng lớn như vậy, nhưng con đường để ai ai cũng được hạnh phúc lại nhỏ đến thế.
Bọt sóng tung lên, nhóc nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình từ đáy biển.
Lần này lại là ai? Lại là vì hạnh phúc của ai đây?
Lời tác giả: Vì độc giả phản ánh là khó hiểu, để tôi giải thích một vài điều nhé.
Vì sao phải có yêu cầu Tô mất sớm và hai người không thể gặp nhau? Đầu tiên, chuyện này liên quan đến nguyên tác. Cần chú ý là thế giới hiện tại đã không còn là thế giới nguyên tác. Tôi sẽ giải thích các thế giới, trong ngoặc là điều kiện tạo thành thế giới đó.
Thế giới nguyên tác (Tô không trả giá mà tìm cách gì đó, ví dụ như kéo dài thời gian Ariel ngoi lên hoặc tranh đi cứu hoàng tử trước). Nhưng vì không trả giá nên Tô làm gì cũng sẽ thất bại. Tai nạn trên biển sẽ diễn ra ở mức Ariel giải quyết được và cứu được hoàng tử trước, Tô không thể tìm thấy. Rồi mọi chuyện diễn ra như cổ tích.
Thế giới Tô đã can thiệp (Tô trả giá, Ariel trong thế giới này không làm gì): Thế giới thay đổi, hoàn cảnh thay đổi – bão táp tăng mạnh. Hoàng tử gặp Tô trước khi gặp công chúa láng giềng và thích Tô.
Cuối cùng là thế giới hiện tại (Tô và Ariel đều can thiệp).
Lời editor: Phần sau giải thích lý do Tô không gặp Ariel nữa mà dài quá nên để mình tóm tắt cho mọi người. Hiểu đơn giản là Hoàng tử yêu người cứu mình (Tô) nhưng nếu Tô chết, anh ta sẽ yêu Ariel luôn bầu bạn với mình. Đó là điều kiện tiên quyết để ‘Ariel hạnh phúc’, như điều ước của Tô. Vì hạnh phúc của Ariel là ‘người mình yêu cũng thích mình’. Nhưng vấn đề là ở thế giới hiện tại thì hoàng tử không còn là một phần trong hạnh phúc của Ariel nữa mà khả năng Tô chết vẫn sẽ xảy ra.
Chuyện vốn không phức tạp nếu như bà tác giả không nói đủ thứ 🙂