Tiếng sóng vỗ từng cơn.
Nơi gáy mơ màng cảm thấy đau xót.
Mình đang ngủ à?
Tô đột ngột mở mắt ra, đập vào mắt cô là một cái trần bằng gỗ màu nâu.
Trong tai là tiếng sóng biển đập vào thân thuyền. Đây chắc chắn là một buồng nhỏ trên tàu.
Buồng nhỏ trên tàu? Lâu rồi không gặp. Xem ra mình không chạy thoát rồi. Tô xoa gáy, nhớ lại chuyện mình vừa tuột từ dây xuống đã bị đánh ngất.
Lúc này ngoài cửa ồn ào một phen. Hẳn là có người sắp đi vào. Cô vội vã nhắm mắt lại, vờ như còn ngủ say.
“Vậy chúng ta quyết định xong nhé? 1.800.000 bảng Anh, 200 rương vàng, bạc, đá quý, mã não, các khoáng vật quý khác mỗi năm 100 rương.”
Đó là tiếng của lão quốc vương.
“Được, quyết định như vậy. Đó xem như thành ý của chúng tôi.”
Là một giọng nam nào đó không rõ.
Lại nghe một tiếng thở dài: “Không vì ta cai trị kém cỏi, khiến tài nguyên quốc gia suy kiệt, bọn ta cũng không sa sút đến mức này, phải bán cả con gái của mình.”
“Quốc vương, sao lại gọi là buôn bán? Chắc chắn hoàng tử của chúng tôi sẽ làm công chúa hạnh phúc!”
“Xin hãy đối xử tốt với con gái của ta.”
Tô xem như đã hiểu, vì sao tòa thành kia nom đã cũ rồi mà không sửa lại, vì sao quốc vương phải gấp gáp gả con gái của mình đi.
Cô cảm thấy ai đó nắm lấy tay mình, cảm giác thô ráp. Cô nghĩ hẳn là lão quốc vương.
Ông ta không nói gì, chỉ nắm thật chặt tay ‘con gái’, tư thế tựa như xưng tội với đài cao ở giáo đường.
Con người luôn ở đó sám hối, như thể làm như vậy là có thể giảm đi tội trạng.
Tô thở dài, cũng không rụt tay về. Chỉ là cô thấy vô cùng bi ai.
Một khoảng thời gian nữa trôi qua, cuối cùng lão quốc vương cũng rời khỏi, sau đó thân tàu bắt đầu lung lay, hẳn là đang xuất phát, tiến về bên kia bờ đại dương.
Có thể là vì đã không được ăn gì nhiều ngày còn ngủ mê man, cảm giác của Tô bắt đầu hỗn loạn.
Cô có thể ngủ tiếp không?
Tô nghĩ, bây giờ mà được yên nghỉ luôn thì tốt quá.
Lên lên xuống xuống theo thân thuyền, ý thức của Tô cũng chìm chìm nổi nổi.
Trong cơ mơ màng, cô thấy đầu bị dời đi, rời khỏi cái gối mềm mại, thoải mái, chuyển sang một nơi mềm mại hơn, sau đó trên trán có cái gì lành lạnh – khăn mặt ngâm nước lạnh.
Tô cố gắng hé mí mắt bên trái, thấy được đường nét giữa ánh sáng.
Là nàng à?
Dù rất muốn truy hỏi về suy nghĩ của nàng, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là nghỉ ngơi, giữ gìn thể lực.
Mí mắt không nhịn được mà sụp xuống.
Không biết đã qua bao lâu, Tô cảm thấy hình như đầu óc nhẹ nhàng hơn nhiều, ý thức cũng rõ ràng hơn.
Khăn mặt trên trán hẳn đã phải đổi tới đổi lui mấy chục lần.
Tô đè cái tay đang đắp khăn trên trán mình lại, nhiệt độ truyền tới rất thấp, hẳn là vì đã ra ra vào vào nước lạnh một thời gian.
“Tôi hỏi này, sao cô phải làm vậy?” Tô nghe được giọng mình khàn đặc, có thể là vì đã lâu không nói chuyện.
“…” Cái tay bị đè lại kia run lên.
Tô từ từ nhắm hai mắt lại, bình tĩnh hỏi: “Là cô phải không? Cô báo cho cha của tôi?”
“…”
Đôi tay kia rụt mạnh về, cái đầu của Tô ngã từ hai đầu gối mềm mại xuống cái giường cứng hơn nhiều.
“Xem ra tôi đoán sai rồi.” Tô mở mắt ra, lại lộ vẻ tươi cười: “Nóng tính hơn tôi nghĩ đấy.”
Cô chống tay ngồi dậy, nhìn vào đôi mắt kia.
“Nếu như đã nóng tính, vậy sao cô còn đến chăm sóc tôi? Không phải quan hệ của chúng ta cũng xấu hổ lắm à? Vị hôn thê và người tình?”
“…” Đôi mắt kia né tránh.
Tô vẫn không đổi thái độ, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng:
“Cô biết giao dịch của bọn họ từ sớm rồi phải không? Cô biết tôi trốn không thoát nên muốn ngăn cản, bây giờ lại thấy tôi đáng thương, nên cô tới chăm sóc tôi?”
Người kia lắc đầu.
“Vậy thì vì sao?”
“…”
“Hửm?”
“…”
“… Không đánh là cô không mở miệng hả? Cô cứ như vậy làm tôi thấy không được tôn trọng.”
Cụm từ ‘không được tôn trọng’ này làm người kia ngẩn ra.
Có thứ gì đó được cẩn thận giấu đi lộ ra ngoài, bỗng nhiên Tô hiểu được sự ưu thương trong đó.
“Chẳng lẽ cô…” Sắc mặt Tô đâm trầm trọng. Cô lặng lẽ lựa lời, dè dặt hỏi: “Không nói được à?”
“…”
Khuôn mặt kia như chôn xuống đất, không nhìn rõ biểu cảm.
“Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy, xin lỗi vì mấy câu hỏi ngớ ngẩn của tôi trước đó.” Tô nói.
Ép hỏi nàng một chuyện như vậy, rõ ràng là làm người ta tổn thương.
Tô rất phiền muộn, cô thấy hơi ảo não vì mình đã không phát hiện ra sớm hơn.
Người kia lại lắc đầu, Tô đọc được sự tha thứ trong ánh mắt nàng.
Tô thấy hơi khổ sở. Cô cảm thấy hẳn mình đã hiểu được những hành động của nàng. Có lẽ nàng cảm thấy bản thân có khiếm khuyết, không hoàn mỹ, không thể ở bên cạnh hoàng tử, không thể lấy hắn, vậy nên nàng mới ưu tiên cho hạnh phúc, cho mong ước của hắn.
“Cô phải yêu anh ta lắm nhỉ!” Tô cảm thán. Cô liếm môi, cảm thấy khô khốc.
Sau đó trước mặt xuất hiện một chén nước.
“Cảm ơn.” Tô nói.
Vị của nước rất thanh, khi lắc lấy ly, chất lỏng bên trong chẳng lẫn tí tạp chất nào, vừa thuần chất vừa ngọt lành.
Bầu không khí như đã thay đổi, chẳng còn tồi tệ như trước, Tô bỗng muốn nói vài câu với người này.
“Cô tên gì thế?”
Người kia nhẹ nhàng kéo tay cô qua, dùng tay vẽ từng chữ một vào trong lòng bàn tay cô, cảm giác ngứa ngáy.
“A-r-i-e-l, Ariel đúng không?” Tô hỏi.
Ariel nhìn ra là Tô rất nghiêm túc suy nghĩ, đây là phản ứng bình thường khi một người lần đầu nghe được tên của một người xa lạ.
Cậu ấy không nhận ra mình, Ariel nghĩ.
Tô lại nhìn Ariel. Cô phát âm không đúng à? Chắc là không đâu? Nhưng vì sao trên mặt nàng lại có vẻ mất mát?
“Cô từ đâu đến?” Tô quyết định bỏ qua câu hỏi này, tiếp tục chuyển sang một câu khác.
Nàng lại viết – ‘đáy biển’.
Tô cười: “Thật à? Còn tôi thì đến từ một thế giới khác!”
Hẳn là vì bị dọa, người kia nhìn chằm chằm cô chừng một giây.
Sau đó, hai bên im ắng lạ thường.
“Nhưng mà, tôi tin cô đến từ đáy biển.” Tô đột ngột nói.
Ariel lại bắt gặp ánh mắt quen thuộc, trong đôi mắt đó lập lòe ánh sáng dịu dàng không gì sánh được, kín đáo mà rực rỡ.
“Tôi không hiểu vì sao, tôi chỉ muốn tin như vậy thôi.”
Đột nhiên, Tô ho sù sụ. Cô vội vã rút cái khăn tay mang theo người ra che miệng lại. Ho xong, Tô cảm nhận được một mùi vị kỳ lạ, cô mở khăn tay ra thì thấy bên trên xuất hiện một vệt máu nhỏ.
“Cái gì thế này!” Tô cảm thấy ngực nhói lên, như ai đó vừa đâm vào nó một cái. Cô đập mạnh vào nơi đó, nói: “Do tôi bị đánh vào gáy nên dây thần kinh xảy ra vấn đề à? Nhưng trước đó tôi có cảm thấy sức khỏe làm sao đâu? Lần trước trong buổi kiểm tra sức khỏe định kì, các thầy thuốc hoàng gia cũng không nói tôi làm sao.”
Ariel cũng hoảng sợ, nom dáng vẻ là muốn đi gọi thầy thuốc.
Tô vươn tay ra kéo nàng lại: “Không cần tìm thầy thuốc, có thể do lâu rồi tôi không đi tàu nên không quen lắm thôi, chắc là nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi.”
Ariel nửa tin nửa ngờ nhìn Tô vài giây, cuối cùng gật đầu. Nàng đỡ Tô nằm lại giường, đắp kín chăn cho cô.
‘Cậu phải nghỉ ngơi cho tốt đấy!’ trong đôi mắt Ariel viết đầy lo lắng.
“Tôi biết rồi, ngủ một giấc là khỏe thôi, cô yên tâm.” Tô nói.
Ariel rót thêm nước vào cái ly rỗng, cẩn thận đặt vào trong cái đế ly cố định trên tủ đầu giường của Tô. Đây là một trong những thiết kế thông minh trên con tàu này, dù tàu có lắc lư, ly cũng không rơi xuống, nước cũng không dễ đổ. Nếu như Tô muốn uống nước vào nửa đêm thì rất dễ với tới.
“Cô…” Tô đang nằm đột ngột lên tiếng.
Ariel vừa đặt ly nước vào quay đầu nhìn về phía cô.
“Tuy những lời này kỳ lạ, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn nên nói với cô thì hơn.”
Ariel rất bình tĩnh nhìn Tô, chờ đợi.
“Chàng hoàng tử của cô, hắn có thể thích cô, nhưng không hề yêu cô. Mà tôi, không có tôi thì cũng có người khác. Có thể cô yêu hắn, rất rất yêu hắn, nhưng cô là duy nhất trên thế giới này, đừng đeo đuổi một tình yêu vô vọng như vậy.”
Nói đến đây, Tô đột nhiên nở nụ cười: “Nghe thì cao ngạo quá, nhưng không phải tôi muốn phủ nhận sự lựa chọn của cô, mà là tôi cảm thấy cô xứng đáng với một tình yêu tốt đẹp hơn.”