Buổi đêm đã định sẵn không tĩnh lặng.
Lòng An Hi Phu nhân rất loạn. Bà vừa ầm ĩ một trận với Simon, lại chờ mãi không được tin tức mình mong muốn, tâm thần cứ không yên ổn.
‘Cốc, cốc, cốc’ – Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa bà chờ đợi đã lâu.
“Ai?” An Hi Phu nhân kiềm nén sự kích động, hỏi.
“Là tôi, vệ binh cá tầm ạ.”
Đúng là giọng của cá tầm. Hoàng Thái hậu ra mở cừa thì bất ngờ phát hiện ra bên cạnh hắn còn có người khác.
“Ariel, vì sao con lại ở đây?”
Hỏi xong, bà liếc nhìn cá tầm với vẻ trách cứ.
Cá tầm cúi đầu không dám nói gì.
Ariel nói giúp cậu ta: “Bà nội, Ariel tình cờ nhìn thấy bọn họ lúc họ thi hành nhiệm vụ, là Ariel muốn biết, không trách anh ấy được!”
An Hi thở dài, nhỏ giọng hỏi vệ binh cá tầm: “Kết quả sao rồi?”
“Đã hoàn thành nhiệm vụ ạ.”
Nhận được câu trả lời thuyết phục, An Hi cho cá tầm lui ra rồi để Ariel vào.
“Bà nội, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?” Ariel vừa đi vào đã đặt câu hỏi trước.
“Ôi, cháu ngoan Ariel của bà, con không cần biết chuyện đó đâu!” Tuy giọng điệu rất thân thiết, nhưng thái độ của bà là không hề khoang nhượng.
“Bà nội, bà nội thường nói giữa người nhà với nhau thì không có giấu giếm mà!” Ariel cũng không từ bỏ.
“Bà nội không giấu con chuyện gì. Vốn dĩ con không biết, chẳng qua chỉ tiếp tục không biết mà thôi. Lại đây, bé yêu của bà. Trễ thế này rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói. Con ngủ với bà nội đi!”
An Hi Phu nhân vỗ xuống giường mình, rõ là không muốn bàn bạc nữa.
“Bà nội!” Ariel ngoan ngoãn ngồi bên giường nhưng lại không định nằm xuống, nghiêm túc muốn lên tiếng một lần nữa.
An Hi cắt ngang nàng, nhéo cái mũi của nàng:
“Công chúa nhỏ đáng yêu của nhà ta đừng có lúc nào cũng đầy tâm sự nữa! Con chỉ là một đứa bé thôi, đừng tham gia vào chuyện của người lớn, cũng không cần phải lo lắng!”
Hoàng Thái hậu là người thích trẻ con, càng vô cùng yêu thích mấy cô cháu gái nhỏ của mình, mà bà cũng thích Ariel nhất trong số đó. Đôi khi chỉ cần nhìn thấy Ariel đáng yêu, tâm trạng phiền não của bà cũng tan đi nhiều. Ariel là cô cháu gái xinh đẹp nhất trong sáu đứa cháu của bà. Làn da nàng vừa trắng vừa mềm, giống như những cánh hoa hồng; mắt nàng là màu xanh như nước hồ sâu nhất. Các chị gái của nàng, dù ít dù nhiều, cũng sẽ có tính cách hơi biến nhác hoặc kiêu kỳ, nhưng Ariel lại không. Nàng vẫn luôn giữ lấy sự hồn nhiên và vẻ tò mò mãnh liệt của một đứa trẻ. Nàng rất hào hứng với những chuyện cách xa đáy biển, thường xuyên quấn quýt lấy bà hỏi về chúng.
Nhưng An Hi nhìn lướt qua Ariel rồi thoáng thở dài trong lòng. Con bé này không giống mẹ nó mà lại y đúc dì của nó, đến cái tính cách ngang ngạnh từ trong xương kia cũng vậy!
“Con lại đây nằm xuống đi, nhắm mắt lại, bà nội sẽ kể cho con nghe một chuyện cũ trên đất liền.”
Một câu chuyện cũ trôi qua thật nhanh. Nếu là trước kia, Ariel sẽ luôn chăm chú lắng nghe lời kể của bà nội, nhưng tối hôm nay, hai mắt nàng cứ lấp lánh, rõ ràng sự chú ý không nằm vào câu chuyện.
“Ariel nhà ta mà cũng lơ đãng khi nghe chuyện trên bờ à?” An Hi trêu chọc nàng.
Ariel xấu hổ xoay đi, quay lưng lại với bà nội mình. Hồi lâu sau, nàng khẽ hỏi:
“Vậy nàng ấy sẽ ra sao ạ?”
An Hi cười buồn, có vẻ như con bé hoàn toàn chưa bỏ được lo lắng. Tuy Ariel quay lưng lại với bà, nhưng bà cũng đoán được nhất định cháu gái mình đã trợn tròn mắt.
“Cô gái loài người kia sao? Ừm… bà nội chưa nghĩ ra.”
“… Ariel không thắc mắc vì sao bà nội bắt nàng ấy, con biết chắc chắn bà nội làm như vậy là có lý do, nhưng mà…”
“Mà như thế nào?” An Hi Phu nhân ra hiệu cho Ariel nói tiếp.
Ariel suy nghĩ rồi xoay người, nhìn bà với đôi mắt đầy van xin:
“Nhưng mà Ariel rất tò mò với chuyện trên bờ, muốn giữ nàng ấy lại thêm mấy ngày. Nếu như chúng ta có thể giữ nàng ấy lại làm công việc gì đó trong cung điện…”
“Ariel.” An Hi ôm lấy nàng, xoa đầu nàng: “Chúng ta vẫn nên tiễn con người kia đi thì tốt hơn. Trừ bà nội của con, ông nội rùa biển của con cũng có thể kể cho con chuyện trên bờ.”
“Đâu có giống nhau đâu ạ.” Ariel có phần kích động: “Nàng là người trên bờ thật sự, chưa kể con cũng nghe chán mấy chuyện ông nội rùa biển kể rồi!”
“Nhưng mà…”
“Bé ngoan, có có biết đó là quyết định đáng sợ đến mức nào không?”
Hai mắt Ariel tối sầm. Nàng khẽ nói:
“Bà nội, thật ra lúc nào Ariel cũng cô đơn…”
An Hi giật mình. Bà khó tin nhìn cháu gái nhỏ trong lòng:
“Con chưa bao giờ nói với bọn ta.”
“Con xin lỗi…”
An Hi bỗng cảm thấy trước nay mình chưa từng hiểu đứa bé này. Bà luôn cho rằng Ariel chỉ trầm tĩnh hơn, chững chạc hơn những cô cháu gái khác. Còn với những chuyện trên bờ, con bé chỉ tò mò, hoàn toàn chỉ thích cảm giác mới mẻ mà thôi, mà nó cũng chưa từng thích đến những nơi náo nhiệt. Vậy nên bà chưa từng nghĩ con bé lại cảm thấy cô đơn.
Ariel kéo nhẹ góc áo bà nội: “Bà nội yêu quý của con, bà nội giúp con một lần này thôi được không? Còn một năm nữa là con có thể ra ngoài dạo chơi rồi, chỉ một năm thôi!”
An Hi nhìn Ariel, có mấy lần muốn nói lại thôi. Bà đang xoắn xuýt suy nghĩ thì nhớ đến trận ồn ào với Simon trước đó.
Một thiếu nữ loài người không biết gì mà thôi, nàng ấy có lỗi gì?
Con người kia vô tội… có thể nàng ấy thật sự không biết gì, chỉ là bị vận mệnh đẩy đến nơi đây.
Nghĩ như vậy, An Hi thoáng mềm lòng:
“Nếu như con có thể khuyên thiếu nữ loài người kia đưa ngọc trai của nàng ấy cho ta, ta sẽ đồng ý với con.”
Ít nhất thì viên ngọc xui xẻo đó không thể quấn lấy Ariel. Bà phải hủy hoại nó.
Ariel mừng rỡ, vội vã vươn ngón út ra: “Bà nội không được đổi ý đâu đó!”
An Hi Phu nhân cũng vươn ngón út ra ngoắc tay với nàng: “Ừm, không đổi ý.”
Nhận được hứa hẹn từ bà nội, Ariel đạp chăn đi, vui vẻ ngồi dậy hôn ‘chụt’ vào mặt bà nội mình một cái: “Bà nội, chúc bà nội tối nay mơ đẹp!”
Rồi nàng tức tốc xuống giường. Đây là tốc độ nhanh nhất An Hi từng nhìn thấy.
Đợi bóng hình bé nhỏ biến mất bên cửa, An Hi nhìn theo hướng nàng đi, bỗng nhiên đâm phiền muộn.
Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã được 14 năm! 14 tuổi sao? Đối với người cá, nó mang ý nghĩa chỉ còn một năm nữa họ có hể rời khỏi cung điện, có thể lên bờ thăm thú mà không bị ngăn cản.
‘Bà nội ơi, thế giới trên bờ có đẹp không?
An Hi còn nhớ rất rõ đó là câu hỏi đầu tiên Ariel lên 3 vừa chập chững biết nói hỏi bà.
Đó cũng là lần đầu tiên bà nghe được cháu gái nói trọn câu, bèn không kiềm được kích động mà ôm lấy nàng.
‘Nó đẹp chứ! Rất khác với nơi này. Trên bờ có rất nhiều vật không tồn tại dưới đáy biển, cũng có vô số thứ nguy hiểm hơn nhiều. Ariel mười lăm tuổi là có thể rời cung điện đi xem rồi’ – bà đã trả lời như thế.
“Mười lăm sao ạ?” Ariel bé bỏng trong lòng bà ôm những ngón tay đếm nửa ngày. Sau khi phát hiện ra hai bàn tay không đủ dùng, ánh sáng vừa lóe lên trong ánh mắt phú chốc vụt tắt. Nàng cúi đầu, khổ sở nói rằng mười ngón tay cũng chưa đủ, vậy thì sẽ lâu lắm.
Vừa nhớ đến, An Hi bỗng thấy thương cảm không thôi.
Bà đã từng hy vọng cháu gái mãi mãi không lớn lên, mãi mãi không gánh chịu phiền não của tuổi trưởng thành, nhưng bây giờ bà mới biết, không lớn lên cũng có rất nhiều đau thương.
Ánh đèn san hô dịu dàng chiếu vào An Hi, kéo bóng bà thật dài trên đất. Bà vịn khung cửa nhìn về phía cháu gái đã đi xa, lại nói với vệ binh cá tầm đứng bên ngoài.
“Công chúa nhỏ của chúng ta nôn nóng quá, con bé còn chưa hỏi rõ đã đi mất. Con bé không tìm được chỗ đâu, ngươi tiện đường đi theo đi, cũng gọi em trai ngươi đến gác thay luôn.”
Vệ binh cá tầm nhìn Hoàng Thái hậu đã thay đồ ngủ, cười nói:
“Thưa Hoàn Thái hậu, người nhìn nhầm rồi ạ. Anh trai song sinh của tôi đã đi với công chúa rồi ạ. Công chúa không sơ suất như vậy đâu, trước khi người đi đã gọi tôi đến thay ca. Tôi thấy hình như Thái hậu cũng muốn ra ngoài, người có cần tôi gọi thêm vệ binh không ạ?”
An Hi ngẩn ra. Con bé đã cho em trai cá tầm chuẩn bị trước rồi sao? Xem ra con nhóc kia đã sớm chắc chắn nó sẽ thành công!
“Không cần đâu, ta đi tìm quốc vương. Cũng không bao xa.”
“Vâng thưa Thái hậu.”
An Hi vừa định xoay người đi thì một tiếng la đã đột ngột vang lên:
“Thái hậu, thái hậu, không hay rồi!”
An Hi lo lắng hỏi vệ binh hộ tống đang lảo đảo bơi tới:
“Có chuyện gì?”
“Không biết vì sao Công tước Boya tìm được nơi đó ạ! Một vệ binh chết rồi, tôi chỉ có thể tới báo, một người khác thì ngất vì bị thương. Bây giờ ở đó chỉ còn một vệ binh ngăn cản ngài ấy thôi, nhưng sợ là không chống đỡ được bao lâu!”