Người hầu cận bước dần về phía này.
Tim Tô như vọt lên cổ họng. Nay tất cả tinh thần của cô đều tập trung vào việc phải làm sao để không bị phát hiện. Cô căng thẳng đến mức ôm người trong lòng mà co rúm lại.
“Thấy rồi!”
Mồ hôi lạnh của Tô nhỏ thành giọt. Ánh mắt cô đã bắt đầu thích ứng với bóng tối. Cô thấy được đường nét mơ hồ của cô hầu kia, lại càng thấy đáng sợ.
Đèn sẽ được thắp lên nhanh thôi.
“Không có dầu?” Bên tai truyền đến ‘tin vui’ đặc biệt.
Giây phút này, Tô thật sự muốn lập tức vỗ tay hoan hô, nhưng lý trí nói cho cô biết, tuyệt đối không được lơ là, đây mới là thời khắc nguy hiểm nhất.
“À, mình nhớ hình như có bình dầu nhỏ bên cạnh.”
Tô vội vàng đổi tư thế, cúi đầu, nhắm hai mắt, liều mạng rụt về phía sau, lòng khẩn cầu nàng kia tuyệt đối đừng mò phải mình.
Tay cô hầu cứ thế mò mẫm duỗi về phía này.
Tô thấy trái tim mình sắp nổ. Cô vô thức siết lấy người trong lòng, hệt như đang ôm lấy hy vọng.
Người trong lòng giật mình, may mà rất khẽ.
Qua rồi, suýt xoát!
Tiếp đó là tiếng mở nắp bình.
“Sao cái gì cũng thiếu thế này…”
Âm thanh chán nản của cô hầu lại khiến lòng cô vui sướng.
“Thôi vậy, mình đi tìm công chúa đã!”
Tô từ từ nhắm hai mắt, nín thở, cẩn thận nghe tiếng bước chân.
Vai cô bị đẩy một cái.
Tô bấy giờ còn đang lo lắng chuyện hầu gái, hoàn toàn không ý thức được mình đã làm gì. Cô thầm nghĩ, đừng có nôn nóng vậy chứ, đợi thêm chút nữa, phải xác nhận rồi mới đi được.
Đến khi không nghe được âm thanh nữa, Tô mới từ từ mở mắt ra.
Nhưng đôi tay vốn nên buông ra lại chưa từng di chuyển.
Đôi mắt hoàn toàn thích ứng với bóng đêm cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người trong lòng – một khuôn mặt xinh đẹp với hơi thở gần trong gang tấc.
Gió nhẹ không biết từ nơi nào xuyên qua cửa sổ thổi vào, lay động mái tóc người con gái. Tô nghĩ, cô hầu kia nói đúng, người này đẹp hơn những hầu gái bình thường nhiều, giống như trăng bạc giữa trời đêm, trong trẻo, lấp lánh động lòng người.
Cánh tay bị bấm nhẹ vào.
Tô mới kịp nhận ra là mình còn đang ghìm chặt người ta. Hẳn là nàng vẫn chưa khôi phục thị lực, nếu không, phản ứng phải dữ dội hơn nhiều.
Cô vội vã buông tay ra, ngượng ngùng tằng hắng.
Cô nghe được tiếng người ta hít vào, hệt như đang rất bất đắc dĩ.
Đột nhiên, như cảm nhận được ánh mắt, người này xoay đầu lại.
Mắt Tô khẽ giật. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác bị hấp dẫn sâu sắc như lúc này. Một màu mắt xanh sâu, sâu như đại dương, xinh đẹp không kể xiết!
“Ta…” Tô lắc đầu, lời khựng lại giữa chừng.
Không, không cần làm quen. Nàng xinh đẹp như vậy, có khi là người tình của hoàng tử kia thật.
Tô xoay người, rời đi.
Một đêm ngắn ngủi này cứ thế trôi qua.
Hoàng tử lại xuất hiện. Con người này đúng là kiên trì.
Buổi ‘ra mắt’ tiếp tục tiến hành. Bên bàn họ ngồi không còn vắng vẻ như trước mà đã xuất hiện vệ binh nghiêm túc canh phòng.
Tô cười giễu. Sáng sớm nay cô đã bị bọn vệ binh áp giải đến đây. Lão quốc vương rất phẫn nộ.
“Phụ hoàng của nàng đã bằng lòng cho ta lấy nàng.”
Lần nào người này mở miệng cũng kinh người.
“Ta không lấy chồng.” Tô chỉ đáp lại một câu.
Thị vệ ngăn cản Tô muốn rời đi.
“Công chúa Selyse, nếu lần này người còn đi, quốc vương sẽ chém đầu chúng tôi!”
“… Nếu muốn giết các anh, cứ bảo ông ấy giết ta trước.”
“Công chúa, không được!”
“Đừng cản ta.”
“Xin thứ cho chúng tôi khó theo.”
Giữa lúc giằng co, ‘keng’ – kiếm bên hông thị vệ bị rút ra.
Tô không nói gì, giận tái mặt nhìn hoàng tử đang cầm kiếm.
“Anh muốn gì?”
“Nàng không muốn nói chuyện với ta như vậy sao?”
“Ta không có gì để nói.”
“Nàng đi đi.” Hoàng tử buông kiếm, nói: “Ngày mai ta quay lại. Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
“Ai dám đi?” Lão quốc vương thình lình xuất hiện.
Tô trừng mắt với hoàng tử.
“Chàng ấy không gọi, là ta tự đến. Con đã tới tuổi này mà vẫn không chịu kén chồng là muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại sao?”
“Đúng vậy, con muốn như thế đấy!” Tô dứt khoát đáp.
“Ta thấy con làm loạn rồi.”
Hoàng tử nhìn Tô: “Ta khiến cho nàng bất bình như vậy?”
“Ta không lấy hoàng tử đã có người tình.”
Lão quốc vương bình tĩnh nhìn sang hoàng tử: “Sao ta chưa từng nghe về chuyện như vậy?”
“Tôi không có, thưa quốc vương, người đi theo tôi đều là nữ hầu hoặc nô lệ hạ đẳng.”
Tô cười: “Đáng tiếc quá, ta đã nhìn thấy nàng. Bất kể nàng là nữ hầu, hay nô lệ, không phải cũng giống nhau thôi sao? Một người đàn ông giữ một cô gái xinh đẹp như vậy bên người sẽ chung thủy sao? Anh dám nói mình không có suy nghĩ gì với nàng không?”
Sắc mặt hoàng tử thoáng thay đổi.
Tô gạt vệ binh ra, toang đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Lão quốc vương im lặng một lát rồi hỏi: “Đợi làm rõ là được, đúng không con rể của ta?”
“Ông là cha tôi thật đấy à?” Tô hỏi.
Tô thật sự không tin được có người cha nào lại đẩy con gái vào hố lửa.
“Chuyện như vậy trong hoàng thất cũng không có gì kỳ lạ, quan trọng là… hứa hẹn sau đó của chàng ấy.” Lão quốc vương trả lời.
“Hay, hay lắm!” Tô phẫn nộ.
“Vậy con có còn là con gái của ta không, Selyse? Trước kia con không hề như thế này.”
Câu này thật sự khó cho Tô. Cô không phải thật.
“Không cần biết. Tôi sẽ không lấy đàn ông như thế.”
“Hừ, chuyện này không phải thứ con được quyết định!”
“Chuyện này cũng không do ông quyết định!”
Tô hoàn toàn nổi giận. Cô cảm thấy con gái của quốc vương này bỏ nhà ra đi cũng không phải không có nguyên nhân.
“Con mà bước ra khỏi cửa này thì không còn là con gái của ta nữa!”
“…”
Tô nghĩ, vốn cũng chẳng phải rồi.
Cô tức giận đi ra ngoài, không vệ binh nào dám cản.
Tất cả bất mãn chất chứa bao lâu nay bùng nổi, những mệt mỏi dồn nén bấy lâu cũng xộc lên đầu. Tô cảm thấy vận mệnh đang đùa giỡn mình. Cô bị xem như một người khác, bị ép sống cuộc sống của người khác. Chuyện này thật là khiến người ta sống không bằng chết!
Nhưng cô còn lựa chọn nào khác sao?
Nơi duy nhất có thể được yên tỉnh trong cung điện này cũng đã biến mất. Lần này, thứ đợi cô chỉ có cửa lớn đóng chặt.
Tô nghĩ, lần trước lấp cửa sổ, lần này khóa kín cửa. Có phải lần sau sẽ là nhốt mình bên trong phòng không?
Cô bi ai nhìn căn phòng này, như đang nhìn chính mình.
Đóng đinh cái cửa sổ cô có quyền được mở, khóa kín cánh cửa cô có quyền đi qua. Rốt cuộc đây là chốn quỷ gì? Tô có cảm giác, nếu như mình còn ở lại, chắc chắn sẽ gặp chuyện không may, một chuyện cực kỳ tồi tệ.
“Mình phải rời khỏi đây, mình phải rời khỏi đây!” Cô lẩm bẩm.
Cô vừa xoay người, vừa nói: “Phải chuẩn bị bỏ trốn ngay tối nay!”
Nhưng trước mặt cô bỗng xuất hiện một bóng người.
Một khuôn mặt xinh đẹp, đang nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chết tiệt, sao cô gái đi bước đi cứ không có âm thanh gì vậy!