Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 36: Một mình cáo biệt




Nước này có gì đó lạ lắm.

Tô càng bơi càng thấy bất thường, nhưng không có gì củng cố cảm giác của cô.

Cô nghĩ, có lẽ là cô cảm nhận sai rồi, hẳn là vì ngực đột nhiên trống trải, dây chuyền thánh giá không còn nữa, nên cô thấy rất khó chịu.

Cô đã giao dịch với Lilian, lựa chọn gánh chịu cái giá Ariel phải trả nếu biến thành con người. Trong truyện, cái giá đó là: Mất đi giọng nói tuyệt vời, mỗi khi bước đi chân sẽ như dao cắt, còn thêm… nếu không có được tình yêu của chàng hoàng tử kia, không thể khiến chàng toàn tâm toàn ý yêu nàng, cưới nàng, ngay buổi sáng cái ngày chàng kết hôn với người khác, trái tim của nàng sẽ vỡ vụn, và nàng biến thành bọt biển.

Những chuyện đó sẽ không xảy ra, Tô sẽ gánh chịu những đánh đổi đó, đổi bằng thứ quý giá nhất của cô.

Lilian yêu cầu cô giao ra ba thứ:

Một – dây chuyền chữ thập.

Hai – khả năng hô hấp dưới nước thần kỳ và toàn bộ ký ức liên quan đến đáy biển.

Ba – trái tim của cô.

Dây chuyền tượng trưng cho tình yêu của cô với người nhà, là tất cả trụ cột tinh thần khi cô sinh tồn trên tàu nô lệ.

Khả năng là kỳ tích của Thượng đế – cung điện Thần Biển vốn là nơi người chết mới đến được, cô đã được hưởng thứ mà con người không thể hưởng, vậy nên khi thu lại năng lực, cô cũng phải mất đi toàn bộ trải nghiệm và nhận thức. Từ nay về sau, cô không thể tự do đi lại giữa đáy biển và mặt đất nữa, cũng không thể đến gần cung điện.

Mà trái tim cô chính là thứ quý giá nhất trong ba món.

Trái tim đã trải qua vô số trắc trở, đối mặt với muôn vàn biệt ly, phải nén chịu vô số bất công, mà chưa từng mất đi tình người.

Một trái tim dù trải muôn ngàn thử thách vẫn mềm mại và ấm áp.

Từ bỏ dây chuyền, uống thuốc của Lilian, đợi thêm mười giây nữa là có thể hoàn thành tất cả. Sau đó, trái tim cô sẽ giống như gỗ, ký ức cũng trở lại thời gian còn trên tàu. Nếu cô lại yêu Ariel một lần nữa, trái tim cô sẽ vỡ vụn, vì gỗ không thể thừa nhận tình cảm to lớn như vậy.

Tô xoa ngực, ở đó có một món nước thuốc từ Lilian. Thứ này tiêu tốn không ít phép thuật, nếu muốn Lilian tạo ra một lần nữa hẳn phải đợi sang năm sau. Công dụng của nó chỉ duy trì liên tục khoảng một ngày, còn cần dùng trên bờ, vì nó có tác dụng phụ là ngất đi. Nếu như cô dùng dưới nước, bị cướp đi khả năng hô hấp dưới biển, vậy cô cũng chỉ có thể mãi mãi yên nghỉ dưới đáy biển.

Vậy nên, cô không còn nhiều thời gian.

Khi Tô cuối cùng cũng nổi lên mặt biển, nhìn thấy bầu trời đỏ đến đáng sợ, cô phát hiện ra tình hình còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ.

Đã đến lúc phải giành giật từng giây, từng phút.

Cô bắt đầu liều mạng tìm kiếm Ariel.

Cô nốc liên tục ba bình thuốc, chỉ mong tìm được Ariel trước khi tai nạn trên biển xảy đến.

Sắc trời u ám dần, lòng cô cũng ngày càng bất an.

Ngoài khơi đã bắt đầu nổi sóng lớn, bầu trời đỏ quạch bắt đầu bị từng cụm mây đen lớn che khuất. Gió nổi lên, màu của bầu trời trở nên vô cùng quái dị.

Đó là dấu hiệu trước bão tố.

Tô từng theo tàu đi qua rất nhiều vùng biển, cũng biết được vô vàn kiến thức, tình hình hiện tại không giống như cô đã đọc được trong sách. Cơn bão sắp tới sẽ vượt quá mức độ bình thường, khi đó nó sẽ trở thành sự cố hủy diệt.

Cô đã không dám chắc chắn một mình Ariel có thể cứu được hoàng tử không. Nếu như họ đều bị sóng biển nuốt chửng.

Mây mưa ầm ầm, sóng sau lớn hơn sóng trước, tia chớp bắt đầu nhấp nháy đằng xa, lại thêm vòng xoáy dần trở thành gió lốc. Thời tiết như đang từ từ tụ tập sức mạnh, mưu đồ tập kích.

Thấy nàng rồi!

“Ariel!” Tô la to.

Nhưng tia chớp nhanh hơn giọng của cô. Sau khi trước mắt trắng xóa một màu, cột buồm của con tàu gãy làm đôi.

Tô điên cuồng bơi về phía đó.

Sấm chớp rền vang, sóng cuộn ầm ĩ, bọc lấy con tàu. Biển gào thét giận dữ, hệt như Thần Biển đang gào thét.

Từng hạt mưa lớn không ngừng đánh vào mặt Tô, cô ngược gió bơi về phía trước, cố hết sức bơi về phía đó, tạo thành sự đối nghịch to lớn với đội thuyền đang quay đầu.

Cuối cùng, ngay trước khi Ariel không đỡ được hoàng tử nữa, cô đón được nàng.

“Tô.” Cô nghe được một âm thanh thật nhỏ, là dùng toàn bộ sức lực thốt ra.

Tô không nhịn được mà đầm đìa nước mắt. May quá, vẫn kịp!

“Tôi đến rồi đây.” Tô nói.

Ariel khẽ cử động, hẳn là gật đầu. Toàn thân nàng mềm nhũn, cơ thể gắng gượng đã đến giới hạn.

Một người cứu hai, Tô dù sao cũng là con gái, chuyện này đúng là có phần quá khả năng. Khi cô sắp bị sức nặng kéo xuống biển, trước mắt cô lướt qua một mảnh ván tàu lớn, Tô vội vã vươn tay ra, bám vào đó.

Cô đón lấy gánh nặng Ariel, còn hoàng tử thì để hắn nằm lên trên. Ý chí cầu sinh của hắn vô cùng phi thường, hắn theo bản năng ôm chặt tấm ván. Tay trái của Tô bám lấy ván, tay phải đẩy Ariel lên, để cho nàng ôm cổ mình.

Dòng nước xiết không ngừng phá vỡ cân bằng, Tô vẫn cố hết sức giữ vững.

Hiện cô không thể đi đâu nữa, cách sinh tồn duy nhất của họ hiện tại chỉ có bám theo cái ván gỗ này, trôi dạt cùng dòng nước.

Cô ôm chặt Ariel, mắt thấy sóng lớn cuồn cuộn ập tới, hết cơn này đến cơn khác, cô trút hết toàn bộ sức lực của mình.

Tôi tuyệt đối không để em gặp nguy hiểm, không bao giờ.

***

Đến khi cô gần như kiệt sức, họ đã vào được bờ.

Trời đã gần sáng.

Vừa vào bờ, việc đầu tiên Tô làm là để Ariel tựa vào một hòn đá lớn màu nâu, để nàng nghỉ tạm. Sau đó, cô cố hết sức kéo hoàng tử lên bờ, để hắn nằm ngửa ra. Sau khi vỗ vào mặt hắn, xác nhận hắn vẫn còn một ít ý thức, cô mới ngồi lên người hắn, dùng sức ép ngực hắn, giúp hắn trút toàn bộ nước đã tràn vào trong phổi ra ngoài.

Sau khi làm xong tất cả, cô gắng gượng trở lại bên cạnh Ariel. Hòn đá thật lớn dễ dàng ngăn giữa bọn họ. Tô đã kiệt sức tựa người vào đá, ngồi xuống, há to miệng thở dốc.

Bão táp đáng sợ đã qua, họ đã nhặt được mạng về, xem như may mắn.

Cô nghiêng đầu thử nhìn Ariel. Nàng nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt khi ngủ vừa xinh đẹp vừa yên tĩnh, vẫn đẹp đẽ như trước.

Cô lại quay đầu nhìn xung quanh. Dải đất bằng phẳng mênh mông, lại thêm bầu trời xanh nhạt trên cao. Những ngọn núi lấp lánh tuyết trắng nhìn qua như thiên nga đang ngủ say. Dọc theo bờ biển không xa lại có một mảnh rừng xanh ngát tuyệt đẹp, đằng trước nó là một giáo đường hay tu viện màu trắng, bên trong vườn đầy ắp cây chanh và cam, trước cửa lại trồng rất nhiều cọ. Biển ở đây tạo thành một vịnh nhỏ, dòng chảy rất dịu dàng, nhưng xung quanh nơi này rải rát dốc đá với cát mịn và rất cao.

Không lâu sau, mặt trời đỏ rực mọc lên, soi rọi mặt nước.

Cô nhẹ nhàng tựa vào đá, nhìn ra đường chân trời đằng xa. Mặt trời hôm nào cũng mọc, nhưng hôm nay cô nhìn ngắm lại không kiềm được cảm động.

Nhìn mặt biển gợn sóng lăn tăn, trong mắt cô cũng lấp lánh ánh sáng.

Cô bỗng ngửi được một mùi hương gỗ thoang thoảng.

Cô cảm thấy có cái gì đó tựa vào cánh tay mình. Thì ra Ariel đang ngủ đã ngã về phía này.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt Ariel càng bình yên, nom hệt như thiên sứ của Thượng đế mà người ta thường miêu tả.

Tô mỉm cười, cô lẳng lặng nhìn Ariel, hệt như muốn khắc sâu nàng vào trong lòng mình, như muốn nhớ về nàng thật lâu.

“Tạm biệt, Ariel.” Cô nói.

Cô nhoài người tới hôn một cái lên trán Ariel.

Nước mắt lúc này bỗng trào dâng, đôi mắt nóng lên, mờ mịt một hồi.

Cô vội vã dụi mắt thật mạnh, đỏ mắt gượng cười: “Tô, mày đừng khóc chứ, không phải đây là chuyện đáng để vui vẻ à?”

Nếu như đây là con đường phải đi để tìm được hạnh phúc.

Tiếng chuông đã vang lên từ kiến trúc hùng vĩ màu trắng. Giống như lời kể trong chuyện cổ tích, vô số cô gái trẻ tuổi đã băng qua vườn hoa, đi về phía này.

Lời tác giả: Nếu như tôi nói chưa bắt đầu ngược đâu, đây chỉ mới là khởi đầu thôi, mn có đánh chết tôi không?